Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 116

Dung Đường cũng đã mười tám tuổi, khoảng thời gian trước khi thi đại học, học bài tới mức ngủ gật, sáng sớm ngày hôm sau cũng sẽ bị phản ứng s1nh lý đánh thức.

Đây là hiện tượng rất bình thường mà không cần phải cảm thấy xấu hổ, cho nên Túc Hoài Cảnh có những động tĩnh này quả thật là chuyện đương nhiên, hắn hoàn toàn không cần phải xấu hổ.

Nhưng Dung Đường không được, y xuyên qua ba đời, hai đời trước thỉnh thoảng còn có thể nổi lên chút phản ứng lúc sáng sớm. Nhưng cả đời này sau khi thành thân với Túc Hoài Cảnh, không biết là do sao chép kinh Phật hay là không cần giúp Thịnh Thừa Lệ làm việc nên nhàn rỗi, quả thực có thể xưng là một câu thanh tâm quả dục.

Xuất gia cạo râu tại chỗ cũng không có gì trái ngược, nếu bác sĩ nói trắng ra với y: " Cậu bị liệt dương", Dung Đường cũng có thể thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy".

Nhưng những lời này nói ra từ miệng Túc Hoài Cảnh, thê tử trên danh nghĩa của y mỗi ngày đều có dáng vẻ dục cầu bất mãn, nửa thật nửa giả dán vào mình oán giận vài câu, trong ánh mắt toát ra vài tia ai oán, Dung Đường sẽ hiếm khi tự hỏi: Sao mình lại không cứng nổi cơ chứ?

Y không cứng nổi, sẽ không có biện pháp viên phòng.

- Dung tiểu thế tử căn bản không nghĩ yêu đương làm sao lại đến bước nhất định phải viên phòng kia, cũng không nghĩ tới rõ ràng người nào đó lấy không chôn cùng làm điều kiện tiên quyết dỗ được đáp án yêu đương, kết quả sau đó còn có thể dùng cái này uy hiếp y.

Túc Hoài Cảnh ỷ sủng mà kiêu đến vô cùng, nhưng đúng là Dung Đường rất nuông chiều hắn.

Ngày hôm sau dùng bữa sáng trong viện công chúa.

Vương Tú Ngọc thấy đáy mắt Dung Đường có một tầng màu đen nhạt, đau lòng hỏi: "Ngủ không ngon sao?”

Dung Đường mặt không đổi sắc nói dối: "Nóng quá, không ngủ được.”

Y quả quyết sẽ không thừa nhận mình tối hôm qua nằm ở trên giường, trong đầu đều lật qua mấy quyển thoại bản 18+ suốt mấy đời qua một lần nhưng vẫn không thể cứng lên.

Thật mất mặt.

Dung tiểu thế tử nghĩ, yên lặng cúi đầu uống một chén canh sò điệp.

Đêm qua Túc Hoài Cảnh bị đuổi về phòng mình ngủ, cũng không biết Dung Đường làm sao, lúc đầu còn có chút lo lắng, đảo mắt nhìn thấy biểu cảm quen thuộc trên mặt Đường Đường, nhắm mắt cũng biết sự tình giấu đầu hở đuôi này, hơi ngẩn ra rồi chợt cười, không có quan tâm quá mức, mặc cho Đường Đường một mình rụt ở trong cây nấm dài kia.

Tiền thị sắp “sinh”, Vương Tú Ngọc rời khỏi vương phủ chỉ kém một bước, Túc Hoài Cảnh cố ý cáo nghỉ một ngày. Đợi sau khi Dung Minh Ngọc nói chuyện với Vương Tú Ngọc, hai người liền ngồi xe ngựa dẫn trưởng công chúa cùng Vương Tú Ngọc tới tòa nhà ngoại ô kia.

Trưởng công chúa đứng trước cửa, người của Dung Minh Ngọc ngay cả ngoại viện cũng không vào được.

Túc Hoài Cảnh nhất thời cười tươi, vái chào trưởng công chúa: "Tôn nhi không vào nữa, mong tổ mẫu cùng mẫu thân ở chỗ này thư thái, viện tử đã an bài thỏa đáng, quản gia trong phủ lưu lại cũng đều là người đáng tin cậy, ngài và mẫu thân an tâm ở lại.”

Dung Đường ngước mắt nhìn, phát hiện Bích Tâm đang ở cửa chỉ huy người giúp việc dỡ hành lý.

Vương Tú Ngọc lôi kéo y nói chuyện một lát, thấy sắc trời sắp tối liền thả bọn họ rời đi.

Trước khi lên xe Dung Đường quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi Túc Hoài Cảnh: "Vì sao không đưa hai người họ đi vào?”

Túc Hoài Cảnh nói: "Không thể để cho tổ mẫu nhìn thấy ta.”

Dung Đường: "Vì sao?”

Đại nhân vật phản diện nói chắc như đinh đóng cột: " Nếu điện hạ nhìn thấy ta trong nhà sẽ nghĩ cách làm sao để ta nhả tòa nhà ra đưa cho bà ấy, ta không cho bà ấy cơ hội mở miệng.”

Dung Đường: "...?”

Y dừng hai giây, cạn lời: " Ngươi không sao chứ?”

Mặc dù Trưởng công chúa không phú quý bằng Kha gia, nhưng bà vừa có đất phong lại có bổng lộc, sao mà phải đoạt một toà nhà với tiểu bối.

Nhưng Túc Hoài Cảnh cứ làm ra vẻ " bà ấy nhất định sẽ đoạt", Dung Đường cũng không muốn nhìn nữa.

Giống như một con khổng tước hoa, kiêu ngạo muốn chết.

Y quay đầu, vén rèm xe lên hứng gió đêm vùng ngoại ô, lúc vào thành đi ngang qua một gian y quán, ánh mắt thoáng dừng lại, nhìn chằm chằm vài giây, lại như không có việc gì quay đi.

Lúc đó Túc Hoài Cảnh đang đọc sách nên không hề để ý, đợi đến lúc hồi phủ sau đó xử lý mật hàm thuộc hạ đưa tới theo thường lệ, đã thấy Hành Phong lại đây, sắc mặt có chút khó coi.

Hắn đợi một lát, không đợi được Hành Phong lên tiếng, thờ ơ hỏi: "Chuyện gì?”

Dường như Hành Phong có chút do dự, lời nói kẹt ở trong cổ họng nhất thời không biết có nên nói hay không.

Từ trước tới nay Túc Hoài Cảnh không hề thích thủ hạ ấp a ấp úng, thấy thế động tác trên tay dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Hành Phong, sắc mặt hơi lạnh.

Hành Phong lập tức nói: "Thế tử gia bí mật dẫn một người hồi phủ.”

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Hắn hơi sửng sốt, sắc mặt dịu xuống, nhưng vẫn không hiểu: "Là bạn của Đường Đường sao? Ta bảo ngươi âm thầm bảo vệ y, không phải giám thị y, loại chuyện này không cần phải cố ý đến báo cáo.”

Hành Phong cũng rất oan uổng, thầm nghĩ giống như người mà chỉ cần thế tử gia liếc mắt nhìn người khác một cái là ghen không phải là ngài vậy.

Hắn trầm mặc vài giây, kiên trì nói: "Là một đại phu.”

Tay cầm bút của Túc Hoài Cảnh khựng lại giữa không trung, một lúc lâu mới hạ xuống, nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay, không thể phân biệt ra cảm xúc hỏi: "Đại phu? Trị cái gì?”

Đại phu của Vương phủ cũng không lợi hại bằng hắn, Đường Đường muốn ra ngoài tìm người hay sao?

Hắn suy nghĩ mạch mà mình thăm dò ngày hôm trước, rõ ràng không có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến xấu nào.

Trong lòng Túc Hoài Cảnh dâng lên một sự bất mãn, đứng ngồi không yên, thiếu chút nữa đã muốn tới phòng Đường Đường hỏi y làm chuyện gì sau lưng mình.

Hành Phong đã qua ba mươi tuổi, nhưng lại hiếm khi đỏ mặt khi báo cáo sự tình với chủ tử, hắn cúi đầu, không dám nhìn biểu tình của Túc Hoài Cảnh, cau mày tìm tòi trong đầu nửa ngày, cuối cùng tìm ra một từ ngữ không rõ ràng: "Tông cân trì túng.”

(Tông cân, nơi mọi gân mạch hội tụ. Nếu tông cân không dùng thì phát sinh bệnh liệt chân, liệt dương.)

Túc Hoài Cảnh ngẩn người, phản ứng hai giây mới mất tự nhiên quay đi: "Biết rồi, đi xuống đi.”

Tông cân trì tung, âm khí không dùng, tục xưng...... Liệt dương.

Túc Hoài Cảnh đưa tay chống trán, trầm mặc thật lâu, buồn bực nở nụ cười.

Làm sao bây giờ, hắn lén thêm thuốc sẽ không bị Đường Đường phát hiện chứ?

Trung y chú trọng tinh nguyên cùng thần, người thân thể càng hư nhược càng không thể tiết quá nhiều tinh nguyên, Đường Đường mới hai mươi tuổi, vốn là tuổi long tinh hổ dũng, Túc Hoài Cảnh sợ y tự thủ d@m tổn thương thân thể, cố ý bỏ thêm dược liệu ức chế d*c vọng vào phương thuốc.

Thật ra phương thuốc trước kia của Lâm đại phu cũng có, nhưng hiệu quả không rõ ràng như vậy, thế cho nên Dung Đường dưới sự k1ch thích của hắn, bắt đầu len lén chạy chữa.

Túc Hoài Cảnh quả thực dở khóc dở cười.

Đại phu nào cũng trị không tốt được, hắn tự tay phối thuốc, trừ phi thân thể Đường Đường có chuyển biến tốt đẹp đáng kể, nếu không thì bất kỳ loại thuốc nào do người khác kê cho Dung Đường đều sẽ vô ích.

Túc Hoài Cảnh ngồi ở phía sau thư án, cúi đầu nghĩ lại thật lâu, nhắc nhở mình vẫn phải hơi thu liễm lại một chút, không thể ỷ vào Đường Đường không tức giận với mình là bắt nạt y hết lần này tới lần khác.

Như vậy không tốt chút nào.

Túc Hoài Cảnh hạ quyết tâm, an tĩnh vài ngày, vừa xử lý chính sự Ngự Sử Đài, vừa âm thầm phái người tới Đại Tuy tìm tiểu thái tử, một đường âm thầm hộ tống.

Đợi đến tháng sáu, Di phi nương nương trong cung cùng trắc phi vương phủ trước sau sinh hạ con trai, qua tiệc rượu đầy tháng, kinh thành đã bắt đầu vào thu.

Một ngày sáng sớm, Túc Hoài Cảnh dậy sớm đi vào triều theo thường lệ, chim tước ngoài phòng gọi bạn tình, sắc trời tờ mờ sáng, người tham ngủ còn đắm chìm mộng đẹp.

Đại nhân vật phản diện nằm thẳng trên giường đè nén d*c vọng trong lòng, quay đầu nhìn thấy sườn mặt Dung Đường, trong lòng sợ hãi, không nhịn được, vẫn quay qua hôn ‘ chụt chụt "trên mặt y một cái.

Lúc rời đi ánh mắt hơi tối, nhịn rồi lại nhịn, cắn rồi khẽ ngậm má lúm đồng tiền của Dung Đường, dùng giọng nói mơ hồ oán hận nói: "Thay thuốc cho ngươi là được.”

Nhưng rốt cuộc chỉ là ngẫm lại, hắn không làm ra chuyện ích kỷ như vậy.

Túc Hoài Cảnh buông lỏng miệng, thở dài, đưa tay ôm Dung Đường vào trong lòng, cảm thụ được điểm này làm cho người ta cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp, nhân gian đáng giá thỏa mãn.

Cho đến khi gà gáy ngoài viện ba lần, Túc đại nhân lưu luyến không rời buông cánh tay ra, nhẹ nhàng xốc chăn lên, vừa định xoay người xuống giường, Dung Đường đã r3n rỉ hai tiếng, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, không biết là bị hắn trêu đùa quá lâu, hay là chút động tĩnh lật giường này cuối cùng đã đánh thức y.

Dung Đường mở mắt ra, hơi có vẻ ngây thơ mờ mịt, chớp rồi lại chớp, trông thấy sắc trời sương mù mênh mông còn chưa sáng rõ bên ngoài phòng, cảm thụ một chút vật trên đùi.

Y sửng sốt hai giây, nói không rõ rốt cuộc tỉnh hay không tỉnh, cũng không biết có tính là có ý thức hay không, động tác xoay người xuống giường của Túc Hoài Cảnh cứng ngắc tại chỗ, trong lòng đoán chừng Đường Đường còn muốn ngủ, đơn giản chờ y nhắm mắt lại rồi mới xuống giường, miễn cho đánh thức người ta ngủ không an ổn.

Hắn dời trọng tâm trở về, vừa định phát ra âm thanh dỗ Dung Đường ngủ lần nữa, thì trong chăn vang lên tiếng sột soạt, một bàn tay mềm mại dò xét ở trong chăn, đụng tới thắt lưng bụng hắn, hơi trì trệ, lại chui vào theo khe quần.

Túc Hoài Cảnh cứng đờ, cả người căng thẳng, không thể tin nhìn Dung Đường, âm sắc trở nên khàn khàn, thử hỏi: "Đường Đường?”

Rõ ràng Dung Đường còn buồn ngủ, giọng nói buồn bực như bị bọc trong bông vải, không có sức uy hiếp: "Không được nói chuyện, buồn ngủ quá.”

Một bên uy hiếp người, một bên nhắm nửa mắt sờ s0ạng ở trong chăn thật lâu, cuối cùng bắt được cái thứ mà mỗi sáng sớm đều chọc vào người mình.

Trong nháy mắt, Dung Đường muốn bẻ gãy nó.

Không biết là bản thân khó chịu do tinh lực của nó quá tràn đầy, hay là tức giận bản thân chẳng hề có phản ứng dù là một chút.

Nhưng rốt cuộc vẫn không làm như vậy.

Y nhắm mắt lại, có chút xa lạ, không thể nói rõ đến tột cùng tính là khen thưởng hay là trừng phạt, dưới biểu tình gần như khiếp sợ của Túc Hoài Cảnh, giúp hắn từ lúc bầu trời tối tăm cho đến khi tia nắng chiếu vào cửa sổ.

Tay Dung Đường mỏi nhừ, đại nhân vật phản diện chẳng hề có phản ứng gì, cuối cùng y tức giận, dùng sức bóp một cái, rốt cục bóp ra cho hắn, sau đó lau lung tung lên người hắn, quay lưng trùm chăn ngủ ngon, lầu bầu nói: “Nam sinh đại học thật phiền phức.”

“Cút vào triều đi. "Dung Đường không có khí lực nhấc chân, đá đại nhân vật phản diện còn đang mờ mịt xuống, ngay cả dư vị ôn tồn một giây sau đó cũng không để lại cho người ta.

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Ta sợ ta đang nằm mơ luôn đó.

Thất điện hạ rụt rè cao ngạo ngồi ở dưới giường hồi lâu, sau khi nhận ra mới im lặng cười, cuối cùng mặc quần áo tử tế ra cửa, vắt sạch một cái khăn ấm áp rón rén trở về, cầm tay Dung Đường ở trong chăn lên, cúi đầu lau chùi giùm cho y.

Quả nhiên, cho dù là đồ của mình nhưng làm bẩn Đường Đường thì thật đáng ghét.

Hắn làm xong hết thảy, mới đi lên cái triều chết tiệt kia.

- Mặc dù chẳng muốn đi chút nào.

- -------------------

Cùng ngày trên triều - -

A Tuyết: Chào buổi sáng, Túc đại nhân.

Túc Túc: Sao ngươi biết Đường Đường thưởng cho ta?

A Tuyết:...
Bình Luận (0)
Comment