Vu Ái Hoa vô cùng thành thạo tìm một chiếc tua vít, sau đó phá khóa cửa một cách gọn lẹ . Hành động của bà nhìn thì đúng là do quen tay hay việc , chắc hẳn việc này đã thường xuyên xảy ra .
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Kỷ Dao Quang chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Khu bình luận, những người theo dõi câu chuyện từ đầu cũng biết tiền căn hậu quả đều than thở , bà mẹ này thật sự khiến người khác ngột ngạt. Thử hỏi, trong chính ngôi nhà của mình mà ngay cả cửa phòng của mình cũng không được phép đóng , không có không gian của chính mình . Một người sống mà ngay cả quyền riêng tư cũng không có khác gì đang sống ở trong một cái lồng giam đâu , dù có hoa lệ thì nơi đó cũng không có tự do . Sống ở ngôi nhà như vậy thật sự không có ý nghĩa gì.
Thêm vào đó , người mẹ lại còn luôn niệm ở bên tai : học , học , học , không được làm bất cứ việc gì khác ngoài việc học . Khiến con trở nên chán ghét với việc học , thậm chí sợ hãi . Chán ghét , sợ hãi rồi lại không thể không học , không dám không học .
Ngày nọ qua ngày kia , dần dần bị tuyệt vọng nuốt chửng .
Không điên cũng sẽ bị bức điên .
Nếu đổi lại là bọn họ, phải sống cuộc sống như thế , bọn họ cũng sẽ lựa chọn tự sát .
Lại giàu sang thì sao ? Cuộc sống như rối gỗ không có linh hồn bị giam cầm như thế , ai dám muốn ?
Vu Ái Hoa nghe thấy tiếng lục đục hoảng loạn thu dọn đồ đạc từ trong phòng vọng ra. Ánh mắt bà ta lập tức trầm xuống, ném mạnh chiếc khóa cửa trên tay xuống đất , dứt khoát một chân giơ lên, dùng sức đá văng cánh cửa ra .
Cửa vừa mở, Vu Ái Hoa lập tức bước vào, giận dữ quát:
“Con giấu cái gì đấy? Lấy ra ngay!”
Mọi người chỉ nhìn thấy một cậu bé mũm mĩm trong bộ đồng phục học sinh, dáng vẻ hơi chột dạ đứng trước bàn học. Cậu lúng túng nói: "Mẹ, con không làm gì cả, con đang làm bài tập. Đây, bài tập hôm nay con đã làm xong rồi."
Chu Ngọc Đường định mang bài tập đến cho Vu Ái Hoa xem.
Nhưng Vu Ái Hoa khẳng định con trai đang giở trò, liền lập tức bắt tay vào lục soát.
Chu Ngọc Đường thấy vậy, rõ ràng lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng nói: "Mẹ, con thật sự không giấu đồ gì cả, thật sự không có mà!"
Vừa dứt lời, ngay sau đó, Vu Ái Hoa đã cúi xuống gầm giường kiểm tra và lấy ra một chiếc điện thoại.
Nga
Trên màn hình điện thoại vẫn hiển thị giao diện của một trò chơi.