Phó Duật Từ mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẻ mặt vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn, "Cậu dậy rồi à?"
"Đến nơi rồi sao cậu không gọi tôi dậy, lại còn tự mình ngủ quên mất, rốt cuộc là chuyện gì vậy, nếu là chuyện gấp, chậm trễ thời gian rất dễ xảy ra chuyện đấy."
Kỷ Dao Quang nói một tràng.
Chờ cô nói xong, Phó Duật Từ mới mở miệng: "Kỳ thực, cũng không có chuyện gì gấp cả. Hôm nay là lễ Thất Tịch, cậu biết không?"
Kỷ Dao Quang vừa nghe, liền sững sờ, trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
"Đi, xuống xe thôi . Tôi dẫn cậu đi dạo một chút ."
Phó Duật Từ mở cửa xe.
Kỷ Dao Quang do dự một chút, vẫn xuống xe.
Hai người đi về phía trước, các cửa hàng gần đó đều đã bật đèn, vì hôm nay là Thất Tịch, chính quyền thành phố còn đặc biệt làm một số sắp xếp lãng mạn, trên đường cơ bản đều là các cặp đôi.
Kỷ Dao Quang có chút không tự nhiên, "Phó Duật Từ, nếu không có việc gì quan trọng thì tôi về đây."
"Dao Quang, cậu thích búp bê không?"
"Cái gì?"
Kỷ Dao Quang cảm thấy Phó Duật Từ là cái bệnh tâm thần !
Anh căn bản không cần nghe câu trả lời của Kỷ Dao Quang, tự mình đến quầy b.ắ.n bóng bay để thắng búp bê về cho Kỷ Dao Quang.
Phó Duật Từ nhắm vào quả bóng bay, một phát một quả, rất chuẩn xác.
Lúc đầu, người bán hàng nhìn thấy dáng vẻ của Phó Duật Từ còn tưởng là sắp câu được ' cá lớn ' , nhiệt tình cười nói: "Chàng trai trẻ, cậu yên tâm, s.ú.n.g ở chỗ tôi rất chuẩn."
Câu này vốn chỉ là lời khách sáo, ai ngờ, Phó Duật Từ lại thật sự chuẩn xác như vậy, cuối cùng trực tiếp b.ắ.n hết một hàng, lấy được cả con búp bê lớn mà người bán hàng dùng để làm chiêu trò câu khách.
"Chàng trai trẻ, thế này đi, tôi đưa tiền cho cậu, cậu sang bên kia chơi đi, con búp bê này tôi chỉ có một con, hôm nay mới khai trương."
Người bán hàng đưa cho anh ta mấy trăm tệ, số tiền này hoàn toàn đủ để mua một con mới.
Nhưng Phó Duật Từ lại rất kiên trì, "Tôi muốn con búp bê đó."
Người bán hàng trợn mắt, nghi ngờ Phó Duật Từ đến gây sự, không ngờ chàng trai trẻ nhìn bề ngoài cũng đẹp trai, ăn mặc cũng lịch sự lắm , vậy mà lại làm lưu manh chuyên đến ' đá ' quán , quậy phá sinh ý của người khác .
Đúng là sống lâu thấy nhiều . Không thể trông mặt mà bắt hình dong a !
Kỷ Dao Quang đau đầu vô cùng, cầm lấy tiền ' hối lộ ' của chủ quán , sau đó vội vàng kéo Phó Duật Từ rời đi.
Phó Duật Từ vậy mà cũng không thấy ' kiên trì ' như vừa nãy nữa , rất ngoan ngoãn thuận theo mặc cho cô kéo đi .