Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp

Chương 20

Phó Dực nhíu mày, cảm giác bị dị vật xâm nhập dưới thân khiến cô có chút khó chịu, nhưng cô nghĩ đó là tay của Trịnh Dữ, sự khó chịu giảm bớt đi một chút. Dần dần, cảm giác khó chịu biến thành thỏa mãn, tốc độ ngón tay đâm vào rút ra tăng nhanh dần, cô còn có thể nghe được tiếng nước “òm ọp òm ọp” phía dưới nữa.
Tiếng nước đó là của cô sao? (′⊙w⊙) Thật là xấu hổ quá đi (>.<)

Trịnh Dữ thấy cô cố ý cắn môi để không phải gọi ra tiếng, bèn vươn tay xoa xoa môi dưới cô: “Bé ngoan, thoải mái thì cứ gọi ra đi em.”
“Ừm …” Phó Dực cuối cùng cũng ngừng cắn môi, khẽ ngâm nga.

Trịnh Dữ nhìn thấy vẻ mặt của cô, biết đã gần đến lúc, anh lại thêm một ngón tay nữa, lối đi trong hang động vô cùng trơn trợt, tiến vào thật dễ dàng, anh nhanh chóng tăng tốc độ và lực đạo của mình.
“Đầy rồi … đầy quá rồi …” đôi mắt Phó Dực đỏ hoe, nắm lấy góc quần áo của anh, nói.

“Mới có 2 ngón tay thôi đó, vật sau còn muốn cắm vào thì sao em chịu nổi? Nó so với 2 ngón tay anh còn to hơn đó nha. Còn nhớ hình chụp anh gửi cho em không?” Trịnh Dữ cười hôn cô, động tác tay không ngừng.
“Hừm … ưm … a …” Trịnh Dữ dừng lại động tác đâm, cong ngón tay, khuấy động vách trong mềm mại, chống đỡ huyệt khẩu.
“Tiếng kêu của em làm anh cứng sắp chết rồi này…” Trịnh Dữ ngâm nga, dùng cự vật cứng rắn đụng cô.
“Á…Đừng đụng mà…” Phó Dực hét lên bằng 1 giọng điệu quyến rũ.

Trịnh Dữ mặc kệ cô, chỉ là âu yếm hôn lên khóe miệng cô, lại thêm một ngón tay nữa, ba ngón tay bị da thịt mềm mại của cô siết chặt. anh thoải mái đến mức tinh thần phấn chấn bừng bừng. Anh nhanh chóng thọc ngón tay vào, nhìn mặt Phó Dực càng ngày càng đỏ hơn, càng ngày càng hét to hơn. Cô không ngừng cong người lên, nhưng lại bị Trịnh Dữ đè chặt, cuối cùng cô quay đầu lại, thân thể run lên, bụng dưới co rút, mật dịch bên trong hoa huy*t phun ra ướt đẫm ngón tay anh. Trịnh Dữ bị nóng đến giật mình, suýt chút nữa cũng đã “giao nộp vũ khí”
“Thoải mái không em?” Trịnh Dữ rút ngón tay ra khỏi huyệt thịt, thủy dịch ướt át từ đầu ngón tay nhỏ xuống tí tách.

Phó Dực nhắm mắt thở gấp, khoái cảm vừa rồi khiến cô có chút choáng ngợp, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác như vậy, cảm nhận loại vui sướng thỏa thích này. Hạ thể không ngừng trào ra chất lỏng, hoa dịch trong suốt chảy ra, nhỏ giọt dưới thân, trên giường.

Trịnh Dữ thấy bộ dạng thả lỏng của cô thì buồn cười, cao trào xong thì thư thái như vậy hả? Anh còn chưa có “thân chinh ra trận” đâu đấy, yếu ớt như

vậy sau này cô còn đủ sức kêu không nhỉ? ≧◔◡◔≦

Anh cởi quần áo, quần lót cũng cởi sạch luôn, đã lâu không có làm, hiện lại có chút hưng phấn. Thằng nhóc nhỏ chịu đựng đã hơn 1 tiếng đồng hồ trở nên vô cùng ngạo nghễ kiêu ngạo, từ trong rừng rậm tươi tốt ló đầu ra, trên đỉnh tiết ra 1 ít chất lỏng trong suốt, giống như muốn bôi trơn động nhỏ để thâm nhập vào vậy.

Anh móc lấy 1 bên quần lót của Phó Dực, cởi nó ra. Nơi riêng tư mẫn cảm của phái nữ không có gì che đậy, phơi bày ra, cỏ thơm mềm mại bao phủ gò mấp mô trắng nõn, kết hợp với 1 khe rãnh nho nhỏ màu hồng nhạt, làm cho dục vọng của Trịnh Dữ càng thêm sôi trào.

Trịnh Dữ cũng không muốn nhịn nữa, vươn tay đẩy hai chân cô ra, đóa hoa ướt át mở to ra trước mắt anh, huyệt khẩu vẫn còn hơi run rẩy vì cao trào vừa rồi mà phun ra mật hoa.

Cảnh đẹp trước mắt làm cho Trịnh Dữ nói không nên lời, cổ họng khô khốc khó mở, anh đưa tay cào nhẹ nhụy hoa đang ẩn núp phía bên trong hai cánh hoa thịt, dẫn đến tiếng rên rỉ yêu kiều của Phó Dực.

Phó Dực mở mắt nhìn anh, thấy anh toàn thân đã trần truồng, cự mãng dưới thân đang hướng về cô lom lom. Cô đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ, to như vậy làm sao có thể đi vào trong cơ thể cô đây? (′⊙w⊙) Không phải sẽ đau chết chứ! ⊙﹏⊙
…Fans hâm mộ đánh giá thật không sai nha, của anh ấy thật là lớn mà >.<

Tuy rằng khá là khó khăn, nhưng cô vẫn có thể chấp nhận, chỉ cần là Trịnh Dữ, cô đều có thể tiếp nhận, chỉ sợ phía dưới của mình không chịu nổi thôi…

Trịnh Dữ kéo cô lên, móc chân cô vào eo anh, lửa nóng chống đỡ hoa huy*t đang chờ sức phát động, phía dưới Phó Dực bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho co rút lại, quy đ*u để ngay huyệt khẩu.

“Bé ngoan, bé ngoan của anh, anh muốn tiến vào, anh sắp chết vì nhịn rồi nè, thả lỏng đi em, sẽ không đau đâu.” Trịnh Dữ cúi người hôn lên mặt cô nhiều lần, giống như để trấn an bảo bối trong lòng anh vậy.
“Vâng ạ…” Phó Dực nhẹ nhàng đáp.

Trịnh Dữ cầm phân thân cứng rắn của mình, chống lên hoa huy*t của cô, nương theo dịch thể cọ xát trên dưới để cô quen với sự tồn tại của nó. Thấy biểu tình Phó Dực ổn định hơn chút, anh mới từ từ đẩy quy đ*u tiến vào…

Quả nhiên, biểu tình của Phó Dực liền thay đổi. Cô đau, khuôn mặt mềm mại nhăn lại, thế nhưng cô không có la lên, chỉ cắn môi chịu đựng.
Đau, cô cắn anh quá chặt.

Trịnh Dữ cực kỳ đau lòng, chịu đựng cơn đau dưới thân, dịu vàng vuốt ve cô, hôn lên mặt cô, cắn môi cô, xoa xoa bầu sữa căng tròn, làm cho đường đi bên trong càng ướt át, trơn trợt hơn.
Một lúc sau, Phó Dực dần dần cảm thấy không còn đau nữa, cô ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh: “Anh tiến vào đi…”

Trịnh Dữ tiến thêm vào xíu nữa, anh liên tục hỏi Phó Dực cảm giác như thế nào, Phó Dực chỉ bảo anh cứ tiếp tục, lúc này anh liền chạm đến 1 tầng lá mỏng manh.

Trịnh Dữ vừa kinh ngạc vừa vui sướng, không dám động đậy nữa. Phó Dực lại tiếp tục hôn anh, để anh đi vào, anh đành phải nhẫn tâm xuyên thủng tầng màng kia của cô. Phó Dực nhíu mày đau đớn, một lúc mới nhẹ nhõm, gật đầu ra hiệu cho Trịnh Dữ tiếp tục.

Trịnh Dữ thấy cô như vậy, trái tim mềm đến nỗi muốn hóa thành nước luôn. Anh thích Phó Dực, vẫn luôn muốn đối xử tốt với cô. Trịnh Dữ tiếp tục hôn Phó Dực, cho đến khi cự long hoàn toàn vùi vào bên trong động đào nguyên ấm áp, ướt mềm.

Phó Dực bắt lấy cánh tay anh, cau mày thích ứng với việc thân thể bị dị vật xâm nhập, khóe mắt đỏ bừng vì động tình, làm cho Trịnh Dữ thầm nghĩ chỉ muốn liều mạng bất chấp tất cả cắm cô.

Anh trở tay nắm chặt lấy hai tay cô, đặt chúng lên vùng bụng bằng phẳng của cô, núi đôi đầy đặn bởi bị lực ép của hai cánh tay càng làm cho chúng trở nên đẫy đà hơn, thậm chí hai đỉnh hồng mai còn run nhè nhẹ.
“Bé ngoan, anh động nhé?” Trịnh Dữ nhìn cô, dịu dàng hỏi.
“Vâng ạ… Anh…nhẹ chút.” Phó Dực nhẹ nhàng đáp lại, trong mắt là 1 tầng sương mù bao phủ.

Trịnh Dữ đâm vào thật sâu, rút ra thật nông. Tiếng rên rỉ xen lẫn thở dốc của Phó Dực vang lên bên tai làm anh nghe đến say mê, làm gì còn nhớ đến yêu cầu nhẹ chút của con gái người ta ╮(╯▽╰)╭.

Một tay anh nắm lấy tay cô, một tay khác bắt lấy khối mềm mại, điên cuồng luật động, thỉnh thoảng chậm lại, cũng chỉ vì để đâm vào sâu hơn, quy đ*u hơi vểnh ở bên trong huyệt thịt đẩy tới đẩy lui, đụng phải nơi giao hợp của hai người làm văng ra 1 ít dịch trắng, cũng không biết là dịch thể của ai…

“A a—Trịnh Dữ…chậm một chút…quá nhanh…” Phó Dực vừa khóc vừa nói, hai tay bị Trịnh Dữ giam chặt, hai luồng đẫy đà không ngừng đung đưa, hạt châu hồng phấn đứng thẳng cũng lắc lư không thôi. Tất cả điều đó, Trịnh Dữ đều thu hết vào mắt.

Anh nghe lời, giảm lại tốc độ, nhưng mỗi cú thúc càng đâm sâu hơn, tiếng “bạch bạch” của thân thể va vào nhau đều là do anh rút ra toàn bộ, sau đó đâm lút cán, thịt hoa non mềm bị anh làm cho đỏ ửng lên, trong khi đâm

vào rút ra, anh cảm thấy miệng lưỡi đều khô đắng, thầm nghĩ muốn làm cô không ngừng.
“A … ưm … sâu quá … Trịnh Dữ …” Phó Dực vặn người, nức nở, cô sốt ruột lắc lắc đầu, phơi bày đường cong duyên dáng ở cổ.

Trịnh Dữ cắn lên phần thịt cổ non mềm, say đắm nói: “Bé ngoan, bên trong thật thoải mái, vừa ẩm ướt vừa ấm áp, vẫn còn đang mút chặt lấy anh nè.”

Tay của Phó Dực cuối cùng cũng được anh thả ra, cô nhẹ nhàng áp lên bụng dưới của anh ý đồ muốn đẩy ra, đương nhiên không giúp được gì cả. Cả người Trịnh Dữ đều bao phủ trên người cô, hạ thân không ngừng thúc vào, bầu ngực sữa bị anh ép đến đau.

Hai tay Trịnh Dữ vòng qua ôm đùi cô, bao quanh mông cô, bẻ ra hai bên mông thịt, hơi ôm cô hướng lên trên để cho lửa nóng càng vùi sâu hơn, nặng hơn. Anh bấu vào mông cô, thúc mạnh như vũ bão, phần eo cường tráng không ngừng ra sức, bờ mông săn chắc không ngừng đánh vào đóa hoa nhỏ mềm mịn của cô, hận không thể cũng đem hai túi ngọc nhét luôn vào bên trong huyệt thịt ấm áp.

Phó Dực tựa đầu vào vai anh, cô bị anh đâm đến mức rụng rời, chỉ có thể nghiêng đầu dịu dàng hôn lỗ tai anh, nói cho anh biết rằng cô thương anh. “Anh yêu em.” Trịnh Dữ vừa thông báo vừa thực hiện động tác cuối cùng, Phó Dực nghe được lời đó, toàn thân đều ấm áp.
Thì ra…anh yêu cô.‿
Thì ra… Phật tổ đã nghe thấy lời ước nguyện của cô nha (✿◠‿◠) Mặc dù có hơi muộn 1 chút, nhưng cuối cùng vẫn trở thành hiện thực.
Cô vô cùng hạnh phúc, xúc động khiến cho hạ thân Phó Dực co rụt lại, bao chặt lấy lửa nóng của Trịnh Dữ.

“Fuck…” Trịnh Dữ chửi thầm 1 tiếng, nhịn không được liền muốn bắn. Anh nhanh chóng đứng dậy, “ba” 1 tiếng rút ra, phân thân mang theo các

loại dịch thể run rẩy bắn ra, toàn bộ chất lỏng đặc sệt màu trắng bắn lên hết trên cơ thể của Phó Dực.

Phó Dực sợ đến ngây người, trên người chảy rất nhiều chất lỏng nóng hổi, cô thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, tinh tịch bên trên chảy dài xuống ngực, eo, rồi dính vào trên giường…
Thân thể Trịnh Dữ trần trụi, vật nam tính bên dưới nửa mềm. Anh đi ra phòng khách lấy khăn giấy.

Phó Dực nhìn thoáng qua liền đỏ mặt tía tai, vừa rồi còn to như vậy mà bây giờ nhỏ hơn rồi, đã vậy còn nhăn nheo nữa chứ (′⊙w⊙)…Nhìn anh đẹp quá mà ở dưới lại…không đẹp lắm nha! (►.◄)

Trịnh Dữ cầm khăn đi đến, cẩn thận lau chùi tinh d*ch trên người cô, cặp mắt đào hoa nhìn cô: “Vừa rồi em kẹp anh, làm anh sướng muốn banh nóc luôn á”. Giọng nói anh cà lơ phất phơ, làm cho Phó Dực thẹn thùng không thôi.

Sau khi lau sạch sẽ, Trịnh Dữ đẩy hai chân cô ra quan sát hoa huy*t của cô, huyệt khẩu hơi mở ra, không có cự vật chống đỡ, chất lỏng chầm chậm chảy ra, màu trắng pha lẫn màu đỏ của tia máu…
Trịnh Dữ cực kỳ đau lòng, động tác trên tay vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, sợ sẽ làm cô đau.
“Bé ngoan, đau lắm không em? Anh hứa lần sau sẽ nhẹ hơn nhé…” “Không đau ạ…!” Phó Dực đáp

Vẻ mặt Trịnh Dữ đầy thỏa mãn, anh yêu chết dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của cô, thật muốn giấu cô ở trong nhà, mỗi ngày đều “yêu” thương cô

Bình Luận (0)
Comment