Phó Dực cảm thấy hình như Trịnh Dữ tức giận rồi, từ lúc cô rời khỏi studio tuần trước. Bởi vì 1 tuần nay anh rất ít nhắn tin hay gọi điện cho cô.
Phó Dực có chút lo lắng.
Cô lật xem lại các tin nhắn trò chuyện của cô và anh, câu cuối cùng là câu cô vừa hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Thật lâu sau anh mới reply lại : “Ở bên ngoài uống rượu.” Phó Dực nhìn mấy chữ này, cau mày.
Cô thực sự xác nhận là cái tên đàn ông này đang giận cô nha.
Cô bấm số của Trịnh Dữ, ngón tay mảnh khảnh run lên nhưng vẫn không có nhấn nút gọi.
Cô không biết nên giải quyết tình huống hiện tại như thế nào, trước kiaTrịnh Dữ giận cô, cô luôn tránh mặt anh, đến khi anh bớt giận thì im hơi lặng tiếng âm thầm trở lại bên cạnh anh.
Nhưng mà, tình hình bây giờ không giống như trước. Họ là người yêu của nhau.
Trịnh Vũ thích cô.
Cô không biết mình nên thuận theo trong lòng gọi điện cho anh hay là vẫn giống như lần trước, giữ khoảng cách với anh.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Phó Dực theo bản năng chọn cách trốn tránh. Cô luôn cảm thấy nhiều chuyện xảy ra gần đây tốt đến nỗi gần như không chân thực.
Đột nhiên ở bên anh.
Lại đột nhiên ỡm ờ cùng anh lên giường. Quả nhiên, liền có mâu thuẫn.
Phó Dực không biết phải làm gì.
Thực ra cô là một người ôn hòa, tự tin. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, đụng phải Trịnh Dữ, cô liền trở nên hèn mọn.
—-
Quán bar.
Lý Nhất Hàng ngồi bên cạnh Trịnh Dữ thắc mắc: “Anh Dữ, làm gì nhìn điện thoại hoài dzạ?”
Trịnh Dữ cầm lấy ly rượu, liếc cậu ta, không nói chuyện, một ánh mắt như thế làm Lý Nhất Hàng chỉ cần nhìn thấy lập tức ngậm miệng.
Ngón tay thon dài cầm lấy ly thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng nhạt, Trịnh Dữ lắc lắc cái ly, rượu cũng với nhẫn đều bị ánh sáng trong quán làm chói mắt.
Ánh đèn lờ mờ chiếu vào mặt Trịnh Dữ, khuôn mặt u ám, đôi mắt âm trầm cho thấy tâm trạng của anh đang cực kỳ không tốt.
Lý Nhất Hàng không dám nhiều lời, chỉ có thể bồi theo anh, từng ngụm rượu trầm mặc.
Trịnh Vũ đang suy nghĩ, Phó Dực đang nghĩ cái quỷ gì đây? Cô là cố tình không trả lời tin nhắn của anh đúng không?
Tại sao chứ? Cô ấy thấy mình phiền sao? Ah, cũng đúng, anh cũng đang phiền chán anh đây.
Rõ là bản thân mình đang tức giận, cuối cùng lại trở nên lo sợ bất an. Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vòng tay Phó Dực tặng anh.
Đêm đó cô ngượng ngùng lấy vòng tay từ trong túi ra, đỏ mặt, khác hẳn với gương mặt ửng hồng vì tình dục, là một sự thẹn thùng thuần khiết.
Trịnh Dữ nhìn vòng trang sức, cong môi, âu yếm hôn lên môi cô: “Anh rất thích.”
Mắt anh dán chặt vào chiếc vòng tay màu đỏ. Anh đặt ly rượu xuống, hít sâu một hơi.
“Cậu đi trước đi.” Trịnh Dữ xoa xoa mi tâm, đối với Lý Nhất Hàng nói, trong lời nói tràn đầy mùi rượu.
Đôi mắt đào hoa được cồn xúc tác thêm sáng ướt át, càng thêm xinh đẹp. “Anh uống say như vậy, sao em có thể đi được chứ?” Lý Nhất Hàng không đồng ý.
“Kêu cậu đi thì đi đi, sao nói nhiều quá vậy?” Trịnh Dữ nóng nảy. “Không được.” Lý Nhất Hàng cố chấp.
“Có người đến đón anh. Cậu ở đây không tiện, hiểu không?” Trịnh Dữ nói huỵch toẹt.
“Ohh…là con gái đến đón anh hả?” Lý Nhất Hàng dường như hiểu được gì đó.
Trịnh Dữ chống đỡ mặt, gật đầu.
“Em không thể được diện kiến chị dâu hả?” Lý Nhất Hàng hứng thú đi tới. Trịnh Dữ không nói chuyện, ánh mắt sắc bén liếc qua.
“Được được, em đi là được chứ gì.” Lý Nhất Hàng thức thời, khoát khoát tay.
—
Phó Dực tắm xong nằm ở trên giường, không ngừng nghĩ tới nghĩ lui lời nói của Trịnh Dữ.
Cô đã nghĩ nãy giờ rồi.
Bởi vì cô vừa nhìn thấy bức ảnh chụp lén Trịnh Dữ, trong quán bar, anh đang một mình ngồi uống rượu.
Mặc dù vừa rồi anh nói với cô rằng anh đang uống rượu, nhưng trái tim cô vẫn bị chấn động khi nhìn thấy bức ảnh đó.
Trong ảnh, cả người anh toát lên khí chất ngang tàng, bất ngờ là càng thêm đẹp trai cuốn hút.
Cô vẫn lướt điện thoại, boăn khoăn không biết có thể nhìn thấy thêm ảnh nữa không.
Đột nhiên giao diện màu trắng của Weibo được thay bằng ID tên người gọi. Hai chữ “Trịnh Dữ” đang lóe sáng trên màn hình.
Đôi mắt Phó Dực chớp chớp lo lắng.
“Dạ?” Phó Dực nói trước, cổ họng khô khốc vì căng thẳng.
“Anh say rồi. Em tới đón anh có được không?” Giọng nói bình thường lúc bấy giờ đã nhuốm mùi lười biếng, phát âm không rõ ràng cho lắm, đúng là say rồi nha.
Câu “Có được không” cuối cùng, giống như là đang làm nũng vậy á. Phó Dực cảm thấy đầu quả tim mình muốn bỏng đến nơi rồi. “Được.” Phó Dực nói, giọng nói rất nhỏ nhưng rất kiên định.
—-
Lúc Phó Dực nhìn thấy Trịnh Dữ, anh đang ngồi trước quầy bar, mái tóc xoăn rối bù lệch 1 bên, anh mỉm cười nhìn chằm chằm Phó Dực.
Phó Dực chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh, bước lên phía trước, suy nghĩ một lúc, vẫn là nắm lấy tay anh ôn nhu nói: “Mình về thôi anh.”
Trịnh Dữ tuy là đang giả bộ say, nhưng anh thực sự là có uống rượu, phân nửa chất cồn trong cơ thể liên tục xúc tác cảm xúc của anh, khi anh nhìn thấy cô như vậy, tâm trạng mâu thuân ban đầu gần như đã tiêu tan hơn phân nửa.
Đúng vậy, chỉ cần bây giờ cô ấy ở bên cạnh anh thì được rồi, không cần lại tiếp tục suy nghĩ những rối ren xoắn xít trước đây nữa.
Anh bước xuống ghế, không nói gì, nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô rời khỏi quán bar.
Phó Dực bị anh cầm tay, trong lòng thở phào một hơi. Như vậy là anh hết giận cô rồi đúng không?
Trong taxi, hai người cũng không có nói chuyện, Trịnh Dữ ngồi bên cạnh Phó Dực, bàn tay hai người vẫn luôn nắm chặt.
Cuối cùng cũng đến dưới lầu studio.
Hai người im lặng lên lầu, Trịnh Dữ trước tiên buông tay Phó Dực, sau đó đi tắm.
Phó Dực nhìn bàn tay đột nhiên trống rỗng, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Ảnh còn chưa hết giận sao? Muốn cô phải làm sao đây?
Giữa lúc cô ngồi trên sofa thả hồn theo suy nghĩ của mình thì Trịnh Dữ bước ra, trên người mặc áo choàng tắm.
Tóc cũng được gội sạch sẽ, vài sợi tóc xoăn đỏ còn nhỏ nước, rơi xuống xương quai xanh, thuận theo vân da rơi vào khu vực bị áo choàng tắm che kín.
Anh nhìn cô còn ngồi trên sofa ngơ ngác, cảm thấy có chút buồn cười, đột nhiên không kiềm chế được muốn hôn cô.
Phó Dực nhìn anh đi về phía mình, đáy mắt cô dịu dàng và ngọt ngào, biết anh đã hết giận, chỉ là cô suy nghĩ vẩn vơ mà thôi.
Anh ngồi bên cạnh cô, tay nhẹ nắm cằm cô, nói: “Muốn hôn em.” Phó Dực nghe vậy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai má ửng hồng.
Qua vài giây, xúc giác cùng với hơi thở ấm áp như mong đợi không có xuất hiện.
Cô mở mắt, khuôn mặt tuấn tú trước mặt đang cố nén cười: “Sao vậy, không đợi được hả?”
Phó Dực nhướng mày mắc cỡ, cằm bị anh nắm lấy, không thể làm động tác gì lớn được, chỉ là xấu hổ giận dữ nhìn anh.
Giây tiếp theo, môi anh áp vào môi cô.
Xúc giác quen thuộc, làn môi mỏng mềm mại ấm áp, mùi vị nơi chóp mũi hơi khác khác, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
“Ngoan, duỗi lưỡi ra đi em.” Trịnh Dữ ra lệnh.
Phó Dực đầu hàng, dịu ngoan mở miệng, duỗi ra đầu lưỡi.
Cái lưỡi thơm tho lập tức bị anh ngậm lấy, cuốn vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp.
Anh buông cằm cô ra, ôm lấy eo cô, nâng cô lên ngồi trên người anh. “Có nhớ anh không?” Trịnh Dữ hỏi cô.
“Nhớ.” Phó Dực thành thật trả lời, mặc dù thẹn thùng nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh.
“Thật ngoan.” Trịnh Dữ cười cười, dùng chóp mũi cọ cọ cô. “Còn anh thì sao?” Phó Dực đột nhiên mở miệng.
“Nhớ chứ, mỗi ngày đều nhớ lắm luôn.” Con người đen láy của Trịnh Dữ lấp lánh như ẩn hiện ánh sao.
“Ừm.” Phó Dực nghe xong hài lòng, tảng đá treo trong lòng cuối cũng cũng được dỡ xuống, toàn thân thả lỏng, mềm mại ngã trên người anh.
“Vườn trái cây và em gái nhỏ của cô giáo Phó thì sao hả? Có nhớ anh không? Anh thì rất nhớ cảm giác chặt chẽ ấm nóng lắm nha.” Trịnh Dữ dùng thân dưới đẩy đẩy bắp đùi cô.
Phó Dực thực sự không biết phải làm thế nào để đáp lại lời nói lưu manh của anh, vì vậy cô cắn môi, nhìn anh với đôi mắt ngập nước, hoàn toàn không biết vè mặt cùng với động tác như vậy có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn và dục vọng của đàn ông.
“Fuck, bé ngoan quyến rũ chết anh rồi.” Trịnh Dữ không nhiều lời nữa, anh ôm cô lên, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại của mình.
Mọi thứ diễn ra tiếp theo đều vô cùng hợp lẽ, anh cởi quần cô, cởi áo lót của cô, kéo quần lót cô xuống.
Cơ thể trần trụi của cô hiện ra trước mắt anh, làm anh không khỏi trầm trồ: “Đẹp quá.”
Phó Dực xấu hổ, làn da cơ thể ửng hồng, hai tay cô gối sau đầu, đôi mắt chứa đựng tình cảm vô hạn dành cho anh, còn có mong đợi và ngại ngùng đối với lần kết hợp tiếp theo này.
Trịnh Dữ đầu tiên là vuốt ve vùng tam giác bí ẩn. đầu ngón tay ẩm ướt, anh nhướng mày: “Mới hôn hai cái mà cô giáo Phó ướt rồi nè.”
Phó Dực cực kỳ thẹn thùng, quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh. “Đừng giận.” Trịnh Dữ cúi đầu, tìm kiếm môi cô, mổ nhẹ một cái.
Bàn tay anh cũng không dừng lại, cầm lấy tròn trịa của cô, nhũ thịt mềm mại thay đổi thành hình dạng khác nhau trong lòng bàn tay anh, thỉnh thoảng còn véo nhẹ hai nụ anh đào khiến cô liên tục thở gấp.
Phó Dực càng ngày càng ẩm ướt, thậm chí cô có thể cảm nhận được chất lỏng nơi hạ thể đang chảy ra. Thế nhưng cô không rảnh để xấu hổ, cô không ngừng vặn vẹo, miệng phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, cánh tay kìm lòng không nổi ôm lấy Trịnh Dữ, ngón tay nhẹ nhàng chà xát phần lưng trần trụi của anh.
Trịnh Dữ đi xuống, đẩy đùi cô ra, cẩn thận thăm dò vùng tam giác bí ẩn nữ tính.
Động hoa mấp máy, chất lỏng trong suốt như pha lê không ngừng chảy ra, thuận theo phần bẹn chảy xuống đệm giường.
Dâm mỹ, xinh đẹp.
Trịnh Dữ vạch ra phần cỏ thơm đẫm sương, dùng ngón tay chạm vào hoa hạch ẩn núp bên trong, Phó Dực lập tức kẹp chặt tay anh.
“Đừng…” Phó Dực thở hổn hển kêu dừng lại.
“Được, anh không đụng.” Trịnh Vũ mỉm cười đồng ý.
Trịnh Dữ đúng là không dùng tay đụng vào, mà là dùng lưỡi liếm.
Anh dùng đầu lưỡi quấn lấy hạt châu nhỏ, đánh vòng xung quanh nó, thủy dịch không ngừng chảy ra, toàn bộ đều bị anh hút hết vào miệng nuốt xuống,
Phó Dực không biết làm sao, cô không dám thu chân, cứ như vậy kẹp lấy đầu anh, chỉ có thể nắm lấy phần đầu tóc còn hơi ướt của anh rên rỉ, cố gắng hết sức kiềm chế dòng nước ngọt ngào chảy ra nhưng vô ích.
Từng đợt sóng khoái cảm dồn dập đánh tới, Phó Dực co giật phun lượng lớn mật hoa, tất cả đều rơi vào miệng Trịnh Dữ.
“Thoái mái rồi sao? Đến lượt anh.” Trịnh Dữ sờ sờ má cô, cắm phần lửa nóng đã cứng đến không chịu nổi của mình vào trong động đào nguyên mất hồn, bởi vì có thủy dịch bôi trơn, đường đi vô cùng thuận lợi.
Anh rên rỉ,
Anh rút ra, cắm vào. Anh thổ lộ.
Anh yêu thương vỗ về.
Cùng với tiếng rên rỉ nũng nịu thõa mãn của Phó Dực, tiếng “bạch bạch” va chạm thân thể, cả hai cùng nhau leo lên đỉnh dục vọng.
——–
Trịnh Dữ tựa đầu vào vai cô, mãn nguyện ôm lấy cơ thể cô. “Phó Dực.”
“Dạ?” Mí mắt Phó Dực gần như không mở nổi, vừa rồi là anh giúp cô tắm rửa.
“Không có gì, chỉ muốn gọi em mà thôi. Mệt lắm hả?” “Vâng…”
“Sau này em cần phải vận động rèn luyện nhiều hơn mới được, mới đó mà mệt rồi.” Trịnh Dữ cố ý dùng râu ria cọ lên làn da mềm mại của cô.
“Biết rồi, em buồn ngủ quá hà.” Phó Dực thì thầm. Trịnh Dữ không nói nữa.
Một lát sau anh lại nói: “Ngủ rồi hả?”
Không có giọng nói đáp lại, chỉ có tiếng thở đều của Phó Dực. “Phó Dực.”
“Anh không so đo với công việc nữa, thua thì thua thôi a!” Giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ.
Gặp phải em, xác định bó tay.
——
“Cô giáo Phó, anh muốn ăn chocolate.” Phó Dực nhìn tin nhắn, mỉm cười lắc đầu.
Fans Trịnh Dữ đều biết, Wing thích ăn chocolate, hơn là loại chocolate ngọt có thương hiệu.
“Được.”
“Khi nào em đến?” “Mua xong em qua.” “Anh chờ em. [ ( ˘ ³˘) ]
[ ( ˘ ³˘) ] Phó Dực đỏ mặt reply
“Đợi lát nữa hôn em.” Trịnh Dữ trả lời.
—–
Phó Dực vào siêu thị, đi thẳng đến khu bán đồ ăn vặt, chọn loại chocolate anh thích ăn nhất, rồi chuẩn bị thanh toán, rời đi.
Anh ấy còn đang đợi mình. Điện thoại đột nhiên rung lên.
“Em yêu, mua durex nữa.”
Mặt cô lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được đỏ bừng, cô lập tức che màn hình di động lại nhìn xung quanh, giống như sợ lịch sử trò chuyện của hai người sẽ bị người khác thấy vậy.
Mặc dù rất không tình nguyện nhưng đến quầy cash, cô vẫn vơ lấy hai ba hộp durex bỏ vào trong giỏ hàng.
Nhìn cũng không nhìn, không biết kích thước có đúng không nữa.
Thế nhưng cô cũng không thể thật sự cầm vật kia cẩn thận chọn lựa được nha.
Lúc thanh toán hóa đơn, cô hơi lúng túng co ngón tay, không dám nhìn thẳng mặt nhân viên thu ngân. Sau khi thanh toán, nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi.
Đột nhiên cánh tay nhẹ nhàng bị nắm lấy, Phó Dực nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng.
Vẻ xấu hổ trên gương mặt cô biến mất, thay vào đó là sự đờ đẫn và hoảng sợ.
“Phó Dực? Thực sự là em. Chị nhìn bóng lưng thấy giống em.” Người phụ nữa ôn nhu nói, tóc trên vai bị gió thổi bay, nụ cười càng ôn hòa và tao nhã. “Đã lâu không gặp.” Phó Dực phản ứng chậm chạp, khó khăn mở miệng.