Vị Ngọt Đôi Môi Khi Con Tim Rung Động

Chương 17


Bên ngoài quán bar.
Bầu trời dường như đột nhiên bị một mảnh vải đen bao phủ, mây đen u ám tích tụ, không có lấy một tia sáng.
Đường phố ngoài quán ba vẫn còn rất nhiều người đi lại, tiếng nói cười ồn ào rộn rã, rất nhiều người tụ tập.

Các quán bar nối tiếp nhau, không khí rất náo nhiệt, dường như có thể phá vỡ đi màu đen tăm tối của sắc trời.
Hai người đàn ông một trước một sau đi ra khỏi dòng người.
Trần Tự đút tay vào túi quần, đi phía sau Thẩm Tự Chi, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Không phải nói hôm nay mượn rượu giải sầu sao, rượu còn chưa có gọi, thế mà đã không chịu nổi rồi? Chưa gì đã đi ra.”
Thẩm Tự Chi như không hề nghe thấy Trần Tự nói chuyện, bước vài bước tới ven đường, mở cửa xe, chân dài bước lên xe.
Trần Tự cũng kéo một cánh cửa xe theo sau, nửa đùa nửa thật nói: “Đưa tớ về nhé? Trước khi cậu tới, tớ đã uống một chút rồi.”
Thẩm Tự Chi khởi động máy, mắt nhìn thẳng: “Tự mình gọi xe về, tớ không muốn phải lái thêm nửa tiếng nữa.”
Thấy cảm xúc của Thẩm Tự Chi hôm nay không tốt, Trần Tự cũng không cố ý ép buộc anh.
“Hây, người anh em.” Anh ấy không đóng cửa, đột nhiên ngồi lên xe, vỗ vỗ bả vai Thẩm Tự Chi, giải thích trước: “Tớ không có ý định để cậu đưa về, tớ chỉ muốn cho cậu một đề nghị thôi.”
“Tớ có thể thấy được lý do vì sao tâm trạng cậu hôm nay lại không tốt, cậu nói xem, công việc thì thuận lợi, tiền không thiếu, danh viên mãn.

Vậy còn có thể có phiền não gì chứ? Chắc chắn là chuyện tình cảm rồi! Đúng không nào?”
“……”
“Hơn nữa, cậu với cô gái nhỏ kia cũng ở chung hơn ba tháng rồi nhỉ, tớ cũng chả cảm nhận được …..cảm giác yêu đương từ trên người cậu, nghĩ sao cũng chỉ nghĩ tới cậu chưa theo đuổi được người ta?”
“Cậu cũng đừng chê tớ dông dài, loại người rảnh rỗi không có việc gì làm thì thích nghiên cứu tâm lý như tớ, hôm nay tớ cũng chả nói gì cao siêu với cậu đâu.

Vẫn câu nói cũ, nếu thực sự thích người ta, cũng đừng giấu kín như bưng, cậu cứ tự làm mình bực bội rồi lại tự mình giận dỗi, bao nhiêu năm rồi người ta cũng có biết cậu thích người ta đâu.”
Rồi như nghĩ đến cái gì, Trần Tự ho khan hai tiếng: “Đương nhiên, với tính cách của cậu, chắc chắn là muốn mọi chuyện tiến triển từ từ.

Trước mắt để người ta quen dần với cậu đối xử tốt với người ta, rồi dần dần bày tỏ, tốt nhất là khiến cho cô ấy không thể không có cậu.

Nói cách khác, với điều kiện như cậu này, không đổ cũng khó.”
“Tớ nói hết nước hết cái rồi, cậu mà cứ im im nữa đi, đến lúc lại bị người khác cua mất đấy.” Trần Tự thấy ánh mắt Thẩm Tự Chi ngày càng tối xuống, cuối cùng vỗ vỗ bả vai anh, bước xuống xe, “Xuống xe trước đây, không cần cảm ơn tớ, trả tiền xe cho tớ là được.”

……
Cửa xe đóng lại, ánh đèn vàng trên đầu từ từ trầm xuống.
Thẩm Tự Chi tháo mắt kính xuống, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc trong bóng tối.

Trong ngoài đều tối như nhau, một nửa mặt rõ ràng của người đàn ông chìm vào bóng tối, không hiểu sao lại tạo ra một cảm giác chán nản trong không khí.
Nghĩ đến lúc trước nhìn thấy người đàn ông dường như trò chuyện với Ôn Dĩ Ninh rất vui vẻ, anh liền cảm thấy một trận bực mình.
Bị cảm xúc ảnh hưởng, anh hung hăng đạp chân ga, bẻ lái, phóng đi cái vèo.
-
Bên kia.
Ôn Dĩ Ninh bước ra cửa quán bar, nhìn đi nhìn lại dòng người tìm kiếm hồi lâu.

Cũng không thấy được hình bóng quen thuộc kia.
Nhiệt độ không khí so với lúc cô tới thì lạnh hơn, cô kéo cổ áo, tiếc nuối nhìn quanh một vòng nữa.
Đã đi rồi sao……
Tự biết mình đã chậm một bước, Ôn Dĩ Ninh cũng không muốn vùng vẫy vô ích, đứng ở cửa một hồi rồi trở về chỗ ngồi cũ.
Vừa đi không bao lâu, đến lúc cô lại ngồi xuống lần nữa, Đường Thư Nguyệt đã uống đến ngà ngà say.
Lắc lắc cái ly trong tay, Đường Thư Nguyệt nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh, cảm giác được cô có chút mất hứng nên nháy nháy mắt với cô: “Sao thế? Lại gặp được anh chàng đẹp trai hợp khẩu vị nào, xin không được cách liên lạc?”
Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp lắc đầu đã bị cô kéo tới cụng ly.
“Tớ giỡn với cậu thôi, cậu muốn nɠɵạı ŧìиɦ cũng đừng nɠɵạı ŧìиɦ ở đây.

Tìm bạn trai ở đây khác nào tìm vàng trong đống phân, cậu biết không hả? Cô bé ngoan ngoan dễ bảo như cậu là dễ bị lừa nhất.”
Có lẽ bị so sánh “vàng trong đống phân” của Đường Thư Nguyệt chọc cười, Ôn Dĩ Ninh “Phụt” một tiếng nở nụ cười, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Hai cô gái nhỏ ra ngoài chơi, cũng không dám ở nơi này chơi tới quá muộn, trò chuyện thêm một lúc cũng chuẩn bị rời đi.
Đường Thư Nguyệt uống rượu vào, Ôn Dĩ Ninh không an tâm để cô tự mình đi về, nên cô đưa cô ấy về nhà trước.

Cô lại ở đó chơi một lúc.
Trước khi đi, Ôn Dĩ Ninh đang thay giày, Đường Thư Nguyệt đang lướt điện thoại, bỗng nhiên nhắc nhở: “Gần đây Vương Ninh Ninh với Giang Trí Lâm lại chia tay rồi thì phải? Tớ vui quá quên nói cho cậu chuyện này.


Cậu lúc này nhớ đề phòng chút, Vương Ninh Ninh không biết bị gì, hận cậu đến phát điên rồi, cứ luôn nói cậu là đầu sỏ gây ra chuyện bọn họ chia tay…..”
“Tớ biết rồi.”
Ôn Dĩ Ninh cũng không quá lo lắng về Vương Ninh Ninh cho lắm, nếu không phải là tình huống đặc biệt, cả đời này hai người chắc cũng chả gặp được nhau mấy lần.
Cô lại càng lo lắng Giang Trí Lâm hơn, với cái trình độ âm hồn bất tán mãi không tha này của gã, cô không thể nào an tâm cho nổi.
Nghĩ thế, Ôn Dĩ Ninh lại nhớ đến việc Giang Trí Lâm đột nhiên xuất hiện ở quán bar.
Cô vừa mở cửa vừa hỏi Đường Thư Nguyệt: “Trong nhà cậu có đồ gì giống như bình xịt cay không?”
Phản ứng đầu tiên của Đường Thư Nguyệt là nghi hoặc, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “À….đúng, cậu con gái một mình bây giờ ra ngoài gọi xe, tớ quên mất vụ này, cậu chờ tớ chút, tớ đưa cho cậu mấy thứ phòng yêu râu xanh.”
Ôn Dĩ Ninh đứng ở cửa nhìn cô ấy lục tung một lúc, đưa cho cô một món đồ chơi nhỏ bằng nhựa.
Cái này cô đã nhìn thấy rồi, mở công tắc sẽ phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
“Những thứ khác cậu cầm theo càng nguy hiểm,” Đường Thư Nguyệt giơ giơ di động lên, “Cài đặt định vị cậu trên máy tớ rồi, nếu khởi động sẽ gửi cảnh báo cho tớ ngay, cậu yên tâm.”
Bỏ đồ chơi nhỏ nhét vào túi xách nhỏ, Ôn Dĩ Ninh cuối cùng cũng an tâm rồi.
Chia tay với Đường Thư Nguyệt, cô vào thang máy đi xuống lầu.
Cửa thang máy vừa mở, cô bỗng nghe tiếng tiếng nước tí tách tí tách truyền từ bên ngoài vào.
Lúc cô ở cùng Đường Thư Nguyệt, bên ngoài trời mưa lúc nào không hay.
Dự báo thời tiết hôm nay nói trời trong xanh nhiều mây, cho nên Ôn Dĩ Ninh vốn dĩ không mang dù.
Đi về phía trước nhìn nhìn, trời mưa không nhỏ, còn có dấu hiệu càng mưa càng lớn hơn.
Chỉ có thể vòng lại lần nữa, tìm Đường Thư Nguyệt mượn dù.
Ôn Dĩ Ninh thở dài một hơi, quay đầu nhấn thang máy.
Trời mưa lớn thế này, gọi xe chắc cũng chẳng dễ đâu.
……
Thang máy tới lầu chỉ định lại phát ra một tiếng “Đinh”
Ôn Dĩ Ninh chân trước vừa mới bước vào trong, một giọng nói khác vang lên:
“Không mang dù hả?”
Đèn điều khiển bằng âm thanh vốn dĩ sắp tắt lại nhấp nháy một lần, càng sáng hơn.

Ôn Dĩ Ninh dường như theo bản năng đem tay thò vào túi xách, nắm chặt thiết bị báo động.
Chả cần quay đầu cô cũng biết người sau lưng là ai.
Kinh ngạc vì Giang Trí Lâm bám riết không tha mà theo dõi cô đến tận đây rồi, Ôn Dĩ Ninh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Vốn dĩ định bước vào thang máy, cô chỉ đành thu chân lại.
Giang Trí Lâm cười mỉm chi đi đến gần cô, giơ dù trong tay ra.
“Đã muộn thế này rồi, hay là đừng quấy rầy bạn thân em nữa, anh đưa em đi gọi xe?”
“……”
“Em cũng đừng sợ, anh cũng chả có khả năng làm gì em mà, không phải sao?”
Rõ ràng đối phương đang cười, đồng tử Ôn Dĩ Ninh lại co rụt lại, cả người bắt đầu lạnh xuống.
Đúng vậy.
Đã trễ thế này.
Đêm khuya, con gái độc thân, bị đàn ông quấn lấy.
Hải Thành gần đây, không yên ổn.
Mấy cái từ này từng cái từng cái hiện lên trong đầu Ôn Dĩ Ninh, tay cô cũng càng ngày nắm càng chặt đồ vật.
Tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Biện pháp duy nhất thoát khỏi anh ta…..
Ánh đèn lại tối xuống lần nữa, Ôn Dĩ Ninh nhấn mở thang máy.
Lúc nhấc chân đi vào, quả nhiên Giang Trí Lâm cũng nhấc chân đi vào theo.
Hai người cùng ở trong một không gian.
Hơi thở người đàn ông quanh quẩn bên người, Ôn Dĩ Ninh cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm xuống, bắt đầu yên lặng đếm ngược.
Thời gian thang máy tự động đóng cửa là sáu giây.
Sáu, năm, bốn, ba——
Hai!
Ôn Dĩ Ninh hít một hơi thật sâu, rút hung khí ra khỏi túi.
Lúc tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên, cô nhắm mắt lại, lao ra khỏi thang máy——
Chạy!
Tiếng kêu thống khổ đau đớn của người đàn ông dần dần bị cánh cửa thang máy dày nặng chặn lạ, Ôn Dĩ Ninh không rảnh chú ý sau lưng, chỉ cắm cúi chạy xộc thẳng vào màn mưa.
Chạy được một đoạn, cô lấy điện thoại ra muốn tìm người đến đón mình, màn hình di động tối om, máy tự động ngắt nguồn.
Hết pin rồi.
Cũng trách cô cả ngày cầm điện thoại không rời tay, trước khi ra ngoài cũng không sạc pin cho đầy.
Ôn Dĩ Ninh ảo não “A” một tiếng, hết cách rồi, chỉ đành tiếp tục dầm mưa đi về phía trước.

Trời mùa đông ban đêm vốn rất lạnh, lại không có gì che chắn dầm mưa, lúc trước trong đầu Ôn Dĩ Ninh trống rỗng chỉ có mỗi suy nghĩ mau chạy, không cảm giác được sự lạnh lẽo.
Bây giờ bình tĩnh lại, bị gió thổi vào, lạnh đến run lập cập.
Vừa dừng lại, một cảm giác thiếu oxy truyền đến, Ôn Dĩ Ninh thở hồng hộc, hai chân nhũn ra, đứng không vững.
Thỉnh thoảng có hạt mưa rơi xuống trên mặt, tóc dán vào da, cảm giác vô cùng dính nhớp.
Ôn Dĩ Ninh đoán, bây giờ chắc chắn là lúc bản thân mình chật vật đến muốn bệnh luôn.
Không biết đi trên con đường tối bao lâu, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy ánh sáng đèn xe từ cách đó không xa truyền đến.
Sắp đến bên đường rồi.
Cuối cùng lúc này cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi, Ôn Dĩ Ninh bước càng nhanh hơn, đón gió đón mưa chạy chậm về phía trước.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không xa, cô vội vàng dừng lại bước chân.
Có một chiếc xe hơi đậu bên đường trước mặt cô.
Đèn pha ôtô đang sáng, không hề tắt.
Có một bóng người đàn ông đang dựa vào cửa sổ cầm ô, lặng lẽ đứng đó.

Dưới ánh đèn, Ôn Dĩ Ninh không nhìn thấy rõ mặt.
Nhưng trực giác khiến cô nhận ra được, anh ta đang nhìn cô.
Cảm giác sợ hãi lần nữa lại xuất hiện, Ôn Dĩ Ninh ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Hung khí báo nguy đã dùng hết rồi, cô không dám đi về phía trước nữa, chung quang đều vắng vẻ trống trải, người đàn ông nhìn cô, cô cũng không có chỗ nào trốn đi.
Người đàn ông lặng im nhìn cô, bỗng nhiên nhấc chân lên.
Ngay tại lúc này, máu dường như đông lại.
Ôn Dĩ Ninh chân tay luống cuống, thậm chí còn không phát ra được một chút âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh kia càng ngày càng gần.
Sẽ không có việc gì đâu.
Sẽ không……
“Không qua đây?”
Trong bóng tối, người đàn ông đến gần cô cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, hai mắt Ôn Dĩ Ninh gần như lập tức đong đầy nước mắt.
“Thẩm Tự Chi…” Mũi cô chua chua, cô loạng choạng chạy về phía anh, chả thèm quan tâm những thứ khác, duỗi tay ôm chầm lấy anh.
Thẩm Tự Chi rũ mắt, “Cuối cùng cũng dứt được để về nhà?”
Ôn Dĩ Ninh không hiểu ý tứ của Thẩm Tự Chi, cảm giác suиɠ sướиɠ sau khi thoát chết khiến cô không có khả năng tự hỏi nhiều như vậy, mạnh mẽ gật đầu.
Khóe môi Thẩm Tự Chi gợi lên một đường cong rất nhẹ đến không nhìn ra, nhéo nhéo gáy cô.
“Chúng ta về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment