Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp

Chương 29

Trịnh Dữ bước xuống sân khấu, cởi mũ, lau mồ hôi trên trán, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Phó Dực: “Thấy không? Anh tỏ tình trước camera luôn á.” ╮(╯▽╰)╭
“Thấy rùi.” Phó Dực gửi cho anh một tin nhắn văn bản ≧◠◡◠≦
“Cảm động hông?” Trịnh Dữ tiếp tục hỏi. “Cảm động.”
“Cảm động đến mức anh muốn gì em cũng chiều hả?” “Ừ. Anh muốn gì?”

“Anh lúc về nhà, em đã tắm rửa sạch sẽ, xịt nước bông thơm phức, trần trụi nằm trên giường chờ anh. Nhớ em muốn chết, muốn nện em một trận quá

đi.” Trịnh Dữ nói mấy câu cuối cùng rất khẽ, chỉ có cô nghe thấy.
Phó Dực nghe xong mặt mày đỏ bừng, run rẩy gửi cho anh: “Được.” ►.◄
“Babe thật ngoan, yêu em chết mất thôi.” ( ˘ ³˘)

Sau khi nói chuyện với Trịnh Dữ xong, Phó Dực mở danh bạ điện thoại, bấm vào số Lâm Khanh Khanh nhất quyết bảo cô lưu lại vào mấy ngày trước, lúc đầu cô nghĩ sẽ không dùng đến, nhưng bây giờ cô vẫn là chủ động gọi cho Lâm Khanh Khanh.
“Phó Dực?”
“Là tôi.”

“Chị đang muốn gọi cho em nè, Trịnh Dữ đang yêu đương hả?” Xung quanh Lâm Thanh Thanh rất ồn ào, chắc là ở hiện trường fesstival âm nhạc. “Đúng vậy.”
“Ai chứ? Ảnh có thanh mai trúc mã hả?Sao chị không biết.”

“Anh ấy có, quen nhau hơn chục năm rồi. Tôi gọi điện cũng là muốn nói cho chị biết rằng anh ấy là bạn trai của tôi. Hiện tại chúng tôi đang rất tốt. Xin đừng coi Trịnh Dữ là con nít và đừng làm chuyện mập mờ ý đồ muốn nối lại tình xưa với ảnh nữa. Hiện tại chúng tôi vẫn ổn. “

Tay đang cầm điện thoại của Lâm Khanh Khanh cứng đờ, cổ họng như muốn nghẹn lại. Cô ta im lặng hồi lâu, bên tai nghe chỉ có tiếng nhạc nền ồn ào.
Lẽ ra cô ta nên sớm biết.

“Anh ấy nói, chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi rất yêu anh ấy, mong chị có thể chúc phúc cho chúng tôi.” Phó Dực cũng im lặng một lúc, cuối cùng nói.
“Chị Khanh Khanh, tạm biệt.”
Không đợi Lâm Khanh Khanh tiếp tục nói gì thêm, Phó Dực liền cúp điện thoại.
———
Phó Dực cảm thấy hơi lạ.

Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày biểu diễn của festiva âm nhạc, Phó Dực chưa gặp anh.
Phó Dực gọi cho anh, Trịnh Dữ chỉ cười và nói: “Nhớ anh hả?”
Mặc dù Phó Dực không nhìn thấy, nhưng cô biết anh đang trêu chọc cô.

“… Vâng.” Phó Dực nghĩ muốn phũ nhận, “không phải” đến trên môi thế rồi lại biến thành “vâng “, chỉ vì cô thật sự nhớ anh. (◕︵◕)

“Sẽ kết thúc sớm thôi. Ngoan, chờ anh ha.” Trịnh Dữ ngồi trên ghế nghe giọng nói của cô, trong lòng gần như mềm nhũn, nhẹ giọng nói.
Phó Dực thu dọn đồ đạc trên bàn, tan tầm.
Cô đi đi, liền lại đến dưới lầu studio của Trịnh Dữ, ngẩng đầu nhìn lên thấy vị trí phòng của anh vẫn tắt đèn.
Tay cô nắm chặt quai túi xách rồi chợt buông lỏng, cô rất nhớ anh, giống như đã qua đi chục năm rồi vậy.
Điện thoại di động trong quần rung lên, Phó Dực thoáng hoảng thần, vội vàng lấy ra.
Là tin nhắn của Trịnh Dữ: “Em ở đâu? Ạnh đi tìm em.”
Khóe miệng Phó Dực dãn ra, đỏ mặt gửi cho anh một tin nhắn: “Dưới lầu studio.”
“Đi lên đi, anh về liền.”

Phó Dực thong thả đi lên, trong khi đợi anh, cô nhìn vào gương, chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo của mình, sau đó lại nghĩ về bộ nội y màu đen mà cô mặc hôm nay, anh ấy…hẳn là thích nhỉ. ►.◄
Nhớ lại lần trước anh yêu cầu cô “Cởi sạch nằm trên giường đợi anh”, cô bèn đi vào phòng tắm.

Trịnh Dữ từ sân bay chạy vội về studio, đẩy cửa bước vào, không nhìn thấy người mà mình đang nhớ thương, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Anh đặt hành lý xuống, không do dự đi về phía phòng tắm.

Lúc Phó Dực cúi đầu rửa nơi tư mật mới nghe được sau lưng có động tĩnh, hoảng sợ quay người lại, thấy Trịnh Dữ đang dựa vào khung cửa nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, trong mắt hiện lên tia sáng.
Lúng túng.
Xấu hổ.

Sự nhớ nhung ban đầu đã bị hai thứ tâm tình này hòa tan, bây giờ cô chỉ muốn lấy khăn tắm quấn lấy người, rồi đẩy anh ra khỏi phòng tắm.
Ủa mà khoan, khăn tắm chỗ nào ta?
Hầy, thế méo nào nó lại ở bên cạnh Trịnh Dữ chứ? (′⊙w⊙)

Lúc Phó Dực đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Trịnh Dữ đã đi về phía cô, từng bước đến gần cô, nhân tiện cởi bỏ quần áo của anh.
“… Anh làm gì dzạ …?” Phó Dực lui về sau, mở miệng hỏi “Tắm chứ gì.” Trịnh Dữ vừa nói vừa cởi quần.
Hai cơ thể trần trụi như nhau.
“Không được … A …!” Phó Dực chưa kịp nói xong thì đã bị anh kéo vào lòng.

Trịnh Dữ dùng một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tay kia nâng cằm cô lên, anh không làm gì cả chỉ nhìn cô một cách cẩn thận.

Phó Dực cũng muốn nhìn anh thật kỹ, nhưng da thịt hai người gần nhau, cây gậy cứng rắn nóng bỏng còn đang chống ở bụng dưới của cô, hai chân cô đã mềm nhũn rồi.
“Có nhớ anh không?” Trịnh Dữ đã hỏi thật nhiều lần, nhưng vẫn thích nghe câu trả lời “nhớ” của cô.
“Nhớ.” Phó Dực run giọng đáp. “Thật ngoan.” Trịnh Dữ cười nói.

Phó Dực buộc phải ngẩng đầu lên, vòi tắm trên đỉnh đầu nơi trần nhà tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp. Chỉ là mặt mày của anh lại càng ôn nhu, mềm mại đến mức Phó Dực không thể kềm chế được.

Trịnh Dữ cúi đầu xuống một chút, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi mở ra đôi môi mềm của cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô dây dưa, cả hai cùng thè lưỡi, trao đổi nước bọt của nhau, hôn thật mạnh khó phân lìa.

Phó Dực nhớ anh, cô muốn đáp lại anh một cách nồng nhiệt nhất, cô giữ vai anh, quàng tay qua cổ anh kéo xuống, để anh tùy ý cướp lấy không khí trong miệng cô, rồi dùng lưỡi chơi đùa bên trong miệng cô.

Phòng tắm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước giữa môi răng, tiếng thở dốc và rên rỉ yêu kiều của phụ nữ, thỉnh thoảng còn có xen lẫn tiếng thở dốc của đàn ông.
Đầu vòi hoa sen treo trên tường không được đóng chặt, nước nhỏ giọt trên mặt đất.
Phó Dực ngưỡng đầu thật sự rất mỏi, cô buông tay ra, lùi về phía sau, ghé vào trên ngực anh thở hổn hển.
“Làm ở đây luôn nha?” Trịnh Dữ dùng ngón tay lau sạch nước bọt trên khóe miệng cô.

Phó Dực chưa kịp đồng ý thì đã bị anh kéo đến góc tường, tấm lưng trần trực tiếp dính chặt vào bức tường lạnh lẽo khiến Phó Dực rùng mình vì lạnh, đỉnh anh đào đỏ hồng trên bầu ngực trắng nõn lập tức dựng đứng vì kích thích.

Trịnh Dữ thấy cô như vậy đều đỏ cả mắt, vươn hai tay ôm lấy hai luồng tròn trịa của cô, cúi đầu hôn lên đỉnh anh đào, dùng khoang miệng ấm nóng ngậm lấy, sau đó dùng đầu lưỡi trêu đùa nó.

Phó Dực gian nan ngẩng đầu lên, ôm chặt cánh tay anh, khẽ rên rỉ, sau lưng thì lạnh, trước ngực thì nóng, vừa khó chịu vừa sung sướng.

Trịnh Dữ nắm lấy một chân của cô móc vào eo anh, mật huyệt không chút che đậy lộ ra, hai múi thịt tách ra, khe nhỏ dưới mắt Trịnh Dữ đều dính đầy nước, cũng không không biết là nước hay vẫn là dâm thủy chảy ra từ vực sâu trong cơ thể cô nữa.

Hai chân cô thon dài, một chân bị buộc vào eo anh, một chân run rẩy đứng trụ, nếu không phải tay Trịnh Dữ nắm eo cô, chắc cô đã ngã mất rồi.

Phó Dực mờ mịt mở to hai mắt, lúc này đôi mắt sáng ngời như bị một tầng sương nước bao phủ, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cự long hung hãn của “ai kia” vừa thô cứng lại có chút xấu xí, tuy rằng da thịt hồng nhuận, nhưng vẫn là rất dữ tợn.

Đỉnh đầu hình tròn, có một lỗ nhỏ ẩn hiện, lỗ nhỏ bị dính một ít chất lỏng, trên thân trụ bám những đường gân xanh, dạng sợi. Vừa nghĩ tới rằng “nó” sẽ tiến vào trong cơ thể mình, phía dưới của Phó Dực đã không kiểm soát được mà phân bố ra chất lỏng.
Ủa? Hình như…
Có vết gì đen đen ở phía dưới bên trái của bụng dưới vậy nhỉ? Có vẻ như là…một chữ.
Tim Phó Dực đập dữ dội.
Ngay khi cô muốn nhìn rõ ràng, đã bị Trịnh Dữ thẳng tắp xâm nhập mãnh liệt.

Cự vật thô to nương theo chất lỏng bôi trơn đẩy đến chỗ sâu nhất của cô, Trịnh Dữ thoải mái rên rỉ, anh không thích đeo bao cao su, anh thích không có rào cản khi kết hợp với Phó Dực, cô dùng cơ thể của cô để chấp nhận anh, chỉ cần nghĩ như vậy đã có thể khiến anh thấy hăng hái rồi.

Vách thịt không ngừng co rút, thậm chí anh có thể cảm nhận được những nếp gấp trong huyệt thịt của cô, anh tiến đến chỗ sâu nhất của cô, nâng người cô lên rồi từ từ mài vào nơi đó.

“Ư … a … ưm …” Phó Dực bị anh tấn công mạnh mẽ, hai chân ôm eo anh từ lâu đã mất đi sức lực, bị anh chống đỡ mà đung đưa trên không trung.

Một tay Trịnh Dữ giữ chân cô, tay kia giữ eo cô để tránh cho cô tuột xuống, vậy mà anh không hề cảm thấy mệt mỏi, anh nhịp nhàng từng nhịp từng nhịp một đẩy đưa phân thân vào trong cơ thể cô, lấp đầy.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì làm tình của Phó Dực một hồi, nhìn vẻ mặt cô sung sướng vì hạnh phúc của chính mình, một lúc lại nhìn vào nơi kết hợp của hai người, vật nam tính thô to nhưng cô vẫn có thể nuốt trọn vào trong. Vật to lớn chống đỡ hoa huy*t, khi rút ra, côn th*t kéo theo một ít thịt non đỏ hồng của huyệt thịt, khi đâm vào thì lại nhét trở về.
Dịch thể bị đánh tạo thành bọt, dính vào vùng cỏ dại của hai người, khiến cho nơi tiếp giáp giữa hai người là một mảnh lầy lội.
Nhụy hoa ở giữa hai cánh thịt hoa sưng đỏ, Trịnh Dữ không nhịn được, buông ra bàn tay chống đỡ eo của cô, chuyển qua vuốt ve nó.
Quả nhiên.

“A …! Trịnh Dữ … Đừng … Đừng …” Phó Dực vặn vẹo cơ thể từ chối, tiếng rên rỉ trở nên đứt quãng, cô hầu như khó có thể chịu được khoái cảm bên dưới.
“Thoải mái không babe? Nước chảy thành sông luôn rồi nè” Trịnh Dữ không nghe lời, vừa xoa vào vừa đẩy.
“Ừm … Không được…” Phó Dực vươn tay chống lại bụng dưới của anh, muốn từ chối nhưng lại bị anh nặng nề chen vào.

Trịnh Dữ giống như đã tìm được công tắc, cũng không biết mệt mỏi, mỗi lần rút côn th*t ra đều có thể đánh vào nhụy hoa, sau đó tiến vào hoa huy*t của cô.
Không mất bao lâu, Phó Dực hét lên một tiếng, hoàn toàn không còn sức lực mà nằm trên người anh thở dốc.
Cô cao trào.
Nhưng Trịnh Dữ còn không có, anh vẫn còn chôn ở trong cơ thể của cô, bị cô mút lấy.

Phó Dực không quên chuyện chính sự, vươn tay đẩy anh: “Anh đi ra trước.”

“Anh còn chưa bắn đâu.” Trịnh Dữ chế nhạo. “Thoải mái xong rồi quăng anh qua một bên hả? Nện thêm phát nữa.” Anh vừa tiếp tục nói, vừa đưa tay ra xoa bóp ngực cô.
“Em muốn xem một chút.” Phó Dực đột nhiên lên tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay mềm mại chạm đến bụng dưới của anh.
Thô ráp.
Trịnh Dữ ngay lập tức hiểu cô đang nói gì. Anh cười nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
“Đừng nha, anh sợ em sẽ cảm động quá. Khóc lóc đòi gả cho anh mất, anh còn chưa chuẩn bị xong đâu.” Trịnh Dữ trêu chọc cô.
Phó Dực liếc nhìn anh, hai mắt đỏ bừng.
Trịnh Dữ rút khỏi cơ thể cô, một tiếng “ba” mập mờ vang lên.
Trịnh Dữ lùi lại một bước, nhìn thấy cô gái trước mặt, đang ngồi xổm xuống.

Tuy rằng trước mặt vẫn còn có biểu tượng đàn ông cứng rắn của anh, hơn nữa tinh thần còn đang “phấn chấn bừng bừng” nhìn cô, trên thân trụ mang theo chất lỏng trong suốt như pha lê, cũng không biết là của anh hay của cô nữa.
Thế nhưng trong mắt cô vẫn chỉ có 1 điểm nhỏ nhỏ kia, ở phía dưới bên trái bụng anh.
Một hình xăm nhỏ có nội dung “Fy”. Là tên của cô.
Rất đơn giản, cũng rất ít nét so với hoa văn cánh tay.
Thế nhưng, Phó Dực rất cảm động, cảm động đến rối tinh rối mù.
Nhiều Rapper sẽ xăm mình để thể hiện cá tính, thể hiện thái độ, để tuyên bố lý tưởng của mình.
Tuy nhiên trên người Trịnh Dữ lại rất sạch sẽ.
Fans biết rằng trên người Wing không có hình xăm.
Lúc trước có một buổi phát sóng trực tiếp, fans hỏi anh có hình xăm không? Có phải bị giấu ở nơi không thấy được phải không?
Trịnh Dữ trực tiếp nói: “Không có, tôi sợ đau.” “Sau này sẽ xăm chứ ạ?”
“Không, không có gì có thể khiến tôi phải chịu đựng loại đau đớn này đâu.”


Chất lỏng nhớp nháp ấm áp đột nhiên từ khóe mắt trào ra, Phó Dực dùng mũi chạm vào hai chữ nhỏ.
“Có đau không?” Hỏi một cách đau lòng.
“Đau muốn chết.” Trịnh Dữ ở trên đỉnh đầu cô trả lời, như thể làm nũng. “Đau thì xăm làm gì hả?”
“Nghĩ rằng em có thể cảm động đến mức muốn gả cho anh, lại cảm thấy mình nên xăm.” Trịnh Dữ nói tiếp.
“Hây dà, không phải bây giờ em đang muốn gả cho anh đấy chứ hả? … Fuck …” Trịnh Dữ đột nhiên hít một hơi.
Môi Phó Dực nhẹ nhàng áp lên chỗ nhỏ nhỏ kia, hôn một cái.

Gậy th*t vẫn còn đang cương cứng, đứng thẳng ở bên sườn mặt Phó Dực, Trịnh Dữ rất hưng phấn, nơi cô hôn rất gần với bộ phận sinh dục của anh, kích thích lấy anh, như thể cô đang hôn gậy th*t của anh vậy.

Phó Dực nghe thấy tiếng chửi thầm của anh, nhưng cô biết thật ra anh rất thích. Cô chỉ là kìm lòng không đậu muốn hôn nơi đó, chứ không phải cố ý trêu chọc anh.

Hình xăm mới được hai ngày, xung quanh vẫn còn hơi sưng đỏ, Phó Dực đau lòng vươn đầu lưỡi liếm láp, giống như một con dã thú nhỏ đang liếm láp, nhẹ nhàng liếm láp.
“Ưm … Fuck …” Trịnh Dữ lại chửi thầm.

“Bé ngoan, đừng liếm.” Trịnh Dữ kéo cô lên, mặc dù rất thoải mái, nhưng anh sợ lát nữa không nhịn được mà đẩy con thịt vào miệng cô.
“Anh không thích hả?” Phó Dực đứng dậy, khóe miệng chảy ra một chất lỏng trong suốt như pha lê.
“Không thoải mái.” Trịnh Dữ vươn tay lau đi chất lỏng.
Phó Dực cau mày, đưa tay chạm vào mảng da thịt kia, tưởng rằng cô đang làm anh đau: “Xin lỗi.”
“Anh không phải ý này…” Phía dưới cực kỳ phối hợp, đúng lúc run lên. Phó Dực đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt cô lập lức trở nên đỏ bừng.

“Anh có muốn không? Em có thể … thử xem.” Phó Dực nhìn anh, đôi mắt ngấn nước.
Trịnh Dữ kinh ngạc nhướng mày, đưa tay sờ sờ dái tai của cô: “Không cần thiết.”
Phó Dực nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay anh, sau đó ngồi xổm xuống.

Trịnh Dữ còn chưa kịp né, đỉnh gậy đã bị cái miệng nóng ẩm bao phủ, cả sống lưng như bị nhiễm điện, khoái cảm khiến cả da đầu tê dại.
Phó Dực nhả ra phần đỉnh tròn trịa, ngước lên xem phản ứng của anh, ừm
… có vẻ rất thoải mái ha.
Cô tiếp tục thè lưỡi liếm trụ anh, từng sợi gân xanh nổi lên, lớp da rất mềm, nhưng bên trong lại rất cứng rắn.
Trịnh Dữ nhẹ nhàng nắm vai cô.
Phó Dực liếm tới liếm lui, đầu lưỡi đỏ mọng không biết mệt. “Ngậm lấy đi em.” Trịnh Dữ không kìm được mà ra lệnh.

Phó Dực thực sự không hiểu gì, cũng không biết phải làm thế nào để lấy lòng anh, nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn dùng miệng ngậm lại.
“Di chuyển …” Trịnh Dữ thì thào.
Phó Dực di chuyển cơ thể trruowsc trước sau sau, mô phỏng giao hợp, chỉ là hoa huy*t nay đổi thành miệng cô mà thôi.
Cự vật rất lớn, cô chỉ có thể ngậm được một phần ba, nhưng vẫn cố gắng đẩy vào sâu nhất.
Trịnh Dữ bị cô làm cho muốn điên rồi, cuối cùng không tự chủ được ôm đầu cô đưa đẩy.
Cổ họng Phó Dực phát ra tiếng nghẹn ngào, rất khó chịu, nhưng cô không tránh đi, chỉ là thuận theo anh.
Nước miếng chảy theo khóe miệng xuống cằm.
Cuối cùng, còn có một chất lỏng màu trắng chảy xuống khóe miệng.

Lúc Phó Dực bị anh kéo, hàm răng vô tình va vào lỗ chuông trên đỉnh gậy, trong khoảnh khắc đó, Trịnh Dữ đã bị kích thích bắn tinh.

Bình Luận (0)
Comment