Vì Nàng, Ta Không Ngại Luân Hồi

Chương 13

Thương Huyền lạnh lùng nói:

"Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi bước ra khỏi Quỷ Vực, liền phải c.h.ế.t."

Ánh mắt Quỷ Vương lóe lên sự căm hận, hắn hét lớn:

"Ngay cả khi tân nương của ngươi đang nằm trong tay ta thì sao?"

Trong nháy mắt, bên cạnh Quỷ Vương hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Người đó bị bóp chặt cổ, khuôn mặt xanh xao, tím tái.

Khi ta nhìn thấy khuôn mặt ấy, lập tức bất chấp mọi thứ, lao về phía Thương Huyền, hét lớn:

"Thương Huyền, đừng quay đầu lại!"

Nhưng đã muộn.

Thương Huyền đối mặt với gương mặt giống ta như đúc, trong khoảnh khắc bối rối, hắn liền quay đầu xác nhận vị trí của ta.

Chỉ trong tích tắc hắn lơ đễnh, một thanh kiếm sắc bén đã đ.â.m xuyên n.g.ự.c Thương Huyền, mũi kiếm lộ ra sau lưng.

Người phụ nữ nắm chặt chuôi kiếm, thân mật ôm lấy Thương Huyền, đồng thời ném cho ta ánh mắt căm hận.

"Thương Huyền!"

Ta gầm lên, giận dữ vung roi nhắm thẳng vào huyệt mệnh của người phụ nữ.

Nàng tránh không kịp, bị ta quất đứt nửa cánh tay, đau đớn hét lên, rồi trốn sau lưng Quỷ Vương.

Thuật dịch dung của nàng ta mất hiệu lực, để lộ ra gương mặt thật — là Minh Hoa.

Giọng nàng the thé:

"Quỷ Vương đại nhân! G.i.ế.t ả ta đi!"



Thương Huyền phun ra một ngụm m.á.u, sau khi xác định được vị trí của ta, hắn chậm rãi nâng tay lên, nắm lấy chuôi kiếm, dường như muốn rút nó ra.

Quỷ Vương cười lớn:

"Thương Huyền, ta biết ngươi có thể g.i.ế.t được ta. Chỉ cần rút kiếm ra, ngươi có thể cùng ta đồng quy vu tận. Nhưng tân nương của ngươi, e rằng không muốn ngươi rút kiếm đâu."

Ta vội vàng bay đến bên cạnh Thương Huyền, lo lắng nắm lấy cổ tay của hắn, giọng nghẹn ngào: "Đừng rút kiếm ra…"

"Nếu được trở về, ta có thể cứu chàng…"

Nước mắt ta tuôn trào không ngừng, bởi ta biết rằng thanh kiếm này đã đ.â.m trúng mạch tim của Thương Huyền. Để giữ được mạng sống của hắn, ta phải dùng đến Quy Phách Đan của mình để kéo dài sự sống, rồi từ từ mới có thể rút thanh kiếm ra, chỉ khi đó mới có một tia hy vọng.

Quỷ Vương nở nụ cười hiểm độc, bỗng nhiên tấn công ta. Chỉ trong tích tắc, Thương Huyền đã rút kiếm ra, chặt đứt tay còn lại của Quỷ Vương.

Quỷ Vương phẫn nộ hét lên: "Thương Huyền! Ngươi không sợ c.h.ế.t sao!"

Thương Huyền khẽ ho một tiếng, phun ra một ngụm m.á.u, rồi nâng tay kết ấn. Ngay lập tức, bầu trời tụ lại những đám mây cuộn xoáy, trời đất biến sắc, gió bão nổi lên dữ dội.

Sắc mặt Quỷ Vương thay đổi, gào lên: "Hắn đ.i.ê.n rồi! Rút lui! Mau rút lui! Hắn định g.i.ế.t hết chúng ta ở đây!"

Nói xong, hắn hóa thành một luồng sáng lao về phía lỗ hổng trong kết giới Quỷ Vực.

Thương Huyền vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, tốc độ kết ấn càng lúc càng nhanh, gió mây theo đó mà nhanh chóng tụ lại, tạo thành một bức tường không thể xuyên thủng.

Tiếng sấm vang rền khắp bầu trời.

Đại trận sắp hoàn thành.

Minh Hoa hoảng hốt, gào lên: "Thả ta ra... thả ta ra..."

Những sợi m.á.u từ lớp da của nàng ta bắt đầu rạn nứt, dần kết thành một mạng lưới đỏ rực, rất nhanh sau đó, cơ thể Minh Hoa trở thành một tấm vải rách nát, rơi xuống đất thành một xác c.h.ế.t.

Hoa Ngọc đã dẫn quân rút lui về phía sau, gào lên: "Vân Thù! Mau ra ngoài!"

Ta cảm nhận được sinh khí của Thương Huyền đang tiêu tán rất nhanh, không chút do dự, ta biến trở lại bản thể, bay lên trên không, truyền linh khí cho hắn.

Thương Huyền khẽ chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn ta, nói: "Phượng Tam, về đi."



Ta cất tiếng hót, thể hiện sự từ chối.

Linh khí của ta tuôn vào cơ thể hắn không ngừng, nhưng cơ thể hắn như một chiếc sàng thủng, toàn bộ linh khí đều trôi tuột ra ngoài.

Dưới kia, đám quỷ dữ đã rơi vào hoảng loạn. Trong tác động của đại trận, chúng nổ tung thành tro bụi.

Tiếng khóc thảm thiết của hàng vạn ác quỷ vang lên khắp nơi, khiến người nghe không khỏi rùng mình.

Sắc mặt của Thương Huyền ngày càng tái nhợt, và khi đại trận hoàn thành, hắn nói: "Phượng Tam, ta luôn lừa dối nàng."

"Ta chưa bao giờ khôi phục ký ức, những chuyện của nàng với Nhạc Thanh Lam, ta hoàn toàn không biết."

"Trong mắt ta, nàng mãi chỉ là một tiểu bối cần được chăm sóc. Nàng không cần phải vì ta mà hy sinh tính mạng."

Đôi cánh ta run rẩy, cúi đầu xuống đầy thất vọng.

Ta biết hắn đang nói dối.

Hắn biết mình không còn sống được bao lâu nữa.

M.á.u của Thương Huyền cuối cùng cũng thấm đỏ bộ hỷ phục của hắn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Hắn gom những tia linh khí cuối cùng của mình, hóa thành một làn ánh sáng trắng bao bọc lấy ta, đẩy ta ra ngoài trận pháp.

"Nhạc Thanh Lam đã c.h.ế.t rồi, Phượng Tam, quên hắn đi."

Khoảnh khắc cuối cùng, Thương Huyền quỳ xuống, xoay lưng về phía ta.

Tim ta đau đớn theo từng nhịp đập, đại trận rung chuyển.

Ngay khi kết giới khép lại, ta vùng ra khỏi ánh sáng, lao về phía đại trận.

Hoa Ngọc đè ta xuống đất, giữ chặt ta, gào lên: "Ngươi tỉnh táo lại đi! Thương Huyền không thể thoát ra nữa!"

Bên trong trận pháp, những cơn gió mang theo sát khí dữ dội cuốn phăng mọi thứ thành mảnh vụn.
Bình Luận (0)
Comment