Vì Nàng, Ta Không Ngại Luân Hồi

Chương 5

"Vân Thù, ta đang định đến Đan Huyệt Sơn tìm ngươi, không ngờ ngươi đã tới đây rồi."

Hoa Ngọc từ xa chạy tới, "Mấy vạn năm không gặp, ánh mắt ngươi vẫn kém như ngày nào."

Ta khẽ mỉm cười, "Ta suýt nữa quên ngươi rồi."

Hoa Ngọc là trưởng nữ của tộc trưởng Thanh Khâu, sau khi phụ thân nàng qua đời, nàng tiếp nhận chức tộc trưởng Thanh Khâu.

Ta và nàng giao tình không hề cạn.

Hoa Ngọc chỉ vào sợi xích sắt kia, "Ta mới nghe một câu chuyện thú vị, Nhạc Lan Thần quân ruồng bỏ thê tử kết tóc, ép cô nương phàm nhân phải chạy vào Quỷ Vực, rồi lại cưới một Thần nữ khác."

Thái độ của nàng khi kể chuyện này, chẳng khác gì năm xưa khi nàng kể cho ta nghe về Đông Hải Thái tử cưỡng ép tiểu thiếp của chính mình, vẫn đầy hứng khởi.

Chỉ là, chuyện này đối với ta thật chẳng còn gì mới mẻ.

Đi suốt đoạn đường, không ít người cúi chào ta.

Ta che giấu dung mạo của mình.

Người ta không nhìn rõ mặt, cũng không biết khuê danh của ta, nên kính cẩn gọi ta là Vân Tam điện hạ.

Trên đại điện đã tụ tập không ít các Tiên quân.

Từ xa, ta đã thấy bóng dáng của Nhạc Lan.

Hiện tại, bên cạnh hắn là Minh Hoa.

Dù khoác y phục lộng lẫy, khuôn mặt nàng vẫn không che giấu nổi vẻ tàn úa.

Hoa Ngọc huých nhẹ ta, "Nghe nói Minh Hoa vẫn chưa lấy lại được tiên tủy, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi."

Thiên Đế khẽ hắng giọng, hướng về phía ta hỏi han:

"Vân Tam điện hạ, lão Thần quân vẫn khỏe chứ?"

Lão Thần quân chính là mẫu thân của ta.



Bà cùng với Thương Huyền Thần quân là trụ cột của Thiên giới hiện nay.

Không ai không kính trọng và nể phục bà.

Ta khẽ gật đầu:

"Tạ ơn Thiên Đế quan tâm, mẫu thân ta vẫn an khang."

Dường như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt Nhạc Lan lập tức xoáy sâu về phía ta, sắc bén như lưỡi dao, muốn xuyên thủng lớp phép che mắt của ta.

Minh Hoa nhìn ta tò mò, nhưng khi không thể nhận ra dung mạo của ta, nàng lại mất hứng, trở về nép vào lòng Nhạc Lan.

Hoa Ngọc bĩu môi lắc đầu, "Giữa ban ngày ban mặt mà ôm ấp như vậy, đúng là chẳng ra thể thống gì..."

Lời nàng vừa dứt, tiểu tiên đã dẫn chúng ta ngồi xuống ngay bên cạnh Nhạc Lan.

Hoa Ngọc chê hắn xúi quẩy, kiên quyết không muốn ngồi cạnh, nên vị trí đó đành để lại cho ta.

Ánh mắt Nhạc Lan thoáng lướt qua đầu gối ta, giọng lạnh nhạt nói:

"Kính chào Vân Tam điện hạ."

Ta gật đầu, không muốn đối đáp cùng hắn.

Minh Hoa mặt mày trắng bệch, yếu ớt lên tiếng:

"Nghe nói Đan Huyệt Sơn có Quy Phách Đan có thể cứu người c.h.ế.t, mọc lại xương thịt, xin Vân Tam điện hạ rộng lòng, cứu lấy mạng Minh Hoa."

Ta nhìn nàng vẻ đáng thương cầu khẩn, bỗng cảm thấy thật thú vị:

"Nhạc Lan Thần quân, hình như ta với ngươi không có nhiều giao tình thì phải..."

"Minh Hoa đã đường đột."

Nhạc Lan đỡ lấy eo Minh Hoa, "Nhưng thê tử của ta thực sự cần Vân Tam điện hạ ra tay cứu giúp, coi như ta nợ người một ân tình, được không?"

Ta lắc đầu cười:

"Nhưng ta nghe nói, thê tử đầu tiên của Thần quân không phải là nàng ấy."



Nhạc Lan sững người, một tia cay đắng khó thấy thoáng qua trong mắt hắn, "Người c.h.ế.t không thể sống lại."

Thật là một câu "người c.h.ế.t không thể sống lại."

Ta chậm rãi nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:

"Nhưng ta không muốn cứu nàng ấy, phải làm sao đây?"

Hoa Ngọc ngỡ ngàng, có lẽ là lần đầu tiên thấy ta đối xử với người khác khắc nghiệt như vậy.

Minh Hoa tức thì nước mắt như mưa, yếu ớt ngã vào lòng Nhạc Lan, hơi thở mỏng manh:

"Điện hạ sinh ra đã mang thân phận cao quý, làm sao có thể thương xót cho những kẻ tiểu tiên như chúng ta... Những lời nói về điện hạ có lòng Bồ Tát, chỉ là lời đồn thổi mà thôi."

Ta cười nhạt:

"Lời nàng thật thú vị. Quy Phách Đan cần đến nước mắt của ta để luyện thành, chỉ khi ta thực sự đau lòng thì mới có thể có được. Một việc hao tổn bản thân như vậy, sao ta phải làm?"

Gương mặt Minh Hoa thoáng vẻ thất vọng:

"Là thần mà không cứu độ chúng sinh, thì nhận sự tôn kính của vạn người có ích gì?"

Ta khẽ cười, vung tay c.h.é.m xuống một luồng gió, để lại trên mặt Minh Hoa một vết cắt sâu đến lộ cả xương.

Minh Hoa dường như không ngờ ta sẽ đột ngột ra tay, nàng thét lên thảm thiết, ngã gục dưới chân ta:

"Thần nữ cớ sao nóng giận đến mức chỉ vì vài câu nói mà muốn g.i.ế.t ta!"

Tiếng nàng quá lớn, thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.

Nhạc Lan lập tức che chắn cho nàng, lạnh giọng:

"Vân Tam điện hạ, đây là Thiên giới."

Ta chống tay lên đầu, lười nhác chơi đùa với luồng pháp lực trên đầu ngón tay:

"Long Thần từng ép mẫu thân ta phải lấy ra Quy Phách Đan, hắn đã c.h.ế.t hơn triệu năm rồi, Thần quân nghĩ xem, tiểu thê tử vô phép vô tắc này của ngươi, có sánh được với vị Long Thần năm xưa không?"
Bình Luận (0)
Comment