Biết thế đã đòi nhiều hơn. Người ta thì có tiền , cô thì có bản lĩnh , đòi nhiều chút lại làm sao vậy ?!!
Có điều , đã thành giao rồi , cô là người rất coi trọng chữ tín , cũng không thể lâm thời sửa miệng được . Aiz !
Nhan Anh Huân và Hạ Kiến Đồng đều không biết Kỷ Dao Quang trong đầu đang nghĩ gì.
Nhan Anh Huân còn hơi khiêm tốn, "Cũng tạm, nhưng tôi quả thật là mua vì con trai tôi, lúc đó còn gấp rút đuổi tiến độ để kịp mừng con trai chào đời . Sau khi con trai tôi sinh ra, liền luôn sống ở đây."
Nghe Nhan Anh Huân nói, Kỷ Dao Quang gật đầu, đúng như cô đoán.
Thấy dáng vẻ của Kỷ Dao Quang, Nhan Anh Huân đột nhiên phản ứng lại, chuyện này sẽ không có liên quan gì đến con trai ông ta chứ?
"Đại sư, chuyện này..." Nhan Anh Huân muốn hỏi gì đó.
Nhưng Kỷ Dao Quang giơ tay lên, ngắt lời: "Trước tiên đi xem con trai ngài đã."
Vừa dứt lời, một giọng nam hét thảm vang lên, truyền đến từ hậu viện .
Nghe thấy thanh âm này, Nhan Anh Huân gần như phản xạ có điều kiện không một chút chần chừ lao vào trong, Hạ Kiến Đồng theo sát phía sau, Kỷ Dao Quang thì chậm rì rì , hết nhìn trái lại ngó phải, sau đó mới đi theo.
Đợi đến khi Kỷ Dao Quang đến nơi, con trai của Nhan Anh Huân, Nhan Trị đã được trấn an.
Nhan Trị không cao lắm, chỉ khoảng chưa đến 1m7, khuôn mặt đặc biệt trắng, ngũ quan thanh tú, tạm coi như là dễ nhìn , so với Nhan Anh Huân bên cạnh, không giống con cùng huyết thống của Nhan Anh Huân lắm.
"Đây là con trai tôi, Nhan Trị." Nhan Anh Huân giới thiệu.
Kỷ Dao Quang gật đầu, ánh mắt đặt trên người Nhan Trị.
Đôi mắt Nhan Trị đờ đẫn.
"Xin lỗi, vừa rồi con trai tôi bị kích động một chút, nên mới hét lên."
Nhan Anh Huân nói, đưa Nhan Trị về phòng.
Những người giúp việc chăm sóc Nhan Trị nhìn nhau, cuối cùng quyết định một người đại diện đứng lên trước nói chuyện với Hạ Kiến Đồng: "Hạ quản gia, chúng tôi không cần tiền nữa, chúng tôi không muốn chăm sóc Nhan thiếu gia nữa, chúng tôi đi đây."
Nói xong, trực tiếp cởi đồng phục , sau đó nhanh chóng rời khỏi .
Hạ Kiến Đồng đã sớm chai sạn với chuyện này, nên cũng không có ý định hỏi nguyên nhân hay đuổi theo giữ người , đơn giản là mặc kệ họ.
"Kỷ tiểu thư, mời vào trong."
Hạ Kiến Đồng thở dài, bất đắc dĩ nói.
Hy vọng Kỷ Dao Quang thật sự có bản lĩnh, có thể chữa khỏi cho thiếu gia.
Vào phòng, Kỷ Dao Quang suýt bị nội thất ' loé mù mắt ch.ó '.
Chỉ thấy bên trong,đồ trang trí không thiếu một loại nào , rất nhiều bức tranh được dán trên tường, từng bức từng bức , toàn là màu sắc khoa trương.