Nghe trưởng thôn nói, Phan Vĩ Minh cười: "Trưởng thôn, đến nước này rồi, ông còn giả vờ giả vịt cái gì nữa ."
" Tuy tôi là người gây ra chuyện này , nhưng t.h.i t.h.ể lại là do các ông hoả táng , tay các ông cũng đã nhận tiền của tôi. Giả sử , sau này thật sự chuyện vỡ lở , tôi bị bắt , thì các ông cứ chờ cùng nhau tiêu đời đi."
Phan Vĩ Minh đe dọa khiến sắc mặt trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn đều rất khó coi.
Nhưng lại đều là sự thật , bọn họ thật sự không nói được lời nào phản bác.
Lúc xảy ra sự việc , khi biết lão Đặng bị Phan Vĩ Minh đ.â.m chết, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ là báo cảnh sát.
Nhưng Phan Vĩ Minh đã ngăn cản bọn họ, Phan Vĩ Minh biết bọn họ đang thiếu tiền, cháu trai cháu gái sắp thi đại học, cũng có thể giúp đỡ một vài .
Phan Vĩ Minh nói con trai ông ta học hành không giỏi, nhưng vẫn thi đỗ đại học tốt, đó là vì ông ta có quan hệ, có tiền, nếu bọn họ đồng ý giúp ông ta, cháu trai cháu gái của bọn họ cũng có thể vào đại học tốt.
Hai người hơi do dự một chút, cuối cùng nghĩ, dù sao lão Đặng cũng đã lớn tuổi rồi, bị Phan Vĩ Minh hại ch.ế.t bây giờ hay một vài năm nữa ch.ế.t vì tuổi cao sức yếu đều là ch.ế.t , về cơ bản khác nhau cũng chỉ là thời gian mà thôi .
Người già rồi có sống thêm được mấy ngày thì cũng có thay đổi được gì đâu .
Chi bằng cứ như vậy, đổi lấy chút lợi ích cho bọn họ, giúp con cháu bọn họ có được tương lai tốt hơn , cuộc sống tốt hơn , như vậy cái ch.ế.t của ông ấy không phải càng có ý nghĩa hơn sao . Cùng lắm , sau này gia đình bọn họ sẽ đốt nhiều vàng mã cho ông ấy vào mỗi ngày giỗ hàng năm là được.
Thấy trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn không tiếp tục nói thêm gì nữa , Phan Vĩ Minh biết mình đã nắm thóp được bọn họ , bọn họ chính là người đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền với ông ta , căn bản không có gì phải lo lắng nữa cả . Sau này , việc này chính là trời biết đất biết , ông ta biết hai người này biết , nếu ông ta xảy ra chuyện , hai người này cũng sẽ không tránh thoát được tội danh , bọn họ nhất định sẽ giúp ông ta che giấu tốt .
"Thôi được, chuyện tôi đã hứa với các ông, tôi nhất định sẽ làm được, không có việc gì thì tôi đi trước."
Phan Vĩ Minh toàn thân cảm thấy thoải mái , vênh váo nói .
Đặng Đức Hải ở bên ngoài nghe mà tức đến c.h.ế.t đi được.
[Người này thật sự quá kiêu ngạo rồi, phải điều tra nghiêm khắc!]