Vì Nàng, Ta Không Ngại Luân Hồi

Chương 9

Vừa vào cửa, chúng ta đã đập vỡ bình nước trong sân.

Tiếng vỡ trong trẻo vang lên.

Nhạc Lan xuất hiện trước mắt ta, y phục xộc xệch, cổ còn lưu dấu hôn.

“A Thù, sao nàng lại tới đây?”

Ta thật sự ghê tởm dáng vẻ của hắn lúc này.

Rút roi dài, ta vung về phía hắn:

“Trả ký ức lại đây!”

Nhạc Lan nắm chặt lấy cây roi:

“A Thù, người đó đã c.h.ế.t rồi. Ta có ký ức của hắn, nàng cứ xem ta là Nhạc Thanh Lam chẳng phải được sao?”

Ngay sau đó, hắn thoắt một cái đã đứng sau lưng ta, mạnh mẽ nâng mặt ta lên.

Giọng nói của hắn khẽ khàng, trầm thấp:

“A Thù, ta rất nhớ nàng.”

Mùi phấn son trên người hắn khiến ta buồn nôn.

Khi ta định thi triển pháp lực để thoát khỏi hắn, phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm nhẹ:

“Phượng Tam cô nương?”

Không biết từ lúc nào, Thương Huyền đã đứng nơi cửa điện.

Ánh trăng đổ xuống, Thương Huyền như một cây tùng sạch sẽ, trầm tĩnh quan sát cảnh hỗn loạn trong sân.

Nhạc Lan bị bắt gặp, lực tay bỗng chùng xuống, hắn có chút bối rối, nói:

“Thương Huyền Thần quân.”

Thương Huyền thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh ta, nhẹ nhàng che chắn ta ở phía sau.

Hương thơm của lá trúc hòa trong cơn gió nhẹ nhàng len vào mũi ta.

“Nhạc Lan Thần quân làm vậy, e rằng không ổn.”

Nhạc Lan không để tâm, đáp:

“Ta và Vân Thù từng là phu thê, nàng ấy với ta có chút mâu thuẫn, không liên quan đến ngài.”



Giọng điệu của Thương Huyền vẫn nhàn nhạt:

“Ta không biết ngươi và Vân Thù đã từng có chuyện gì ở nhân gian, nhưng việc liên quan đến hôn nhân đại sự của Phượng Tam điện hạ ở Đan Huyệt Sơn, e rằng ngươi không có tư cách.”

“Ta không có tư cách, vậy ai có? Chẳng lẽ là ngài?”

Thương Huyền mặt trầm lại, kéo tay ta rời khỏi.

Trên đường, ta lặng lẽ đi theo sau hắn, không nói một lời.

Thương Huyền lên tiếng:

“Ta và mẫu thân ngươi là cố tri, ta là trưởng bối của ngươi, nên mới phải can thiệp vào chuyện này—”

Nỗi ấm ức mà ta nén lại suốt cả đêm nay cuối cùng cũng bùng nổ, ta hất tay Thương Huyền ra.

“Ngài là trưởng bối gì chứ?”

Thương Huyền khẽ nhíu mày, ngạc nhiên nhìn ta.

“Nếu là trưởng bối, sao lúc hạ phàm ngài cưới ta lại không nói?”

“Nếu là trưởng bối, sao ngài cùng ta dưới ánh nến hứa hẹn một đời một kiếp lại không nói?”

“Bây giờ, ký ức của ngài bị Nhạc Lan đánh cắp, để lại ta một mình chịu đựng nỗi nhục nhã này. Thương Huyền, ngài còn mặt mũi nào mà bảo mình là trưởng bối?”

Vị Thần quân ôn hòa, trong sáng như gió trăng, giờ đây đứng sững lại như một pho tượng đất, giọng nói khẽ khàng:

“Ngươi vừa nói gì?”

Ta kéo Hoa Ngọc đi, rồi rời khỏi Thiên giới trong đêm.

Từ ngày ta trở về Đan Huyệt Sơn đã được một thời gian dài.

Bên ngoài sóng yên biển lặng.

Hoa Ngọc thường xuyên đến trò chuyện cùng ta, mỗi lần nhắc đến Thương Huyền, nàng đều bảo:

"Người ta lớn tuổi rồi, không còn như chúng ta mà tình cảm mãnh liệt nữa đâu. Biết đâu..."

Nhìn dáng vẻ nàng cố hết sức để an ủi ta, ta chỉ buồn bã lắc đầu:

"Thôi đi, chính hắn cũng đã nói rồi, mấy chục năm ở nhân gian chẳng qua chỉ là chớp mắt, dù hắn có lấy lại ký ức, cũng chưa chắc còn thích ta."

Những ngày yên bình như thế kéo dài suốt mười ngày.



Vào ngày thứ mười một, Hoa Ngọc bất ngờ đá tung cửa phòng ta:

"A Thù, Thương Huyền nhà ngươi vừa ra tay với Nhạc Lan Thần quân rồi!"

Ta nhất thời không phản ứng kịp:

"Chuyện gì cơ?"

Hoa Ngọc uống một ngụm trà:

"Nghe nói Thương Huyền bị bệnh mấy ngày, hôm nay vừa lên điện thì gặp Nhạc Lan, liền ra tay luôn, không cần rút kiếm mà đánh hắn thổ huyết."

"Tại sao lại ra tay?"

Hoa Ngọc lắc đầu:

"Ai mà dám hỏi chứ? Ai cũng nói Thương Huyền Thần quân tính khí ôn hòa, có lẽ mọi người đã quên mất hắn mạnh mẽ thế nào khi phong ấn Quỷ Vực năm xưa..."

Hoa Ngọc đưa cho ta một chiếc hộp gấm, nói rằng khi gặp Thương Huyền, ta hãy dùng thứ trong hộp, đảm bảo sẽ khiến hắn khuất phục.

Tối đó, khi đang dọn dẹp phòng, ta mở chiếc hộp ra.

Bên trong là một đóa Mê Vụ Hoa, kiều diễm và huyền ảo.

Khi còn đi học, ta không thích nghe giảng, chỉ nhớ mang máng rằng Mê Vụ Hoa có thể dưỡng thần, làm thư thái tâm trí.

Ta tiện tay cắm nó vào bình hoa.

Đêm ấy, trong giấc mộng, ta gặp lại Nhạc Thanh Lam.

Hắn dường như vội vã trở về, trên người thoang thoảng mùi cỏ non.

Thần thái ôn hòa, ánh mắt đầy sự chăm chú.

Ta nghĩ, có lẽ ta đang mơ về ngày Nhạc Thanh Lam khải hoàn trở về.

Nửa năm không gặp, càng xa càng nhớ.

Lòng ta bỗng rộn ràng, lập tức nhào vào lòng hắn.

Nhạc Thanh Lam đón lấy ta, giọng nói dịu dàng:

"Phượng Tam, nàng định làm gì?"

Ta không cảm thấy cách xưng hô của hắn có gì lạ, chỉ càng siết chặt lấy hắn, hôn lên đôi môi mỏng kia.

Hương thơm của lá trúc nhè nhẹ vấn vương nơi đầu môi.
Bình Luận (0)
Comment