Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát

Chương 393

[Xin phép cắt ngang một chút ! Kỷ Sư , xin cho tôi 2p hoán vị ! Tôi muốn nhảy qua hành hung anh ta một trận . Bố anh ta đối xử bình đẳng như vậy, thậm chí không bởi vì anh ta không thích học mà từ bỏ anh ta . Vậy mà sau tất cả những gì mình đã làm , anh ta vẫn cho rằng mình là con trai thì đáng giá hơn? Mình làm gì cũng nên được tha thứ sao ?]

[Lầu trên +1 , xin cho tôi góp 1 chút sức hèn ! Tôi sống đến từng này tuổi rồi cũng chưa bao giờ biết một người có thể có suy nghĩ và lời nói ghê tởm như vậy. Lại còn đổ hết lỗi cho bố và chị gái mình nữa. Nói thật, có người bố nào tam quan đứng đắn bình thường lại có thể chấp nhận con trai mình nuôi bao nhiêu năm , cũng cho ăn học đàng hoàng , ngày thường cũng không để cho thiếu thốn gì , vậy mà lớn lên lại có ý tưởng ở rể , ở rể thì cũng thôi đi, cũng không có gì là quá quá đáng , quá đáng chính là người con trai muốn lấy lại là một người phụ nữ lớn tuổi ! Tôi ở đây xin khẳng định , bố anh ta mà đồng ý mới là không bình thường !]

[ Mạnh dạn suy đoán , anh ta biết bố sắp mất mới mò về để tranh chấp tài sản, đúng là không thể chấp nhận được.]

[Cút đi, đừng để chúng tôi phải báo cảnh sát!]

Tô Chửng ồn ào đánh thức người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

Bố của Tô Chửng mở mắt, nhìn con trai mình đang giương nanh múa vuốt với màn hình điện thoại, liền giận dữ quát:

"Đồ nghịch tử! Cút đi! Chị mày đâu? Mày đã làm gì nó?"

Ông tức giận , muốn từ trên giường xuống , nhưng do sức khỏe yếu lại nằm đã lâu , đột nhiên làm ra động tác như vậy chân không đủ lực chống đỡ liền trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Tiếng động lớn vang lên, nhưng phản ứng đầu tiên của Tô Chửng không phải là chạy lại đỡ bố mình , mà là giơ điện thoại lên:

"Mọi người xem đi, tôi tận tụy chăm sóc bố mình bao nhiêu ngày qua , vậy mà ông ấy tỉnh lại chỉ nghĩ đến chị tôi!"

Anh ta quay sang nhìn cha mình, từng lời từng chữ nhấn mạnh nặng nề như muốn ghim thẳng vào tim ông :

"Ông nhìn lại ông xem , bị ốm đau bệnh tật khiến cho không đứng dậy nổi . Chị ta coi ông là gánh nặng nên đã bỏ đi rồi. Ông nhìn cho kỹ đi , người ở bên ông, chăm sóc ông chính là tôi, con trai của ông đây."

Bố của Tô Chửng nghe vậy, ôm n.g.ự.c đau đớn, kiên quyết không tin những lời Tô Chửng nói , ông đáp:

"Không thể nào! Chị mày không bao giờ bỏ đi. Là mày làm gì nó! Mày đã làm gì nó ? Mau trả nó về đây cho tao ! Tao sẽ báo cảnh sát! Tao muốn mày bị bắt!"

 
Bình Luận (0)
Comment