“Ông hãy mau đi tìm món đồ sứ dính m.á.u kia. Sau đó, tôi trấn an linh hồn bên trong giúp ông . Như vậy khi trời tối , chúng sẽ không còn khóc lóc nữa.”
“Nếu ông không tin lời tôi , có thể đi xem người bị thương kia. Vết thương của anh ta hẳn là đã chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng.”
Kỷ Dao Quang nhắc đến người bị thương kia có khả năng chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng khiến Trịnh Công Văn lúc này lại có chút sốt ruột, chuyện hoang đường có thể nửa tin nửa ngờ , nhưng chuyện liên quan đến con người thì không thể coi thường, rốt cuộc những người ở đây hầu hết đều là học sinh mà ông mang theo. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông sẽ không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Trịnh Công Văn vội vàng đứng dậy, đi tìm người nam nhân mập mạp đã bị thương hôm khai quật đồ gốm sứ cổ . Khi bước vào lều trại, chỉ thấy đối phương giật mình vội vàng đem tay giấu ra phía sau.
Trịnh Công Văn nhìn thấy người kia che che giấu giấu như vậy , trong lòng cũng có suy đoán .
“Thầy , sao thầy lại đến đây?”
Người nam nhân mập mạp đã bị thương theo lời của Kỷ Dao Quang miêu tả chính là người này , anh ta tên Liêu Tuấn .
Liêu Tuấn thấy người đến là Trịnh Công Văn , thần sắc có điểm chột dạ .
Trịnh Công Văn không chút do dự tiến vào, mạnh mẽ kéo cái tay anh ta đang cố giấu ra , mở chỗ vết thương đã được xử lý ra xem . Chỉ thấy vết thương lúc còn trong cổ mộ vốn nhỏ, giờ đây đã lan rộng, nửa cánh tay đều đã chuyển sang màu đen nhánh .
“Miệng vết thương đã chuyển biến xấu, sao cậu không nói với tôi sớm?” Trịnh Công Văn cau mày, lên tiếng.
Liêu Tuấn nhìn Trịnh Công Văn , biết cũng không thể tiếp tục giấu giếm , anh ta đành dứt khoát nói: “Thầy , khi cánh tay có dấu hiệu lan ra em đã định nói với thầy , nhưng vết thương này thật sự rất kỳ lạ , tuy ban ngày nhìn đáng sợ như vậy , nhưng cứ đến tối thì lại tốt rồi , chuyện kỳ lạ như thế em nói ra sợ thầy không tin , sợ thầy nghĩ rằng em đang nói dối nên mới vẫn luôn giấu thầy .”
Trịnh Công Văn không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, ánh mắt ông ấy nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp, nhìn vào Kỷ Dao Quang , trịnh trọng nói : “Đại sư, tôi tin tưởng cô , xin cô hãy giúp đỡ chúng tôi giải quyết những chuyện này .”
“Có thể, có điều đây là dịch vụ phát sinh , sẽ tính giá khác : xử lý sự tình những chiếc bình khóc la là mười vạn, giải quyết miệng vết thương cho anh ta thì thêm một vạn.”
Kỷ Dao Quang lạnh nhạt nói.