Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng

Chương 58

Sáng 8 giờ, Đổng Thiên Tâm bị đánh thức bởi tiếng líu ríu quanh mình.

Cô mở mắt, nhìn thấy Tiểu Hoa cùng bốn cây hoa đá đang kéo tóc cô, miệng kêu “ú ú ú” để gọi cô dậy.

Đổng Thiên Tâm mơ màng rời giường, vừa ngáp vừa gãi đầu, đi vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, dưỡng da, rồi từ từ bước vào phòng ăn.

Tả Bách đã chuẩn bị một bàn bữa sáng đầy ắp. Cát Dương Chỉ Chỉ và Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá có một bàn riêng. Cát Dương Chỉ Chỉ ăn bằng hình ảnh, còn Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá dùng bộ dụng cụ nhỏ xíu.

Lữ Ngọ vẫn chăm chỉ phục vụ Nguyệt Hạ, trong khi Thẩm Ước là người tội nghiệp nhất: trên chiếc đĩa to chỉ có nửa quả trứng, một quả táo và hai miếng dưa leo.

Thẩm Ước mếu máo: “Quá đáng thật, hôm qua còn có gà luộc, hôm nay toàn rau quả!”

Nguyệt Hạ lạnh lùng đáp: “Hôm qua ai làm rách bộ đồ biểu diễn cao cấp 800 nghìn tệ của buổi concert vậy hả?”

Thẩm Ước cúi đầu cắn dưa leo, không dám nói thêm.

“Nguyệt Hạ à, đừng giận nữa.” Lữ Ngọ cười tươi rói, múc một bát canh đưa tới: “Uống canh đi, đẹp da.” Biểu cảm xu nịnh, giọng điệu ngọt ngào như sẵn sàng đút canh vào miệng Nguyệt Hạ.

Đổng Thiên Tâm không dám nhìn, còn Tả Bách thì ho mạnh một tiếng.

Thẩm Ước nhai thêm vài miếng dưa leo, rồi nhắc lại: “Tối nay lúc 7 giờ là buổi concert đầu tiên tại Bách Đảo. Mọi người đều là khách VIP, nhớ đến đúng giờ.”

Câu này đã được anh lặp lại gần nửa năm, mọi người nghe riết đến phát chán, không ai đáp lời.

Không cam tâm, Thẩm Ước bèn chuyển sang nhắn tin trong nhóm WeChat, nhưng ai nấy đều khóa màn hình để khỏi bị làm phiền. Bị phớt lờ, anh đành lướt mạng xã hội, rồi bất ngờ hét lên: “Đới Tiểu Hi cập nhật vòng bạn bè rồi! Tối nay cô ấy sẽ cùng mẹ và bạn học đến xem buổi concert của tôi!”

Đới Tiểu Hi đăng một đoạn video. Trong đó, cô cắt tóc ngắn gọn gàng, đội băng đô cổ vũ, một tay cầm điện thoại, tay kia ôm vai mẹ. Đằng sau là bảy tám người bạn cùng lớp, ai cũng cười tươi rạng rỡ và đồng thanh hô:

“Thẩm Ước, bọn em đến xem anh biểu diễn đây! Tối nay gặp nhé!”

Đổng Thiên Tâm xem video ba lần vẫn chưa thấy đủ: “Đới Tiểu Hi năm nay học lớp 11 rồi nhỉ? Nghe nói kết quả học tập rất tốt?”

Cát Dương Chỉ Chỉ đáp: “Kỳ thi cuối kỳ vừa qua, cô ấy đứng thứ ba toàn thành phố. Mốn Toán đạt điểm tuyệt đối.”

Tả Bách bổ sung: “Rất có năng khiếu toán học, có thể được tuyển thẳng.”

“Tuổi trẻ tài cao!” Đổng Thiên Tâm thốt lên, nhét hai chiếc há cảo tôm vào miệng, rồi bước ra ban công, đeo ba lô, đội chiếc mũ bảo hiểm mới mua. Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá líu ríu chui vào ba lô, ló những chiếc đầu nhỏ xinh ra ngoài ngắm nghía.

“Tôi đi làm đây!” Đổng Thiên Tâm bước lên lan can, nhảy vào làn gió sớm, vút lên bầu trời, trong chớp mắt chỉ còn lại một bóng nhỏ.

Trong phòng ăn, mọi người im lặng đặt đũa xuống, đồng loạt quay sang nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín.

Trên cửa treo một tấm bảng màu hồng: “Ổ của mèo rồng.”

Ba năm nay, Đổng Thiên Tâm chưa bao giờ vào căn phòng này, cũng chưa từng khóa cửa, như thể cô vẫn đang chờ chủ nhân thực sự của căn phòng trở về vậy.

Lữ Ngọ hỏi: “Cô ấy vẫn lén lút bay ra ngoài vào ban đêm à?”

Tả Bách thở dài, mở đoạn video do Cát Dương Chỉ Chỉ ghi lại qua vệ tinh.

Dưới bầu trời đầy sao, Đổng Thiên Tâm lướt gió sát mặt biển. Những tinh linh biển nhỏ nhắn ngoi lên từ các con sóng, cất lên những bài hát buồn.

Cô lặng lẽ bay, lặng lẽ khám phá những vùng biển mình có thể tới, rồi trở về trước bình minh, giả vờ như chưa từng rời khỏi nhà.

Tả Bách nói: “Tháng này bay đêm 25 lần, nhiều hơn tháng trước ba lần.”

Lữ Ngọ im lặng.

Nguyệt Hạ lo lắng: “Cô ấy thực sự không cần gặp bác sĩ tâm lý sao?”

Cát Dương Chỉ Chỉ đáp: “Tôi đã hỏi Tiểu Hoa rồi. Tiểu Hoa nói khí của cô ấy vẫn trong sáng và tươi tắn như xưa, chỉ là… hơi cô đơn mà thôi…”

Khi tan làm, Tiểu Vương ở đồn cảnh sát lại đến, nói rằng con mèo “Tiểu Bạch” (được mua từ tiệm thú cưng Thanh Thanh cách đây ba năm) không chịu ăn uống, nên anh ta nhất quyết mời Liễu Thanh Thanh về nhà kiểm tra sức khỏe của nó.

Đổng Thiên Tâm đã từng gặp “Tiểu Bạch”, một con mèo béo đến mức bụng lê sát đất, rõ ràng cần phải giảm cân, vậy mà Tiểu Vương lại ngang nhiên bịa chuyện. À… hiển nhiên, ý của anh ta không chỉ là chuyện con mèo.

Liễu Thanh Thanh lúng túng, nói rằng cô còn phải xử lý công việc cuối ngày trước khi đóng cửa. Tiểu Vương lập tức nháy mắt với Đổng Thiên Tâm, gần như muốn chuột rút.

Đổng Thiên Tâm đáp lại bằng một cái nháy mắt “hiểu rồi”, chủ động nhận việc, tiễn Tiểu Vương và Liễu Thanh Thanh ra về.

Đến 18:00, Nguyệt Hạ nhắn tin nhắc mọi người nhanh chóng đến nhà thi đấu. Buổi concert của Thẩm Ước đang rất hot, giao thông đã bắt đầu ùn tắc rồi.

Trong nhóm chat, mọi người đồng loạt trả lời: “Hiểu rồi.”

Đổng Thiên Tâm sắp xếp ổn thỏa cho những chú mèo, khóa cửa, đội mũ bảo hiểm và cất cánh từ sân sau.

Bầu trời lúc hoàng hôn chưa tối hẳn, như được phủ lên một lớp màu tím xanh nhòe nhoẹt.

Tiểu Hoa và những cây hoa đá ló đầu ra khỏi ba lô, ríu rít trò chuyện với cơn gió nghịch ngợm. Những làn sương trắng như sữa lướt qua chân, mang theo mùi hương quen thuộc: mùi tử đinh hương, cháo hải sản, nhựa đường, hàu nướng, hoa giấy, và dừa.

Đổng Thiên Tâm từ từ dừng lại.

Lần đầu tiên cô cất cánh trên gió, mùi hương mà cô cảm nhận được cũng chính là những mùi này.

Chỉ khác là bây giờ, có thêm một mùi hương mới …

Một mùi hương trong trẻo, tựa như tuyết đầu mùa …  thuộc về Mang Trú.

Cơn gió buồn bã lướt qua mái tóc cô, những cánh hoa trên đầu Tiểu Hoa khẽ rũ xuống.

Đổng Thiên Tâm đổi hướng, bay về nhà.

Phòng của Mang Trú vẫn rất sạch sẽ, giống hệt như lúc anh rời đi.

Đổng Thiên Tâm biết Tả Bách luôn lén dọn dẹp khi cô không có nhà.

Ánh sáng nhè nhẹ ngoài cửa sổ xuyên qua rèm voan, tạo nên một không gian mơ màng như trong giấc mơ.

Tiểu Hoa và những cây hoa đá ngồi yên trên vai Đổng Thiên Tâm lần này im lặng đến bất thường.

Giường của Mang Trú được dọn dẹp ngay ngắn, phẳng phiu như vừa được là ủi, không một nếp nhăn.

Cạnh giường đặt hai ổ mèo: một ổ màu hồng họa tiết dâu tây, và một ổ màu xanh họa tiết bầu trời.

Đổng Thiên Tâm nhớ lại lúc trước Mang Trú nói anh không thích màu hồng, bắt cô phải đổi sang ổ mèo mới.

Thế nhưng, ổ màu xanh vẫn còn nguyên bao bì, thậm chí chưa từng được mở.

Thực tế, Mang Trú chỉ ngủ trong chiếc ổ màu hồng.

“Miệng thì chê, nhưng thân thể lại rất trung thực.” Đổng Thiên Tâm lẩm bẩm, đi tới bàn học cạnh cửa sổ, kéo ghế ngồi xuống.

Trên bàn học của Mang Trú chỉ có một chiếc đèn bàn, một cuốn lịch để bàn (dừng lại ở thời điểm ba năm trước), và một ngăn kéo nhỏ.

Ngăn kéo bị khóa.

Bốn cây hoa đá nhảy lên bàn, ba cây nâng đế đèn bàn, cây còn lại lôi chìa khóa giấu bên dưới đế đèn ra, giơ lên đưa cho Đổng Thiên Tâm.

Bên trong ngăn kéo là một hộp bánh quy lớn, kiểu dáng và nhãn hiệu mang phong cách hoài cổ. Không biết Mang Trú kiếm nó từ đâu ra.

Hộp bánh chỉ chứa ba thứ: Một gói nhỏ được bọc cẩn thận, một cuốn sổ tay hình dâu tây (kiểu dáng giống sổ tay học sinh tiểu học), và một bìa tài liệu cũng có họa tiết dâu tây.

Ánh mắt của Đổng Thiên Tâm bị gói nhỏ thu hút đầu tiên: Bọc kín như thế này, chẳng lẽ là tiền riêng sao?

Từng lớp vải được mở ra, bên trong là một chiếc thìa inox.

Mọi người đều biết rằng rồng phương Tây thích sưu tập đá quý lấp lánh, chẳng lẽ rồng phương Đông lại thích sưu tập… dụng cụ ăn uống?

Đổng Thiên Tâm nhìn kỹ rồi bật cười: Chiếc thìa này trông rất quen, chính là chiếc thìa múc dưa hấu mà cô đã mang vào thế giới phim thần tượng.

“Hóa ra, Mang Trú này thực sự là một kẻ mê ăn uống.”

Cuốn sổ tay hình dâu tây cũng chứa những nội dung kỳ lạ.

Nhìn từ cách viết, có vẻ là nhật ký.

Nét chữ thon dài, mạnh mẽ, đôi lúc nguệch ngoạc, có lẽ khi viết tâm trạng không ổn. Mỗi trang thường chỉ ghi lại một câu:

“Cách một ngàn năm trăm tám mươi năm, ta lại được nếm thử tài nấu nướng của dòng tộc Hoạn Long. Quả thực rất khó nuốt!”

“Ta, một ngàn năm trăm tám mươi tuổi, lại phải trải qua sự bẽ mặt khi nửa đêm trong trạng thái nửa hình dạng mèo đi… bài tiết. Thật nhục nhã!”

“Hôm nay ta bị một người họ Hoạn Long, chưa tới sáu thước, chưa đầy một giáp, sỉ nhục, vu oan rằng nửa đêm lén khóc trong ổ mèo. Thật nực cười!”

Đổng Thiên Tâm đập tay xuống bàn cười lớn.

Xem kỹ lại, những lời Mang Trú từng “tuyên bố” đều bị “lật kèo”:

Nói rằng rồng trưởng thành không cần ăn uống, nhưng anh lại ăn rất nhiều, còn kén ăn.

Tuyên bố rồng trưởng thành không bài tiết, nhưng hóa đơn nước trong nhà lại tăng đột biến.

Nói rằng rồng không khóc, nhưng cuối cùng lại khóc sướt mướt rời đi.

Trang tiếp theo chỉ có một dòng chữ:

“Chức năng đặc biệt của kiếm đào mộc: chuyển hướng sát thương.”

Đổng Thiên Tâm vừa cười, vừa nghẹn ngào.

Cô biết, dù lúc đó mình không nhận ra, nhưng sau này suy ngẫm lại mới hiểu:

Là một con người yếu đuối, đáng lẽ khi bị tấn công bằng oán khí, cô sẽ chịu tổn thương nặng nề, thậm chí có di chứng. Nhưng cô lại không hề hấn gì.

Câu trả lời duy nhất, là Mang Trú đã dùng cách nào đó để chuyển tất cả tổn thương sang cơ thể anh.

Và khả năng lớn nhất chính là nhờ thanh kiếm đào mộc mà A Mục đã tặng anh.

Đổng Thiên Tâm đã từng nhiều lần tự hỏi: nếu khi đó Mang Trú không thay cô đỡ lấy cú tấn công đó, liệu anh có biến mất hay không…

Nếu cô phát hiện ra sớm hơn…

Nếu cô ngăn cản được Mang Trú…

Nếu… nếu…

Bốn cây hoa đá đẩy nhẹ bàn tay đang run rẩy của Đổng Thiên Tâm, giúp cô lật trang tiếp theo.

“Tộc rồng Chúc Long được sinh ra vì tam giới, mãi mãi sẽ không bao giờ hy sinh tất cả chỉ vì một người.”

Đổng Thiên Tâm vừa cười vừa rơi nước mắt.

Dường như cô lại nhìn thấy hình ảnh con “rồng mèo” kiêu ngạo, khoanh tay, dùng vẻ mặt khó chịu mà nói:

“Nghĩ gì thế? Chút oán khí này thì làm gì được ta? Thay ngươi đỡ một cú, chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con thôi.”

Nước mắt thấm ướt trang giấy, nét chữ nhòe đi thành một vệt mờ.

Bốn cây hoa đá luống cuống giúp cô lau nước mắt, Tiểu Hoa ngồi trên vai cô, khe khẽ nức nở, như an ủi, lại như khóc thương.

Các trang tiếp theo đầy những bản ghi chép về các loại trận pháp, chú văn và bùa chú. Ở giữa, có hai cụm từ rất nổi bật:

“Định luật bảo toàn năng lượng”

“Tâm trận”

Trang cuối cùng là một bản thiết kế trận pháp chưa hoàn chỉnh, bao gồm trận bảo hộ và Trận Ngũ Đức lồng ghép với nhau, giống hệt trận pháp bảo hộ mà Đổng Thiên Tâm từng thấy ba năm trước. Tên của trận pháp: “Càn Khôn Nhất Nặc”.

Bản thiết kế này chỉ là một bản nháp thô sơ, vẫn chưa được hoàn thiện.

Đổng Thiên Tâm lau nước mắt, bật cười: “Quả nhiên là rồng mèo, não bé tí, chỉ làm ra được một thứ nửa vời.”

Trang sau lại chuyển về nhật ký.

“Gần đây, ta thường nhớ về lễ tang của giáo sư Lâm. Đám tang ấy rất huyên náo, rất thú vị, khiến ta cũng vô cùng mong chờ.”

“Hóa ra, anh đã nghĩ đến chuyện này từ sớm rồi à.” Đổng Thiên Tâm nhẹ giọng nói: “Không hổ danh là tộc Chúc Long, quả nhiên coi cái chết như về nhà.”

Những trang cuối chỉ còn lại khoảng trống trắng xóa.

Đổng Thiên Tâm mở tập hồ sơ cuối cùng.

Bên trong là một báo cáo dài hơn 50 trang của Tả Bách, phân tích khả năng kích hoạt cơ chế “bong bóng hồng phấn”, một dạng năng lực dừng thời gian. Báo cáo chứa đầy các biểu đồ, bảng biểu, giả thuyết và chuỗi suy luận.

Trang cuối cùng kết luận:

“99,99% khả năng cơ chế kích hoạt của bong bóng hồng phấn (dừng thời gian) là: khi Đổng Thiên Tâm và Mang Trú đạt được tâm ý tương thông.”

Đổng Thiên Tâm sững sờ.

Tâm ý tương thông?

Thời điểm đó, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ: Hãy để Mang Trú sống sót. Hãy để Mang Trú ở lại.

Nếu suy luận của Tả Bách là đúng, thì hóa ra…

Những bong bóng hồng phấn lúc đó, không chỉ là mong ước của riêng cô…

Đổng Thiên Tâm vừa cười lớn, vừa khóc nức nở.

“Tam giới gì chứ? Coi cái chết như về nhà cái gì chứ? Anh rõ ràng muốn sống! Rõ ràng muốn ở lại! Con rồng ngốc miệng thì cứng mà lòng lại mềm!”

Hoàng hôn bên ngoài dần biến mất, gió đêm lướt qua rèm cửa trắng tinh khôi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đổng Thiên Tâm đang run rẩy.

Tiểu Hoa và những cây hoa đá khe khẽ khóc, căn phòng chìm vào tĩnh lặng và bóng tối.

Bỗng, màn hình điện thoại sáng lên.

Ký hiệu cảnh báo của Cát Dương Chỉ Chỉ hiện lên với chiếc mũ bảo hộ: “Cảnh báo nồng độ tà khí cấp đỏ! Thái Tuế tái xuất! Vị trí tà khí: vĩ độ**, kinh độ**!”

Tiểu Hoa và những cây hoa đá bật dậy, đồng loạt nhìn về phía Đổng Thiên Tâm.

Đổng Thiên Tâm chậm rãi ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, nhắn vào nhóm: “Tôi xuất phát đây!”

Nhóm chat đồng loạt trả lời: “Hiểu rồi!”

Đổng Thiên Tâm bước lên ban công, nhìn về phía xa, ánh mắt kiên định như sao.

Đêm tối mịt mờ, sóng biển nổi gió cuồn cuộn.

Tiểu Hoa và những cây hoa đá nhảy lên vai cô, đồng loạt giơ tay phải, hô vang: “Oh yeah yeah!”

Đổng Thiên Tâm lao mình khỏi ban công, bay thẳng về bầu trời đầy mây đen.

Bình Luận (0)
Comment