Sao La Dự Quan có thể nhẫn tâm như vậy ?
Sao La Dự Quan có thể làm được điều đó !
La Dự Quán bình tĩnh nhìn bọn họ, nói ra mấy chữ: "Tôi muốn sống."
"Anh muốn sống, vậy Đái Tây đáng c.h.ế.t sao? Đồ súc sinh! Tôi, Hoàng Hàng, ở chỗ này xin thề , tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá !"
Nói xong, Hoàng Hàng rời đi thẳng.
Nhan Trị nhìn La Dự Quan thật sâu, không nhìn thấy chút nào day dứt hối hận trên gương mặt kia , cậu hoàn toàn thất vọng , cuối cùng cũng quay lưng , theo bước chân của Hoàng Hàng , cùng rời đi .
Nga
Đặng Phượng Hà bước tới, nhìn La Dự Quan với vẻ kinh ngạc: "Vậy hôm trước là anh đi phẫu thuật sao?"
La Dự Quan bình tĩnh gật đầu.
Đặng Phượng Hà vô cùng kinh ngạc: "La Dự Quan, tôi còn là vợ anh sao ? Anh vậy mà lại giấu tôi?! Hơn nữa anh ... thật sự g.i.ế.t người sao?"
Trước đây giúp công ty sữa bột xử lý những đơn thư khiếu nại tố cáo , còn có thể nói là vì công việc , nghề nghiệp , làm đều là trong khuôn khổ pháp luật.
Nhưng lần này là sao ? Rõ ràng là phạm pháp!
Nghe vậy, La Dự Quan lắc đầu: "Anh không g.i.ế.t người, tất cả đều là thông qua thủ tục hiến tặng bình thường."
Còn những chuyện khác, anh ta không biết, không quan tâm , cũng không muốn biết.
Đặng Phượng Hà vô cùng kinh ngạc, cô đột nhiên cảm thấy La Dự Quan rất xa lạ, dường như cô chưa từng thật sự hiểu con người thật của người chung chăn gối với mình .
"Em ... em về nhà lấy quần áo cho anh."
Nói xong, Đặng Phượng Hà cũng rời đi.
Nhìn bóng lưng Đặng Phượng Hà rời đi, trong mắt La Dự Quan tràn đầy bất đắc dĩ, lấy quần áo gì chứ, những ngày này ở bệnh viện, quần áo cần lấy đều đã lấy hết rồi.
Trương Vũ từ bên ngoài bước vào, cười nói: "Xem ra lần này, cậu thật sự chúng bạn xa lánh rồi."
La Dự Quan cau mày: "Tôi chỉ giúp các anh lần cuối cùng này, sau khi kết thúc lần này, tôi sẽ từ chức, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi."
"Không vấn đề gì."
Trương Vũ rất sảng khoái đáp ứng .
Trong lòng La Dự Quan có một cảm giác kỳ lạ, rất bất an, nhưng cụ thể là chuyện gì, anh ta lại không nghĩ ra.
Bây giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi công ty, sau đó nghỉ ngơi dưỡng bệnh, số tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng, đủ cho anh ta sống cả đời rồi.
Có điều , anh ta lại không biết một điều , mà cũng có thể là anh ta vốn dĩ biết , nhưng lại bởi vì vẫn luôn theo phía sau lợi ích mà chạy cho nên đã quên : ở đời , không ai cho không ai cái gì , mọi thứ đều phải được trao đổi đồng giá .
Cho anh một mạng, anh phải trả lại một mạng.
Rất công bằng !