Vị Ngọt Đôi Môi Khi Con Tim Rung Động

Chương 43


Đường Thư Nguyệt khẽ thở dài, từ trong suối nước nóng đứng lên, khoác áo choàng tắm vào, đi mở cửa.
Ngoài cửa, Lê Hướng Dương cũng chỉ mặc áo tắm dài, như thế mới được vớt lên từ trong nước, cả người ướt đẫm, tóc còn nhỏ nước tí tách.
Thấy Đường Thư Nguyệt mở cửa, cậu hơi hơi cúi đầu, lợi dụng chiều cao cơ thể, nghiêm nghị nhìn cô.
Lần này cậu đứng thẳng lưng, không có chút ý tứ đùa cợt nào.
Cũng không nói lời nào, cứ nhìn cô chăm chú như vậy.
Cửa phòng mở rộng, trên hành lang thỉnh thoảng sẽ có người xa lại đi tới đi lui.
Đường Thư Nguyệt cảm thấy, cứ đứng đực đây mãi thì không được tốt cho lắm.
Vì thế cô kéo ống tay áo Lê Hướng Dương, kéo cậu vào phòng mình.
Lê Hướng Dương cũng không giãy giụa, nghe theo cô.
Chỉ là ánh mắt không hề rời khỏi người cô.
Đường Thư Nguyệt để Lê Hướng Dương ngồi xuống ghế sô pha nhỏ trong phòng, mình thì ngồi đối diện cậu, nghiêm túc quan sát vẻ mặt cậu.
Cô cũng không quan tâm hôm nay sẽ có kết quả gì.

Khi cô nhận ra tình cảm của Lê Hướng Dương đối với mình, chuyện đầu tiên cô muốn làm, là nói rõ mọi chuyện.
“Lê Hướng Dương.” Cô nhẹ gọi, nhận được một tiếng “Vâng” rầu rĩ của đối phương.
Xác nhận Lê Hướng Dương đang nghe, Đường Thư Nguyệt nói thẳng, “Tôi hỏi cậu, có phải cậu thích tôi không?”
May mà cũng có chút ra dáng chị gái.
Lê Hướng Dương do dự chốc lát, giống như hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Đúng vậy.”
Đường Thư Nguyệt mím môi.
Cô chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Hy vọng tôi đáp lại không?”
Lê Hướng Dương nhẹ nhàng gật gật đầu, lại lắc đầu.
Một lát sau, giọng cậu khàn khàn nói: “Có thể, tạm thời không đi xem mắt được không?”
Nghe vậy, lông mày Đường Thư Nguyệt bất đắc dĩ nhăn lại: “Cậu nói tạm thời, là bao lâu?”
Cô có chút do dự khi chọc thủng tâm tư Lê Hướng Dương, “Lê Hướng Dương, giờ cậu mới 18, có phải cậu muốn tôi chờ cậu bốn năm?”
Nhìn thấy ngón tay cậu nhóc đang nắm chặt vào nhau, Đường Thư Nguyệt khẽ lắc đầu.
“Không thể.”
“Vì sao?”
Lê Hướng Dương bị kích động, đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt lấy tay Đường Thư Nguyệt, giọng nói có chút ý cầu xin.

“Chị à, bốn năm nhanh lắm, nếu được chị chờ tôi với, tôi tốt nghiệp xong là kết hôn với chị luôn, được không?”
Dừng một chút, lại thấy vẻ mặt Đường Thư Nguyệt không thay đổi gì, cậu vội vàng nói thêm, “Bên nhà tôi tôi tự xử lý được, chị không cần lo lắng mấy vấn đề này, ở cạnh tôi, tôi giúp chị giải quyết hết những trở ngại đang có, được không??”
Đường Thư Nguyệt nhìn dáng vẻ cầu xin thậm chí có chút hèn mọn của Lê Hướng Dương, có chút không đành lòng.
Cô hạ quyết tâm, phủi tay Lê Hướng Dương ra.
Rất nhẹ nhưng không cho phép cự tuyệt.
Đường Thư Nguyệt cố gắng thể hiện mình đang rất bình tĩnh.
“Lê Hướng Dương, tôi lớn hơn cậu 5 tuổi.”
“Chờ cậu 4 năm nữa, cậu mới 22, mới bước chân vào xã hội.

Nhưng cậu có từng nghĩ qua, khi đó tôi đã 27, không chờ nổi.”
Cô cười khổ: “ Bốn năm có biết bao nhiêu biến số, trong lòng cậu không biết rõ sao? Bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp cùng trang lứa với cậu, cậu có biết bao nhiêu lựa chọn, sao phải cố chấp với tôi? Nếu tôi bằng lòng chờ cậu 4 năm, 4 năm sau, cậu thích người khác, cậu nghĩ qua chưa, tôi phải làm sao đây?”
“Đúng, tôi không nên nghi ngờ chân tình của cậu nhưng tôi không dám đánh cược.” nhận thấy vẻ mặt Lê Hướng Dương ngày càng âm trầm, giọng nói Đường Thư Nguyệt ngày càng dịu dàng, đổi sang ý muốn thương lượng, “Lê Hướng Dương, cậu mới 18 tuổi, thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, còn có rất nhiều người xứng đáng để cậu thích, cậu thử xem thế nào, được không?”
Đây là một trong những lúc nghiêm túc hiếm hoi của Đường Thư Nguyệt, từ lúc quen Lê Hướng Dương đến giờ, cô còn chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện gì với cậu.

Đối với cô, tương lai quá bất định, nếu lúc này cô cứ để tùy theo tâm mình muốn, cuối cùng người chịu tổn thương cũng chỉ có cô.
Cô chỉ có thể hết sức làm chủ bản thân, đúng lúc ngăn lại những tổn hại.
“……”
Lê Hướng Dương cúi đầu, bàn tay bị Đường Thư Nguyệt mở ra, móng tay cắm vào thật sâu, để lại vài vết máu.
“Chị ghét tôi vậy sao?” Cậu cố lắm mới thốt ra được lời này.
Đường Thư Nguyệt không biết nói sao, chỉ có thể thở dài một hơi.
Đứa nhỏ này quá bướng bỉnh.
“Tôi không hề ghét cậu,” Cô không biết phải trấn an cảm xúc của Lê Hướng Dương như thế nào, cuối cùng chỉ giơ tay, muốn sờ đầu cậu.
Lê Hướng Dương nghiêng đầu, cố chấp né tránh.
“……” Đường Thư Nguyệt hết cách, cuối cùng từ bỏ.
“Ý của tôi là, trước giờ tôi chỉ xem cậu như em trai, chưa bao giờ ghét cậu nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ đó thôi.”
Không muốn nói nhiều thêm nữa, sợ lại kích động đến phòng tuyến tâm lý yếu ớt của cậu nhóc này, Đường Thư Nguyệt nhân lúc cậu không chú ý, vội vàng xoa lên đầu tóc ướt nhẹp của cậu một chút, nói đơn giản.

“Xem như chuyện này chưa xảy ra đi, mai về Hải Thành rồi, ngủ sớm đi.”
……
Lê Hướng Dương không nói gì nữa, nhìn chằm chằm cô một lát, thong thả đứng dậy, bước từng bước ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa thật mạnh, đủ biết cậu tức tới mức nào.
Trong phòng lại an tĩnh lại.
Đường Thư Nguyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, như người không xương gieo mình xuống giường.
Chuyện nên làm đều đã làm, còn lại chỉ có thể để cho mình Lê Hướng Dương quyết định.
Lúc này đáng lý cô phải có cảm giác như trút được gánh nặng mới đúng, cũng không hiểu sao, cô lại thấy trong lòng buồn bã không thôi.
Nói đúng ra, vẫn chỉ là cô nhát gan thôi.
Trách cô không có cách nào, cũng không có năng lực tiếp nhận tình cảm quá chân thành lại đơn thuần của cậu nhóc kia.
-
Suốt dọc hành trình về, Lê Hướng Dương không nói với Đường Thư Nguyệt một lời nào, cứ xị cái mặt ra nhưng lại không cho Đường Thư Nguyệt rời khỏi ghế phó lái.
Đường Thư Nguyệt xem như Lê Hướng Dương đang giận dỗi, nghĩ nếu làm vậy có thể khiến cậu dễ chịu hơn chút, thì kệ cậu đi.
Chắc là Lê Hướng Dương cũng biết, trong chuyện này Đường Thư Nguyệt không để cho cậu có đường thương lượng, nên cậu cũng không hỏi nhiều.
Làm thế cũng khiến cho Đường Thư Nguyệt thoải mái hơn nhiều.
Trở lại Hải Thành, cuộc sống thường nhật lại bắt đầu, cuộc sống chỉ có hai đích đến là nhà và công ty của Đường Thư Nguyệt lại quay về.

Đương nhiên, khác với lúc trước là, mỗi cuối tuần, cô đều có hẹn xem mắt.
Lê Hướng Dương giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, trong khoảng thời gian này, chưa từng quấy rầy Đường Thư Nguyệt.
Có lúc Đường Thư Nguyệt cũng nghĩ đến Lê Hướng Dương, thậm chí có lúc còn nghĩ gọi điện cho Ôn Dĩ Ninh, hỏi tình hình gần đây của cậu.
Nhưng cuối cùng, ý nghĩ này lại bị cô gạt phắt đi.
Như vậy cũng tốt, mỗi người có cuộc sống riêng của mình, có lẽ thời gian dài qua đi, Lê Hướng Dương dần sẽ quên chuyện này thôi.
Nói đến mới nhớ thời gian trôi qua cũng thật mau.
Một tuần xem mắt một lần, một tháng cũng có bốn lần.
Bốn lần lại bốn lần, rất nhanh đã qua mấy tháng rồi.
Đường Thư Nguyệt cảm thấy, quan hệ giữa cô và Lê Hướng Dương, hình như có chút chuyển biến tốt hơn.
Ít ra trên wechat, dần dần cũng tán gẫu với nhau vài câu.
-
Hải Thành, chiều chủ nhật, trong một quán cà phê.
Trời mưa thật lớn, Đường Thư Nguyệt vội vàng đẩy cửa quán cà phê ra, liếc mắt một cái liền thấy một dáng người quen thuộc ngồi ngay trong góc.
Cô đưa dù cho nhân viên phục vụ mình thì nhanh chân đi lại, ngồi xuống trước mặt đối phương.
“Xin lỗi, tắc đường quá nên tới trễ.”
Đối diện Đường Thư Nguyệt là một người đàn ông nho nhã, không đế ý đến chuyện này, khoan dung cười cười, sau đó đẩy ly cà phê đã gọi trước đó đến trước mặt cô, “Không sao, anh cũng mới đến không lâu, vừa rồi tự ý gọi cho em một ly cà phê, không biết có hợp khẩu vị của em không?”
Sau khi Đường Thư Nguyệt nhận lấy nhỏ giọng nói cảm ơn, nhấp nhẹ một ngụm, trong mắt xẹt qua vẻ tán dương.
Người đàn ông này đúng là rất có lòng, hương vị cà phê mà cô thích đều nhớ rành mạch.
“Anh có lòng.”
“Nên thế.” Người đàn ông cười cười, hơi thở quanh người càng thêm ôn hòa, “Em thích là tốt rồi.”
Đường Thư Nguyệt cũng cười cười với anh ta.
Đây là người đàn ông lúc trước cô đi xem mắt gặp được.
Mọi mặt đều rất phù hợp, ôn nhu săn sóc, quan tâm đến cảm nhận của cô.

Cho dù là mẹ hay những đồng nghiệp bạn bè của cô đều cho rằng, đây là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Thậm chí mẹ cô còn hận không thể để hai người kết hôn luôn ngay lúc đó.

Lần này nếu bỏ lỡ sẽ không có cơ hội gặp lại.
Đường Thư Nguyệt cũng cảm thấy không tệ, nếu không cũng chẳng hẹn hò với anh ta vài lần, dự định tìm hiểu một chút.
Nhưng càng ở chung một chỗ, cô ngược lại càng không thể nào bằng lòng cùng anh ta sống chung cả đời.
Không biết nói như thế nào.
Người đàn ông này săn sóc thì săn sóc.
Nhưng…… Chính là có chút săn sóc quá mức.
Thậm chí khiến cô có cảm giác không thật.
Còn có nguyên nhân khác nữa, là trực giác của cô.
Ở cùng ở người đàn ông này, cô luôn cảm thấy câu nệ.
Lúc ở chung, không khí cứ cứng nhắc thế nào ấy.
Đôi khi, thậm chí cô còn vô thức nhớ lại những lúc mình ở cùng một chỗ với Lê Hướng Dương.
Không cần ra vẻ, không cần khách sáo nói cảm ơn, có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra.
Đây mới là trạng thái cô muốn nhất khi ở chung một chỗ với ai đó.
Nghĩ đến đây, cô lại hơi thất thần.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Mãi đến lúc tinh thần bị người đàn ông kéo lại.
“Đường tiểu thư?” Quý Mặc thử gọi cô một tiếng.
Lông mi Đường Thư Nguyệt run rẩy, lập tức phản ứng lại, cười xin lỗi Quý Mặc, “Vừa rồi mải suy nghĩ, thất thần, xin lỗi anh.”
Quý Mặc khẽ cười một tiếng, “Không sao, anh hiểu.”
Trên mặt hoàn toàn không có không vui, sẽ không giận dỗi.
……
Hai người câu được câu không nói chuyện một lát, thỉnh thoảng Đường Thư Nguyệt sẽ nhìn ra màn mưa bên ngoài có chút thất thần.
Lúc trở về, Quý Mặc bảo ngồi xe anh ta.
Đường Thư Nguyệt vui vẻ đồng ý.
Bên ngoài trời vẫn mưa to như cũ, khiến cho không khí lạnh lẽo hơn.
Một tay Quý Mặc giúp Đường Thư Nguyệt bung dù, một tay gác lên bả vai Đường Thư Nguyệt.
Cả người Đường Thư Nguyệt cứng đờ, không quen lắm nói tiếng cảm ơn.
Lâu như thế rồi, cô vẫn không quen người đàn ông khác chạm vào mình.
Cả đường Quý Mặc che ô, đưa cô vào trong xe.
Đường Thư Nguyệt mới ngồi xuống liền nghe thấy anh ta nhẹ giọng nói : “Anh thấy, chúng mình lên chọn lúc nào đó, đi đăng ký kết hôn.”
Đường Thư Nguyệt đặt chân xuống sàn, không tin nổi nói: “Nhanh vậy á?”
Cô với Quý Mặc chính thức quen nhau chưa được mấy ngày, cô còn chưa vội, người đàn ông này đã vội thế rồi?
Quý Mặc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, cười gật gật đầu.

“Ừ.”
Anh ta ngồi thẳng thân mình, “Anh thấy hai chúng ta mọi mặt đều phù hợp, tương đối xứng đôi, nếu hai bên đều có ý muốn kết hôn sớm, vậy thì chọn thời gian gần nhất đi.”
Nói xong, anh ta trực tiếp cúi sát người xuống, vẻ mặt mập mờ, “Nếu Đường tiểu thư muốn thử nghiệm năng lực của anh trước hôn nhân, anh cũng không từ chối.”
Đường Thư Nguyệt: “?”
Cả người cô bỗng căng thẳng, có chút cảnh giác tránh né Quý Mặc đến gần: “Thế….có phải nhanh quá không?”
Quý Mặc nhướng mày, “Thời đại này yêu nhanh kết hôn vội không thiếu, chúng ta cũng không xem là mau.

Hơn nữa, nếu Đường tiểu thư cảm thấy tiến triển quá nhanh, sau hôn nhân bồi dưỡng tình cảm cũng không muộn.”
“….” Đường Thư Nguyệt không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng mình lúc này.
Người đàn ông này nóng vội đến mức không bình thường.
Quý Mặc còn muốn cúi người gần hơn, Đường Thư Nguyệt tránh không được nữa rồi, luống cuống tìm một chỗ trong xe trốn.
Bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy.

Trái ngược với khí chất ôn hòa của Quý Mặc, lực giữ cổ tay có chút bá đạo, không cho kháng cự.
Ngay từ đầu Đường Thư Nguyệt đã nghĩ là Quý Mặc, trong tiềm thức muốn giãy ra nhưng lúc này lại bị kéo qua.
Rõ ràng Quý Mặc cũng bị sự xuất hiện đột ngột của người bên cạnh làm cho hoảng sợ, nhanh chóng nghiêng người.
Đường Thư Nguyệt đâm vào lồng ngực đối phương, vừa ngẩng đầu, khuôn mặt Lê Hướng Dương lọt vào tầm mắt.
Chàng trai cúi đầu, bảo vệ cô trong lồng ngực, tấm lưng rộng lại hơi gầy giúp cô che đi màn mưa, giống như xây lên một bức tường bảo vệ cô, vây cô vào trong đó.
Cậu vừa ôm Đường Thư Nguyệt vừa dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Quý Mặc: “Anh muốn làm gì với cô ấy?”
Quý Mặc không trả lời, nhún vai, nhìn về phía Đường Thư Nguyệt, hỏi cô: “Vị này là?”
Đường Thư Nguyệt cảm thấy mình bây giờ có chút như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị người ta phát hiện, mặt hơi đỏ lên, đẩy Lê Hướng Dương sang một bên, xin lỗi với Quý Mặc: “Đây là em trai tôi, tôi không biết cậu ấy lại ở đây lúc này, xin lỗi, tôi đi trước, anh về một mình đi?”
Quý Mặc vẫn giữ vẻ không cao ngạo không nóng nảy, không xấu hổ cũng không tức giận với hành động của Đường Thư Nguyệt.
Anh ta giơ giơ di động, cười nói, “Được, vậy có gì lại liên lạc?”
Nói xong rất tự nhiên ngồi vào xe.
Rất nhanh, xe đi vào màn mưa, chỉ còn Đường Thư Nguyệt và Lê Hướng Dương đứng đó.
Không có Lê Hướng Dương chắn mưa cho, Đường Thư Nguyệt bị nước mưa xối liên tục.
Thấy thế này không ổn, Đường Thư Nguyệt cau mày, lôi kéo Lê Hướng Dương đang giữ mãi một tư thế kia, kéo cậu vào mái hiên quán cà phê vừa rồi.
“Sao đột nhiên cậu lại xuất hiện ở đây?” Chân mày Đường Thư Nguyệt cũng không có giãn ra, nhón chân định sửa lại cổ áo mới bị mới rồi làm cho lộn xộn của cậu: “Sao lại không mang dù?”
Lê Hướng Dương cúi đầu nhìn cô, đột nhiên duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay cô lần nữa.
“Nếu như tôi không tới, có phải chị sẽ hôn môi với anh ta?” So với lần trước Đường Thư Nguyệt gặp cậu, giọng cậu bây giờ lại càng khàn hơn, còn mang theo ngữ khí chất vấn, làm cho người ta dễ dàng nhận ra cậu đang đè nén lửa giận.
Đường Thư Nguyệt ngẩn ra, biểu hiện chợt trở nên khó hiểu: “Sao cậu vẫn còn muốn quản mấy chuyện này?”
“Tiến triển nhanh như vậy?” Lê Hướng Dương cười lạnh một chút, “Chị Nguyệt, chị thật tàn nhẫn.”
Đường Thư Nguyệt bị tiếng cười lạnh của Lê Hướng Dương làm cho run sợ.
Cô hơi rụt người lại, rồi cũng cười theo cậu.
“Không thì sao?” Đường Thư Nguyệt buông tay, “Đều đã phải kết hôn, thì mấy cái đó có gì mà không được.”
Cô cố ý nhìn thẳng Lê Hướng Dương, dùng giọng điệu dỗ con nít nó: “Lê Hướng Dương cậu đừng quậy nữa.”
Đúng vậy, cô đâu có làm chuyện gì phải xin lỗi Lê Hướng Dương đâu, sao cô lại phải thấy có lỗi với cậu?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đường Thư Nguyệt càng thêm thẳng thừng.
“Sao thế, tổn thương trái tim pha lê của cậu rồi? Cậu biết rõ chúng ta không thể, sao cứ nghĩ mãi những chuyện không thể thế?”
“Lê Hướng Dương, cậu buông tha cho tôi đi.”
Đường Thư Nguyệt cũng không biết, trong chuyện này cô đã nói biết bao nhiêu điều nặng nề với Lê Hướng Dương, cũng từng tổn thương cậu ấy.
Ý nghĩ duy nhất của cô lúc này, là cự tuyệt.
Lại chưa từng nghĩ, lúc cô nói xong những lời này, nhìn lại Lê Hướng Dương, bất ngờ phát hiện, khóe môi chàng trai chậm rãi cong lên một nụ cười quỷ dị.
Có chút bi thương, lại sâu thăm thẳm khiến người ta không hiểu cậu đang nghĩ gì.
Chuông cảnh báo trong lòng Đường Thư Nguyệt chưa kịp vang lên, mặt mình đã bị người ta nhẹ nhàng ôm lấy.
Sau đó là một nụ hôn cuồng bạo phủ xuống môi cô.
Nụ hôn của chàng trai có chút trúc trắc, nhiệt tình, không có kỹ thuật.
Vị chua xót của nước mưa hòa cùng nước mắt, còn có hơi thở dồn dập thô bạo.
Cứ thế cướp đi hô hấp của Đường Thư Nguyệt.
Đường Thư Nguyệt khϊếp sợ, muốn giãy giụa, lại bị Lê Hướng Dương mạnh mẽ khống chế, không nhúc nhích nổi.
Cô càng phản kháng, Lê Hướng Dương hôn càng sâu.
Môi răng lẫn lộn, dần dà, mùi máu tanh loang khắp khoang miệng.
Không biết qua bao lâu, trong lòng Đường Thư Nguyệt nghĩ chắc cũng hết cả thế kỷ.

Lê Hướng Dương mới buông lỏng cô ra.
Đôi mắt đỏ quạch của chàng trai, dưới ánh đèn, bắt mắt vô cùng.
Cậu làm lơ ánh mắt phẫn nộ của Đường Thư Nguyệt, mang theo sự thỏa mãn cùng ý trả thù vi diệu, nhẹ nhàng liếm đi vết máu ở khóe môi.
Không chờ Đường Thư Nguyệt lên tiếng, cậu lại nở nụ cười đầy cô đơn.
“Chị, xem như món quà cuối cùng chị tặng tôi đi.”
Ngón trỏ của cậu dựng thẳng trước đôi môi Đường Thư Nguyệt, “Sau này, tôi sẽ không đến quấy rầy chị nữa, chị an tâm, chuyện này sẽ không có ai biết.”
Nói xong, cậu bước vào màn mưa, không che dù, cứ để cho mưa xối thắng lên người cậu.
Đi được nửa đường, cậu quay đầu, giống như một chú chó nhỏ bị người vứt bỏ, cười khổ, vẫy vẫy tay với Đường Thư Nguyệt.
Chật vật lại bi thương.
“Chị à, tạm biệt.”
-
Đường Thư Nguyệt không nhớ sao mình về nhà được.
Chỉ biết, từ sau chuyện kia, cô về tới liền xin lỗi rồi từ chối Quý Mặc.
Rõ ràng chỉ thiếu một bước, rõ ràng đây là kết quả mà cô muốn.
Trong tâm cô lại bất an suốt một khoảng thời gian.
Sau chuyện đó, đúng là Lê Hướng Dương không có đến tìm cô nữa.
Cô nghĩ là mọi chuyện lại quay về quỹ đạo vốn có lần nữa nhưng có thế nào nó cũng không thể giống như trước đây.
Sau khi Đường Thư Nguyệt từ chối Quý Mặc, mẹ Đường thực sự bị chọc cho tức điên lên, lại càng tích cực sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Mới đầu Đường Thư Nguyệt cũng rất ngoan ngoan nghe lời mẹ Đường, từng lần từng lần đi tới nơi xem mắt.
Rồi một ngày nọ, đột nhiên thấy có chút mệt mỏi.
Không có ai khiến cô cảm thấy thích hợp.
Không biết có phải nguyên nhân tâm lý không, mà vẫn không tìm thấy ai thích hợp với cô.
Dưới sự thúc ép ngày càng gắt gao của mẹ Đường, Đường Thư Nguyệt tự nhiên cũng phiền không chịu nổi.
Cuối cùng, cô im hơi lặng tiếng từ chức, chuyển tới một thành phố khác.
Không báo cho người thân một tiếng nào.
Rốt cuộc cũng được yên tĩnh, sau khi xử lý xong chuyện ăn ở, rất nhanh Đường Thư Nguyệt đã tìm được công việc mới.
Là một người có năng lực thích nghi rất mạnh, ngắn ngủi hai tháng, cô đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở đây.
Công ty mới cũng không tệ, tính cách Đường Thư Nguyệt vốn dĩ rất được mọi người thích, lúc nói chuyện cũng không thiếu đề tài, cho nên trong thời gian ngắn đã được mọi người đón nhận, như cá gặp nước vậy.

Cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo.
Trước đó, Đường Thư Nguyệt chưa từng nghĩ tới, thì ra đấu tranh cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
Thỉnh thoảng mẹ Đường cũng liên lạc với cô, muốn khuyên cô mau tìm lấy một người.
Nhưng Đường Thư Nguyệt rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, những thứ ngoài tầm tay, cô đều cự tuyệt.
Dần dà, mẹ Đường cũng không có cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp.
Cứ đấu tranh như thế, từ từ cũng đi hết 4 năm.
Bốn năm này thỉnh thoảng cô sẽ về Hải Thành, mỗi lần về đều sẽ gặp Ôn Dĩ Ninh, ngày thường trò chuyện cũng nhiều.
Nhưng cố tình là, chưa từng gặp phải Lê Hướng Dương lần nào.
Người này giống như đột nhiên biến mất khỏi thế giới của cô.
Cô cũng ngại hỏi Ôn Dĩ Ninh, vì thế cũng chỉ xem như không có chuyện gì.
Cứ như vậy đi, cũng tốt.
Bốn năm sau.
Ban đêm một ngày nọ.
Tùng Thành, khách sạn Cảnh Hào.
Hiện trường ánh đèn lung linh, chung quanh tiếng người cười nói ồn ào.
Đường Thư Nguyệt ngồi ở trong góc, mặt mày thảnh thơi, miệng nhỏ uống từng ngụm nước chanh trong tay.
Cô gái nhỏ ngồi bên đột nhiên dùng khủy tay chọt chọt cô, làm mặt quỷ với cô, nghiêng người qua hóng hớt, “Chị Đường, chị không mong đợi chút nào sao? Nghe nói người kia tuổi trẻ tài cao, còn rất đẹp trai…..”
Khóe mắt Đường Thư Nguyệt khẽ cười, thong thả buông ly nước chanh xuống, tâm trạng không tệ giỡn với cô, “Không phải em thích trai đẹp à? Nhìn nhiều chút, chị không cần.”
Bữa công ty tổ chức tiệc thường niên, cô may mắn rút được mấy phần quà, đúng là rất vui, nên cũng có hứng nói chuyện phiếm với người khác.
Nghe nói hội nghị hôm nay sẽ công bố thân phận vị cổ đông lớn thứ ba, nói gì mà cậu ấm nhà giàu, lớn lên đẹp trai tuấn tú, tuổi cũng trẻ, mới tốt nghiệp đại học.
Tuy mọi người không biết rõ về vị cổ đông này nhưng chỉ bằng một chữ “đẹp” cũng khiến cho đám nhân viên nữ ảo tưởng không ngừng.
Chẳng qua Đường Thư Nguyệt không hứng thú lắm.
Cô đã qua cái thời mộng mơ của con gái rồi, bị cuộc đời dập cho mất năm nên cũng trầm lặng lại.
Cái giấc mơ không thực thế này, cô đã sớm quên đi.
Nhưng mà mấy từ mấu chốt….
Mới vừa tốt nghiệp đại học, đẹp, cậu ấm.
Lại khiến cô bỗng chốc nghĩ tới một người.
Người đó bị cô giấu xuống đáy lòng, dần dà thân ảnh cũng phai mờ đi, trong lúc này, bỗng nhiên lại rõ ràng hơn nhiều.
Lê Hướng Dương.
Đường Thư Nguyệt bỗng hoảng hốt, đột nhiên nở nụ cười khổ, vẫn còn dao động.
Lắc đầu.
Sao có thể đâu.
Cô đang ở Tùng Thành, cũng không phải ở Hải Thành.
Lại nghe cô gái nhỏ bên cạnh ríu rít hồi lâu, Đường Thư Nguyệt vẫn giữ nụ cười mỉm.
Mãi đến khi ánh đèn hơi tối xuống, đám người ồn ào mới từ từ an tĩnh.
Trong tiếng giới thiệu của chủ tịch, một bóng hình thon dài chậm rãi đi lên sân khấu.
Đường Thư Nguyệt không chú ý đến động tĩnh trên lễ đài, mãi đến khi những tiếng kinh hô vang lên không ngớt, cô mới hơi hơi ngước nhìn lên.
Trong một khắc đó, ánh mắt bỗng dưng sững lại.
Sau đó, cô không quan tâm gì đến quá trình phía sau, một cái liếc mắt, lực chú ý của cô chỉ tập trung lên người đàn ông trên sân khấu kia.
Người đàn ông có vai rộng, eo hẹp.

4 năm đã khiến anh thay đổi hẳn.
Không còn bộ dạng cà lơ phất phơ, tây trang đĩnh đạc, mặt mày tuy còn có nét thiếu niên nhưng ánh mắt trầm tĩnh khiến người ta bất giác muốn tin mà nhìn theo.
Đứng trước đám đông, có chút giống như tâm điểm của vạn vật.
Trên thực tế, từ góc độ của Đường Thư Nguyệt, cô cũng không thể nhìn rõ người trên sân khấu nhưng Lê Hướng Dương dường như trời sinh một loại hấp dẫn, chói mắt khiến người ta không thể không chú ý.

Cô gắng sức nhìn từng cử động của anh trên sân khấu, trong lòng chợt cảm thán.
Thời gian trôi nhanh quá, chàng trai vốn không có chút nghiêm túc nào trong trí nhớ của cô, hóa ra lại trưởng thành đến mức như vậy.
Trong lúc hoảng thần, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy, hình như Lê Hướng Dương đang nhìn cô.
Tuy biết chỗ của mình cũng không dễ thấy nhưng cô vẫn cúi đầu thật nhanh, giảm bớt cảm giác tồn tại.
Đồng thời cười nhạo mình, sao lại mẫn cảm đến thế.
Người ta vốn dĩ chả thèm chú ý đến chỗ này mới đúng.
Bữa tiệc tối đó cũng chỉ như một nốt nhạc dạo trong sinh hoạt của cô, mà Lê Hướng Dương trước mặt cô, cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
Đường Thư Nguyệt không có ý nghĩ đi tìm anh ôn chuyện.
Dù sao cũng đã bốn năm không liên lạc, cô cũng không rõ, Lê Hướng Dương có thích người nào chưa.
Chẳng bằng cứ thế, không quấy rầy nhau.
Sáng sớm một ngày, Đường Thư Nguyệt đi làm như thường.
Đột nhiên có người gọi cô, nói chủ tịch có việc tìm cô.
Chủ tịch?
Lúc Đường Thư Nguyệt nghe thấy từ này.

Nghi ngờ nhíu mày.
Cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi bình thường, tự thấy trong công việc cũng không có sai lầm gì, sao chủ tịch lại đặc biệt tìm cô?
Nhưng nếu đã gọi, cô cũng chỉ giấu nghi ngờ trong bụng, đi vào phòng chủ tịch trước.
Gõ cửa ba cái, nghe thấy tiếng “mời vào.”
Sau đó, Đường Thư Nguyệt vặn chốt cửa, đẩy ra, tiến vào văn phòng.
Đi vào, cô dừng bước chân.
Nguyên nhân là, trong phòng ngoài chủ tịch, còn có một người.
Lê Hướng Dương, ngồi đối diện chủ tịch.
Lê Hướng Dương vẫn mặc bộ vest và đôi giày da mà cô nhìn thấy tại cuộc họp thường niên, chững chạc và khiêm tốn, khác hẳn chàng trai trong trí nhớ.
Lần trước vì khoảng cách quá xa, Đường Thư Nguyệt còn có thể xem như không thấy, mà bây giờ chung một phòng, cô không có cách nào bỏ qua.
Lê Hướng Dương dường như nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu lại.
Lúc ánh mắt giao với ánh mắt Đường Thư Nguyệt, cảm xúc xa lạ lại xa cách trong mắt anh kéo Đường Thư Nguyệt về hiện thực.
“……”
Hốc mắt cô có chút chua xót.
Không nói rõ được vì sao nhưng sự xa cách đó giống như thủy triều mau chóng kéo khoảng cách giữa hai người dài ra thăm thẳm.
Trước đây rõ ràng là cô khiến anh từ bỏ nhưng mọi chuyện đến nước này, sao cô lại có chút hối hận.
Chủ tịch gọi tên Đường Thư Nguyệt một lần.
Đường Thư Nguyệt tỉnh táo lại, nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, bỏ qua vẻ chua xót trong mắt, lướt qua người Lê Hướng Dương đi lên.
Cảm nhận được ánh mắt như rada đang chiếu vào mình, Đường Thư Nguyệt vuốt tóc mai có chút bối rối.
Chủ tịch kêu cô đến, thực ra cũng không có chuyện gì, thản nhiên hỏi vài vấn đề đơn giản liền muốn để cô đi.
Đường Thư Nguyệt có chút tiếc nuối, lúc xoay người, lại bị người gọi lại.
Lê Hướng Dương đi đến trước mặt cô, nhét vào tay cô một xấp tư liệu.
“Giao cái này cho tổng giám đốc Dụ.”

Giọng nói của Lê Hướng Dương không chút giao động, chỉ là một câu trần thuật đơn giản.
Đường Thư Nguyệt giống như hiểu rõ ý Lê Hướng Dương, nhếch nhếch môi, trả lời được.
Phía trên xấp tư liệu, có một phong bì.
Phong bì để thư tình, màu hồng nhạt, nhìn sao cũng thấy mập mờ.
Ý gì? Đường Thư Nguyệt thấy mình hiểu rất rõ.
Tổng giám đốc Dụ, cô không thân lắm nhưng cũng có nghe nói qua.
Là người hoa tâm có tiếng, không e dè trong chuyện nam nữ, thậm chí mấy quản lý cấp cao trong công ty còn có quan hệ không rõ với cô ta.
Gửi phong thư như này cho người ta, đại ý gì, ai ai trong lòng cũng rõ chỉ là không nói ra.
……
Đã như thế rồi, sao trong lòng cô còn ảo tưởng.
Đường Thư Nguyệt nắm chặt xấp tư liệu trong tay, giữ vẻ bình tĩnh, đi ra khỏi văn phòng.
Trong lúc đóng cửa, cô nhịn không được đỏ hốc mắt.
Chàng trai chân thành ngày xưa đã….
Không kiên định chọn cô nữa….
Quả nhiên, bốn năm có thể khiến một người thay đổi nhiều đến vậy.
-
Lúc Đường Thư Nguyệt đưa tư liệu sang cho giám đốc Dụ, sắc mặt quyến rũ của người phụ nữ không có thay đổi gì lớn.
Chỉ là lúc nhìn thấy phong thư kia, có chút lặng người, rồi lại nở nụ cười đầy ẩn ý.
Cô ta nói cảm ơn với Đường Thư Nguyệt rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ để lại bóng dáng thướt tha, quanh quẩn trong tim Đường Thư Nguyệt.

Thì ra người Lê Hướng Dương thích bây giờ, là phụ nữ như vậy sao?
Có lẽ hôm nay có quá nhiều suy nghĩ trong đầu, mãi tới lúc tan làm, Đường Thư Nguyệt mới nhận ra hiệu suất làm việc của mình lại thấp như vậy.

Những việc cần làm vẫn còn một nửa chưa xong.

Đến nước này chỉ đành phải tăng ca.

Cho dù tăng ca cô cũng không có cách nào để mình tập trung nổi.

Hình ảnh Lê Hướng Dương xuất hiện không biết bao lần trong đầu.

Mỗi lần như thế là một lần bị cô dừng lại.

Cứ ngắt quãng mà làm việc như thế.

Cuối cùng cũng làm xong hết mọi chuyện, cô vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện, cả phòng chỉ có mỗi mình cô.
Trời đã tối đen từ lâu, trong không gian trống trải chỉ còn mỗi ngọn đèn trên đỉnh đầu cô còn chiếu sáng.
Quá khủng bố.
Đường Thư Nguyệt không khỏi nghĩ tới những cảnh trong phim kinh dị.
Trong lòng cô sợ hãi, rùng mình một cái, không muốn ở lại đây lâu, thu dọn đồ đạc, tắt đèn đi, nhanh chóng đi khỏi văn phòng.
Hành lang rất trống trải, giày cao gót của cô bước trên sàn phát ra tiếng kêu lộc cộc.
Từng tiếng từng tiếng, quanh quẩn trong không gian.
Đường Thư Nguyệt không thích nghe âm thanh này, nên bước chân càng thả nhẹ.
Tiếng vọng lại trên hành lang nhỏ đi nhiều.
Nhưng lúc này, lỗ tai cô bỗng nhiên dựng lên.
Cô giống như nghe thấy, trong hành lang trống trái này, trừ tiếng bước chân của cô ra, loáng thoáng còn có của một người khác.
Đường Thư Nguyệt nhanh chóng quay đầu lại, lại không thấy bóng dáng ai ở sau lưng.
Tự an ủi chỉ là ảo giác của mình thôi, Đường Thư Nguyệt nhịn không được lạnh hết sống lưng, bước chân nhanh hơn.
Lúc đi vào thang máy, xác nhận không có ai đi vào, đợi cho cửa thang máy đóng lại, cô mới thở phào một hơi.
Cảnh báo bị loại bỏ, sợ hãi trong lòng cô cùng từ từ tản đi.
Cô nhìn chằm chằm vào quảng cáo trong thang máy không khỏi bắt đầu nghĩ lung tung.
Dựa vào tốc độ bình thường của giám đốc Dụ, giờ này cô ta và Lê Hướng Dương chắc đã có một đêm vui vẻ bên nhau rồi.
Bất đắc dĩ đi.
Nghĩ đến những hình ảnh này, đầu Đường Thư Nguyệt đựa vào vách tường sắt lạnh lẽo, theo thang máy đi xuống cũng nặng nề đi.
Rốt cuộc cô còn ôm ấp ảo tưởng gì nữa đây.
Phản ứng hôm nay của Lê Hướng Dương, chính là muốn phủi sạch sẽ quan hệ với cô, cô còn có chỗ nào không rõ.
Chuyện tàn nhẫn mà năm đó cô làm với anh, những lời nói độc địa cô đã nói, anh không hận cô đã tốt rồi.
Cô có tư cách gì mà nghĩ, anh còn thích cô.
Không muốn nghĩ sâu thêm, Đường Thư Nguyệt khép mắt lại, chờ thang máy tới nơi.
Âm thanh nhắc nhở đã đến nơi của thang máy, cô mở mắt ra, lung lay bước ra ngoài.
Trời đã trễ lắm rồi, nghĩ giờ này cũng không có tàu điện ngầm, xe bus cũng chả bắt kịp chuyến cuối.
Đường Thư Nguyệt đứng ở cửa lớn của công ty, đợi một lát, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, chuẩn bị vẫy xe.
Chỗ công ty cũng không phải là nơi phồn hoa, trời lại khuya, xung quanh chả có mấy xe taxi chạy qua.
Lại đợi mấy phút, vẫn không thấy chiếc xe nào, Đường Thư Nguyệt chỉ đành thôi.

Cô chỉ đành lên app gọi một chiếc xe.
Vài phút sau, thì có tài xế nhận đơn.
Mắt thấy di động cũng không còn nhiều pin, vì tiết kiệm, Đường Thư Nguyệt bỏ điện thoại vào túi.
Một phút sau, cô thấy một chiếc xe từ xa xa chạy lại, dừng ở ven đường trước mặt cô.
Đường Thư Nguyệt đi lên, kéo cửa ghế sau ra, “Bác tài, đuôi số xxxx.”
Tài xế không lên tiếng.
Đường Thư Nguyệt coi như đồng ý, lập tức ngồi vào trong xe.
Cô còn chưa đóng cửa xe, bàn tay tài xế kia đặt ở tay lái, đột nhiên khẽ hừ một tiếng.
Cà lơ phất phơ.
“Sao mà tàn đến mức này? Muộn vậy mới về cũng không có người đón?”
Âm cuối cao lên, có chút ý trêu đùa không đứng đắn.
Lại có ý trào phúng.
Lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, sắc mặt Đường Thư Nguyệt bỗng chốc tái mét.
Cô vừa định xuống xe người nọ giống như đoán trước hành động của cô, duỗi tay ra, nắm lấy cổ áo cô, lôi cô lại.
Lê Hướng Dương quay đầu lại, không còn mặc tây trang giày da đứng đắn như ban ngày nữa, áo khoác không biết đã vứt đi đâu, cà vạt thì lỏng lẻo treo trên cổ, tay áo sơ mi bên cao bên thấp, lôi thôi vô cùng.
Anh nâng cằm lên, thoải mái bảo Đường Thư Nguyệt đóng cửa xe lại, “Nếu thế, hay là em đây làm khó mình đưa chị về nhà?”
“Chị thấy được chưa, chị gái?”

Bình Luận (0)
Comment