Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát

Chương 172

Mạnh Hồng Đan cũng không ngờ, chủ nhân của chú chó vậy mà đã ch.ế.t.

Cô ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một bà cụ đang cho chú chó ăn, chú chó rất lễ phép, ăn xong liền đưa đầu ra, để bà cụ vuốt ve.

Mạnh Hồng Đan bước tới, "Bà ơi, bà biết chú chó này ạ ? Thế bà có biết chủ nhân cúa nó không ạ ?"

Bà cụ liếc nhìn cô, "Cháu là người sống gần đây à?"

"Vâng ạ."

Mạnh Hồng Đan gật đầu, "Cháu thấy chú chó này luôn ở một mình , lại đáng yêu, nên muốn nhận nuôi nó, nhưng cứ đưa về nhà là nó cứ chạy đến đây, cháu cảm thấy nó hình như đang đợi ai đó. "

"Nó đang đợi chủ nhân của nó."

Bà cụ thở dài, sau đó ngẩng đầu, nhìn lên tòa nhà dân cư ở phía chú chó lên ngóng nhìn , "Ở kia kìa, chủ nhân của nó đã nhảy lầu tự tử ở đó."

Từ lời kể của bà cụ, Mạnh Hồng Đan và cư dân mạng trong phòng livestream đã biết được toàn bộ câu chuyện.

Chủ nhân của chú chó là một cô gái, từ nhỏ bố mẹ ly hôn, sống cùng mẹ, vì bệnh trầm cảm, đã nhảy lầu tự tử.

Sau khi cô gái mất, mẹ của cô ấy khóc đến ngất đi, sau khi lo liệu xong hậu sự cho cô gái, đã được người nhà đưa về quê, rời khỏi nơi đau buồn này.

 

Bỏ lại chú chó này vẫn luôn ngồi đây.

 

Vì vậy, chú chó từng có chủ nhân , từng được ấm áp ôm vào lòng , đã trở thành một chú chó không có chủ nhân , cũng không có nơi nào để đi vê ,sống dựa vào người khác cho ăn, đói bụng thì đi lục thùng rác, lúc nào cũng bẩn thỉu.

Mạnh Hồng Đan nghe đến đây, hơi nghẹn ngào.

Cô gái đã mất, nhưng chú chó của cô ấy vẫn đang đợi cô ấy.

"Cô gái, nếu cháu muốn nhận nuôi thì cứ nhận nuôi đi, bác mỗi ngày đều bận, chỉ khi nào có thời gian mới có thể cho nó ăn một chút.

"Nhưng con ch.ó này tính tình bướng bỉnh, cháu phải cẩn thận một chút, đừng để nó làm bị thương."

Bà cụ nói đến đó thì nghe thấy tiếng có người gọi bà ở đằng xa, bà vỗ tay, bỏ hết số xúc xích còn lại xuống, rồi rời đi.

[ô ô ô, nghe mà tim tôi tan nát]

[Ai mà chẳng vậy, từ được ôm ấp, trở thành dựa người khác bố thí, bộ dạng bẩn thỉu, nhưng nó vẫn chưa quên , vẫn đang đợi.]

[Đa phần bệnh trầm cảm, đều có nguyên nhân từ gia đình , nếu tôi đoán không nhầm, chắc là vì bố mẹ ly hôn, sau đó ở trường bị bắt nạt, mẹ lại lơ là trong việc giáo dục]

[Hừ, trên lầu bị sao vậy ? cậu không nghe thấy mẹ cô ấy khóc đến mức ngất đi phải nhờ người khác đưa về sao?]

 
Bình Luận (0)
Comment