Xuân phong đắc ý phóng vó ngựa, một ngày xem hết hoa Trường An.*
(Câu thơ trong bài thơ Sau khi đăng khoa của Mạnh Giao)Những học sinh trẻ tuổi là những người có phong thái khí phách nhất, trong đám đông rộn ràng chật chội, Dung Đường đứng một hồi đã bị chen đến váng cả đầu.
Túc Hoài Cảnh lôi kéo y đi ra, nhìn thí sinh trong Lâm Uyên học phủ bắt chuyện với Kha Hồng Tuyết ở đằng xa.
Cách một con phố, dòng người đã bớt đông đi rất nhiều, bọn họ tìm một chỗ bốn bề không có người nhìn vu vơ.
Đối diện là nam tử học quan mặc nho bào, mặt này là đang đánh giá những vị quan trong triều. Thỉnh thoảng lại có mùi son phấn bay qua, hiển nhiên là của vài bà mối nổi danh trong kinh.
Khoa cử cũng tốt, bắt rể cũng được, dường như chẳng hề liên quan mấy tới nữ tử.
Dung Đường tỉnh táo từ trong cơn mê, không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì nhưng vẫn luôn đau lòng.
Vì thời đại này, cũng vì thiếu thốn tài nguyên giáo dục và những quan niệm ngu muội.
Y ngoảnh mặt đi, không nhìn bên kia nữa mà nhìn chằm chằm vào những quả xanh nằm rải rác dưới tán cây long não ven đường.
Đàn kiến mang thức ăn tìm được đi đâu đó, tránh từng con một bò về tổ kiến của mình.
Túc Hoài Cảnh bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Trước đó vài ngày ta có hỏi Ngự Sử Trung Thừa một vấn đề.”
Ngự Sử Trung Thừa của Ngự Sử Đài có hai người, hiện tại Túc Hoài Cảnh còn chưa ngồi vào vị trí, bọn họ đều là cấp trên trực tiếp của hắn.
Dung Đường kinh ngạc ngước mắt lên, không hiểu vì sao hắn đột nhiên muốn nói chuyện này với mình, nhưng vẫn vô thức phụ họa: "Vấn đề gì?"
“Ta hỏi ngài ấy nếu nam thê có thể tham gia khoa cử, vào triều làm quan, vì sao nữ tử không thể. "Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói.
Trong lòng Dung Đường đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Túc Hoài Cảnh thấy thế khẽ cười, nắm tay y xoa xoa.
Giữa xuân gần hạ, mặc dù nhiệt độ trong kinh còn chưa quá nóng bức nhưng ánh nắng giữa trưa đã chói chang.
Cửa cống viện là bữa tiệc ồn ào, Kim Ngô Vệ mặc áo giáp đi lại giữa đường.
Túc Hoài Cảnh nói: "Trung thừa đại nhân nói ngài ấy cũng không biết, nhưng ngài ấy đề cập tới những năm mới vào triều cũng từng thấy có người lấy thân nữ tử đứng thẳng trên triều đình, đứng đầu bách quan, bác bỏ lời gièm pha, sáng tỏ đúng sai, hiến thượng sách.”
Dung Đường mím môi, biết hắn đang nói về ai: "Tổ mẫu.”
Túc Hoài Cảnh gật đầu, cười nói: "Là trưởng công chúa điện hạ.”
“Điện hạ hai lần ra vào triều đình, một là Minh Tông lên ngôi, hai là tiên đế cầm quyền. "Túc Hoài Cảnh hỏi:" Đường Đường, ngươi có biết trong những năm đó, có bao nhiêu tấu chương của bách quan buộc tội điện hạ không?”
Dung Đường lắc đầu.
Đây là quá khứ chưa từng kể trong nguyên tác, hiện giờ ngoại trừ Phật đường Đoan Ý cũng ít trao đổi với người khác, Dung Đường chỉ biết bà từng được khen là một thế hệ nữ tướng, là nữ tử mà vô số đại nho đương thời khen ngợi, nhưng không biết đáp án mà Túc Hoài Cảnh hỏi.
Bọn họ cách đám đông quá xa, Mộc Cảnh Tự nhìn thoáng qua bên này xác nhận bọn họ vẫn còn ở đây liền an tâm nói chuyện với các học sinh của học phủ, Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói: "Phía sau Cần Chính điện có một tòa lầu các cao ba tầng, bên trong chất đống rất nhiều tuyệt tích bản lẻ, chính trị sơ yếu, đế vương thủ ký, thượng sách trị quốc, cùng với...... Một ít tấu chương hoàng đế không muốn bỏ vào nội các bảo tồn.”
Có lời trung thành, cũng có phỉ báng, phân loại ra muôn hình muôn vẻ, có lẽ xuất phát từ gia thế, có lẽ xuất phát từ quyền lợi, trong sử sách luôn luôn có những điều giấu diếm.
Mà có, thì cũng đơn giản là bởi vì Hoàng đế không muốn nhìn thấy, xử lý hoặc nghe thấy sự việc chứ đừng nói đến việc để các đại thần nội các thương thảo, sau đó nói cho lão biết về phương án giải quyết “ hợp lý nhất.”
“Lúc nhỏ ta ham chơi, lén lút giấu phụ thân đi vào. Lầu ba có hai cái rương lớn, mỗi cái đều cao hơn đỉnh đầu ta, bây giờ nghĩ lại chắc cũng cao bằng này. "Hắn đưa tay so một chút, đến vị trí bên hông:" Ta rất tò mò bên trong chứa cái gì, mang ghế nhỏ qua giẫm lên, đánh mắt thấy một phong tấu chương.”
Túc Hoài Cảnh dừng một chút, không nói rõ là cảm xúc gì nhẹ giọng nói: “Dày dịt chi chít, tất cả đều là tấu chương.”
“Trên một cái rương viết Minh Đức - - niên hiệu Minh Tông tại vị, trên một cái rương viết Nguyên Hưng. "Hắn nói," Ta tiện tay mở ra nhìn một chút, phía trên viết một câu chính là "Thần lấy cái chết can gián".
Túc Hoài Cảnh nhếch môi nở nụ cười, thần sắc trong đáy mắt rất là lạnh lùng: "Ta vốn tưởng rằng là chuyện lớn bao nhiêu, lúc này mới căng thẳng, bởi vì người thượng tấu ta biết, là một vị Các lão trong nội các, xưa nay có hiểu biết rất uyên bác, nếu khéo léo tính ra thì hơn nửa quan viên triều đình có liên quan tới lão.”
"Nhưng một vị quan to nhất phẩm được đồng liêu kính nể, được đế vương tán thưởng mà cũng tấu chương lên viết là’ "tẫn kê ti thần*"," vượt quá chức phận"," nữ tử không được can chính","Lòng dạ đàn bà khó đảm đương nhiệm vụ lớn","Trưởng công chúa điện hạ không ở trong nhà mà thường xuyên ra vào triều đường cùng phủ nha, sợ dẫn dân tâm rối loạn, bách quan bất ổn"..."
(Tẫn kê ti thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay)Giọng Túc Hoài Cảnh rất nhẹ, nhẹ đến mức vòng quanh tai Dung Đường một vòng, sau đó bị gió xuân thổi bay đi.
Không còn nửa chữ nào rơi vào tai người khác.
Mặt trời trên đỉnh đầu tỏa nắng khiến người ta có chút hoảng hốt, trong lòng Dung Đường mờ mịt, Túc Hoài Cảnh nắm tay y, nói: "Nhưng Đường Đường ngươi biết không? Pháo đài quân sự ở Lũng Tây là điện hạ xin chủ dụ của hoàng đế xây dựng, thuế má vùng núi là bà nói chuyện lâu dài với Minh Tông, bà còn đề nghị cho những người tuổi già tàn tật không có con cái ở Đại Ngu, có thể tới quan phủ lĩnh hai lượng bạc phí bảo đảm sinh hoạt hàng năm, thậm chí ban đầu vì để cho chính sách này thực thi được thuận lợi, trưởng công chúa điện hạ đã quyên góp hơn phân nửa gia nghiệp mình tích góp được ở hoàng thất hơn hai mươi năm.”
“Ngươi nghĩ xem vì sao đương kim bệ hạ lại kính trọng bà ấy như vậy? Ngươi nói vì sao hoàng thân quốc thích chết sạch sẽ, điện hạ cùng lắm chỉ là con nuôi nhưng vẫn có thể ổn định ở phủ trưởng công chúa?”
Dung Đường rơi vào im lặng hồi lâu.
Ở nguyên tác cùng với những điều y trải qua hai đời trước, trưởng công chúa điện hạ vẫn luôn làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật, là một người già không dính bất kỳ thế tục hồng trần nào.
Bà sinh con có nam có nữ, con cháu sinh sôi nảy nở thịnh vượng, nhưng bà làm cho người ta cảm thấy bản thân đạm bạc vô cùng, không tranh danh lợi, không luyến thân tình.
Thậm chí còn có độc giả nguyên tác suy đoán bà có phải là một BOSS ẩn giấu hay không, bởi vì bà ở nhà đối diện với phủ Hiển Quốc công, nơi nam chính xuất cung lập phủ.
Nhưng cho đến khi nguyên tác bị khóa, Dung Đường cũng không nhìn ra dấu hiệu Đoan Ý có thể bị hắc hóa.
Mặc dù xét theo diễn biến hiện tại trưởng công chúa điện hạ có liên hệ với Túc Hoài Cảnh, vậy đoạn phát triển tiếp theo của nguyên tác thì hẳn là bà cũng là một nhân vật phản diện, nhưng là…
Cái này sao có thể gọi là nhân vật phản diện đây chứ?
Dung Đường im lặng hồi lâu, hệ thống cũng sững sờ trong không gian.
Túc Hoài Cảnh nói: "Sau khi thành lũy Lũng Tây được xây dựng xong, chi phí quân sự của địa phương đã tiết kiệm được một phần tư; sau khi thuế má vùng núi giảm xuống, không chỉ người dân địa phương có chút tiền dư, số vụ phụ nữ và trẻ em mất tích được báo cáo hàng năm ở các châu phủ lân cận cũng giảm đi rất nhiều; về phần chi phí bảo đảm sinh hoạt... Đường Đường ngươi có biết trước khi Minh Tông lên ngôi, hàng năm Đại Ngu có bao nhiêu sự kiện nổi loạn của người dân địa phương không?"
Tuy nói không nhiều lắm, cũng không đạt được điều gì nhưng ít nhất nó tồn tại.
Dân chúng không thể an cư đương nhiên sẽ sinh ra tâm bạo động phản loạn, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi.
Túc Hoài Cảnh nói: "Mấy hạng chiến tích này, tùy tiện lấy ra một hạng đặt lên đầu Các lão ở Nội các hiện tại cũng đủ để bọn họ lưu lại thanh danh trong sử sách, hưởng thụ sự kính yêu của bách tính. Nhưng khi những chính sách xuất phát từ một người phụ nữ, liền biến thành" tẫn kê ti thần’, sợ giống như Trương thái hậu thời xưa buông rèm chấp chính, họa loạn triều cương, thần lấy cái chết can gián, tấu thỉnh bệ hạ phế bỏ quyền lên triều của Trưởng công chúa, Đường Đường ngươi cảm thấy cái này công bằng sao?"
Trong lòng Dung Đường rung động, trong lúc nhất thời ánh mặt trời trên đỉnh đầu cùng đám đông hăng hái đối diện đều cực kỳ giống như bức tranh trừu tượng kỳ quái, không thấy rõ khuôn mặt.
Y lắc đầu, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Sao lại công bằng chứ?”
Túc Hoài Cảnh nắm bàn tay y, tựa như trấn an: "Đương nhiên không công bằng, thật ra tiên đế không phải là một quân chủ đủ tư cách.”
Dung Đường hơi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh lại cười cười, gật đầu: "Ta nói là thật.”
Hắn nói: "Tính tình ông ấy nhẹ nhàng, không thích so đo, lại luôn ôm lòng tin cậy đối với đại thần và huynh đệ của mình, đặc biệt là những người đi theo bên người càng lâu, ông ấy càng đối xử tử tế.”
Đế vương không thể như vậy, đế vương giỏi quyền thuật, càng nên am hiểu trêu đùa lòng người.
Nhưng tính tình lười nhác của tiên đế, bảo ông ấy đi suy đoán tâm lý khống chế thần tử, không bằng về Phượng Tê cung ăn ké thức ăn của con trai lớn tự mình xuống bếp làm cho mẫu hậu còn hơn.
Hậu cung hòa thuận là bởi vì tiên đế vận khí tốt, phi tử được chiêu vào đều có tính tình không tranh không đoạt.
Đại Ngu không tai không hoa, bổng lộc của quan viên no đủ, cho nên dù phụ tộc của những phi tử kia tham tài chiếm quyền thì vẫn luôn mức độ, sẽ không biến thành quá khó coi.
Tiên đế hiền minh là bởi vì ông là người tốt, lại vừa vặn mỗi một lần cần quyết định phương hướng không xảy ra sau lầm.
Biên cảnh rối loạn, ông liền bổ nhiệm Hiển quốc công bình định chiến loạn.
Nho học suy thoái, ông liền thả đế sư xuất cung giảng dạy.
Dân chúng lâm nạn, ông liền mở quốc khố cứu tế nạn dân.
……
Nếu như tất cả quan viên đều có thể nhớ rõ nhật luân cùng ánh trăng tỏ rõ trên đỉnh đầu, trong lòng nghĩ đến thương sinh cùng quốc vận khi viết luận văn ba ngày ba đêm ở trường thi cống viện như năm đó, có lẽ Đại Ngu dưới sự dẫn dắt của quân vương như tiên đế, chưa hẳn không thể đi về một tương lai tốt đẹp.
Nhưng một khi có người có dị tâm, huyệt ngàn dặm bị hủy bởi con kiến hôi, xâm chiếm từng chút từng chút một, chính là đại thụ trăm năm cũng có một ngày ầm ầm sụp đổ.
Bản thân Túc Hoài Cảnh cũng nghĩ tới rất nhiều lần, đến tột cùng sự tình đã xảy ra như thế nào, khi còn bé không hiểu, càng lớn lên thì càng rõ ràng.
Đế vương chỉ có một trái tim nhân từ thì không thể ngồi vững trên điện Kim Loan.
Hắn cười cười, phát hiện lúc này mình cũng có thể vứt bỏ hận ý, nói chuyện phiếm với Dung Đường như vậy, ngay cả hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Túc Hoài Cảnh nói: "Cho nên cho dù ông ấy muốn bảo vệ một người, thật ra cũng không có dễ dàng như vậy.”
Điều ông ấy có thể làm cũng chỉ là đặc biệt cấp cho Đoan Ý một danh hiệu trưởng công chúa, gác lại toàn bộ tấu chương buộc tội không quan tâm, vẫn giống như một học sinh, gặp phải chuyện chính sự không rõ ràng thì hạ mình đi hỏi cô mẫu và thầy giáo của mình.
Nhưng trưởng công chúa năm đó lui triều đình một lần, lúc đó lui một lần nữa cũng không phải chuyện khó đoán trước cỡ nào.
Bà ra vào triều đình là vì trợ giúp đệ đệ và cháu trai của mình, khi bọn họ không cần trợ giúp của mình, hoặc là sự tồn tại của bà sẽ gia tăng cho bọn họ rất nhiều chuyện phiền toái không cần thiết, bà ẩn lui cũng không chút lưu luyến.
Tiên đế có thể coi như không nhìn thấy tấu chương kia, nhưng không thể thật sự tới phủ trưởng công chúa trói Đoan Ý vào triều đình nghị luận triều sự.
Nhưng cho dù như vậy, sau sự biến Nguyên Hưng năm thứ hai mươi lăm, đã có đại thần của đảng Bảo Hoàng đến phủ trưởng công chúa lên án mạnh mẽ triều cương họa loạn, trong nhà bất ổn không giúp chồng dạy con, thế cho nên nuôi ra một đứa con mưu phản phản nghịch..
Những đại thần kia đương nhiên đều bị Nhân Thọ Đế giết, nhưng lời nói đều xuyên qua cửa gỗ Phật đường, bị Cổ Phật cùng đàn hương lắng nghe.
Túc Hoài Cảnh lạnh lùng trào phúng nói: "Không cảm thấy rất châm chọc sao, lúc quốc gia an ổn giàu có, nói bà là tẫn kê ti thần; lúc quốc gia rung chuyển hỗn loạn thì nói là lỗi của bà."
“Ta không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của bọn họ. "Túc Hoài Cảnh nói.
Môi Dung Đường có hơi khô khốc, ánh mắt nhìn chằm chằm con kiến dưới tàng cây bắt đầu ra sức di chuyển quả long não.
Túc Hoài Cảnh: "So với tiên đế, thật ra huynh trưởng thích hợp ngồi lên vị trí kia hơn. Huynh ấy từng nói chờ huynh ấy đăng cơ, chuyện làm đầu tiên sẽ là thành lập trường học cho nữ tử, nếu nam thê đều có thể vào triều làm quan, vì sao nữ tử không thể thi khoa cử nhập sĩ đây?"
Dung Đường ngẩn ra, nhìn đối diện, ba người Mộc Cảnh Tự bị một đám học sinh ngây ngô hoặc lớn tuổi vây quanh.
“Là Mộc đại nhân sao? " Y kinh ngạc hỏi.
Túc Hoài Cảnh gật đầu lại lắc đầu: "Là đại ca, nhưng Tam ca và huynh ấy đều có cùng ý kiến ở rất nhiều phương diện. Trước kia bọn họ nói nếu đại ca làm đế vương, Tam ca sẽ làm hiền vương, an tâm phụ tá huynh trưởng dẫn dắt Đại Ngu đi về hướng phồn vinh.”
Tuy rằng mỗi lần Tam hoàng tử nhắc tới đây đều cười nói: "Đến lúc đó còn phải làm phiền Thái tử ca ca thương cho đệ đệ, hàng năm cho ta nghỉ từ tháng sáu tới tháng chín mới được, ta muốn dẫn bọn A Tuyết và Tiểu Thất đi chơi một vòng."
Tứ công chúa liền lại gần siết chặt cổ y, không lớn không nhỏ uy hiếp: "Còn có muội còn có muội! Không được bỏ lại muội! Bằng không muội sẽ thả sâu cắn huynh!"
Thái tử điện hạ vừa định bác bỏ mấy lời không đứng đắn của Tam đệ ngoài miệng, nghe vậy quét mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của các đệ đệ muội muội xung quanh, bất đắc dĩ khoát tay: "Phụ hoàng nói hôm nay muốn kiểm tra sách luận của đệ.”
Tam điện hạ lúc này mới luống cuống, vội vàng chạy tới Thượng thư phòng bổ túc bài tập.
Ve sầu kêu to ở ngoài điện, ánh mặt trời chói chang xưa cũ.
Túc Hoài Cảnh nói xong ngừng lại, Dung Đường liếc hắn một cái, nhìn thấy hắn xuất thần không biết nghĩ đến đâu, cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ chờ chính hắn tỉnh táo lại.
Một cơn gió thổi qua, con kiến dưới tàng cây chuyển trái cây đã lâu lăn qua một bên, Túc Hoài Cảnh chớp mắt tỉnh dậy từ những hình ảnh mờ nhạt gần như bị lãng quên, mỉm cười với Dung Đường.
"Đường Đường, vốn dĩ ta chỉ muốn đi tìm công lý cho cha mẹ và người thân của mình, nhưng bây giờ ta đã thay đổi chủ ý.”
Trong lòng Dung Đường Lại căng thẳng một cách khó hiểu, khàn giọng hỏi: "Cái gì?”
Túc Hoài Cảnh: "Huynh trưởng không làm được, ta làm thay huynh ấy, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hắn bỗng nhiên nhận ra, lời của Tam ca dường như cũng không hoàn toàn là lừa Kha Hồng Tuyết.
Dường như hắn đã hiểu được phần nào.
Túc Hoài Cảnh đứng dưới ánh nắng xuân tươi sáng, khẽ mỉm cười: "Một ngày nào đó, ta muốn những người đứng trước cửa cống viện này không chỉ có áo xanh mà còn có váy la.”
"Đường Đường, ngươi có muốn cố gắng hơn nữa đi cùng ta xem không?”