Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 138

Nói là trừng phạt, nhưng cuối cùng ai phạt ai thì còn cần bàn bạc thêm.

Từ biệt viện đến nhà Đường Cảnh mất hơn một canh giờ đi xe ngựa. Đoạn đường ngoại ô kinh thành hơi gập ghềnh, đợi khi xe ngựa vào thành Ngu Kinh, đường lớn bằng phẳng, Dung Đường mệt mỏi vô cùng, cả quần áo của mình và Túc Hoài Cảnh đều rối tung. Một mùi hương khác lẩn quẩn trong xe lấn át mùi hương thơm ngát của gỗ đàn hương, ánh trăng rọi vào xe, từng điểm sáng lấp lánh chứng kiến sự cuồng nhiệt tận tình.

Kiểm soát thì có kiểm soát, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ làm người kia nghẹn tới hỏng.

Túc Hoài Cảnh sau một hồi từ bi mở dây buộc, Dung tiểu thế tử từ trong cơn căng thẳng tột cùng thả lỏng, mắt nhắm lại, trực tiếp cuộn tròn trong xe ngủ thiếp đi, chân còn gác lên chân người khác, không để ý gì đến sống chết của đại nhân vật phản diện.

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh thay đổi không ngừng, cuối cùng đành thở dài, mở cửa sổ để gió đêm đầu xuân thổi vào, xua đi mùi trong xe, cũng làm tâm trí hắn tĩnh lặng.

Hắn cố tình không để ý đến phản ứng s1nh lý, đắp chăn cho Dung Đường, rồi dựa vào thành xe suy nghĩ.

Có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, triều đình, hậu cung, dân gian......

Nhưng từng chuyện một lướt qua trong đầu, điều đầu tiên Túc Hoài Cảnh nghĩ đến là sự khác thường của Dung Đường những ngày qua.

Đường Đường nói với hắn rằng không sao cả, nhưng Đường Đường lại hiếm khi nói thật, cần phải dỗ dành mãi mới ra được vài câu nửa thật nửa giả.

Y có nỗi khổ riêng và toan tính của mình, Túc Hoài Cảnh không so đo với y, nhưng khi những chuyện này ảnh hưởng đến Dung Đường, hắn không thể không suy nghĩ.

Túc Hoài Cảnh đã nghĩ Dung Đường có một con đường bí mật, có thể giao tiếp với một thế giới khác từ lâu - nơi hắn hiểu là liên lạc với thiên giới.

Những lúc không khí dừng lại đôi chút, dòng hơi thở thì hỗn loạn, dường như đã chứng minh phỏng đoán này.

Nhưng chuyện này không giống với chuyện của Thịnh Thừa Lệ, Thịnh Thừa Lệ ít nhất là một người thực sự tồn tại, có máu có thịt, Túc Hoài Cảnh dựa vào phản ứng của Dung Đường với gã, cũng như một số lời nửa thật nửa giả, có thể suy đoán rằng có lẽ ở nơi hắn không biết đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng sự "giao tiếp" này từ đầu đến cuối đều là phỏng đoán của hắn, Dung Đường không hề tiết lộ chút thông tin nào, ngay cả Túc Hoài Cảnh cũng không dám chắc phỏng đoán này có đúng không.

Mà ngoài điều đó ra, dường như không có khả năng nào khác gần hơn.

Túc Hoài Cảnh nghĩ, nếu thật sự là vậy, thì có ý nghĩa gì đây?

Một là đối phương có thể đã giao cho một số nhiệm vụ, vì vậy tần suất giao tiếp ngày càng cao, cần phải xác nhận chi tiết nhiều lần.

Nhưng như vậy thì sự buồn bã của Đường Đường sau những lần "giao tiếp" gọi là gì?

Là nhiệm vụ không hợp lý, hay là trái với ý muốn của y?

Nếu không phải vậy,  liệu Túc Hoài Cảnh có thể đưa ra một phỏng đoán thứ hai không?

Đường Đường mất liên lạc với đối phương.

Vì không thể liên lạc được, nên nhiều lần thử lại, sau mỗi lần thất bại biểu hiện cảm xúc mông lung.

Túc Hoài Cảnh cho rằng, suy đoán này có thể đúng hơn một chút.

Nhưng nếu vậy, ban đầu có thể liên lạc được với người hay vật gì đó, đột nhiên không thể liên lạc được nữa có ý nghĩa gì?

Ánh mắt hắn hơi ngưng tụ,nhìn ra ngoài cửa sổ, trông đám người thưa dần trên đường dài và Kim Ngô Vệ thi thoảng đi qua, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.

Dường như... không phải chuyện tốt lành gì.

Đơn phương cắt đứt liên lạc, hoặc là bên này bị bỏ rơi, hoặc là bên kia gặp sự cố.

Từ việc Dung Đường kiên trì không từ bỏ trong thời gian dài, có thể thấy sự tồn tại của đối phương đối với y cũng đủ đặc biệt, y tuyệt đối không muốn thấy đối phương gặp bất trắc.

Túc Hoài Cảnh khẽ nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ không đều lên không khí.

Đại não đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác thất bại bó tay vô lực.

Dù là Thịnh Thừa Lệ hay Thịnh Tự Viêm thì cũng đều là một đối tượng rõ ràng, hắn luôn có thể tìm ra cách ứng phó thích hợp nhất.

Nhưng với thứ hư vô mơ hồ chưa từng thấy thực thể này, ngay cả phỏng đoán có chính xác hay không cũng không biết, hắn phải làm gì để giải quyết nỗi phiền muộn của Đường Đường đây?

Túc Hoài Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, năm nay tiết Kinh Trập đúng vào ngày mười lăm tháng hai, trên trời một vầng trăng tròn, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi, hắn nhìn lên vầng trăng đó, bỗng nhiên hỏi một câu: "Có muốn liên lạc với ta không?”

Không có chủ ngữ, không biết đang hỏi ai, ma xui quỷ khiến hắn thuận miệng nhắc tới, cũng không trông cậy vào sẽ có hồi âm, đôi mắt khép hờ dự định ngủ say, ngày sau lại nghĩ phương pháp khác giải ưu sầu cho Dung Đường.

Nhưng kỳ lạ thay, gió bên tai dường như ngừng lại trong chốc lát.

Túc Hoài Cảnh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên thấy trong xe ngựa đột nhiên xuất hiện một đám mây nhỏ bằng ánh sáng, màu trắng, lớn hơn nắm tay một chút, nếu nằm giữa hai tay thì vừa đủ để tung hứng.

Các cạnh rất mềm mại, như lông mèo, lơ lửng trong không trung, cảm giác chạm vào chắc sẽ rất dễ chịu.

Túc Hoài Cảnh nhìn nó không nói gì, nhưng chân mày hơi nhíu lại, lặng lẽ dịch về phía Dung Đường, dùng chăn đắp kín y lại lần nữa, chỉ để hở nửa khuôn mặt ra để thở.

Hành động này làm đám mây ánh sáng giật mình, Túc Hoài Cảnh thấy các cạnh của nó cứng lại trong giây lát, dường như quay người, nhưng lại như không hề động đậy. Rõ ràng trước sau trái phải đều là một đám sáng trắng, nhưng kỳ lạ là khiến người ta có cảm giác nó vừa nhìn Dung Đường, giờ thì đang nhìn Túc Hoài Cảnh.

Nếu có sự khác biệt, có lẽ là về cảm xúc có thay đổi.

Người trước thì buồn bã vô cớ, người sau thì cảnh giác lại ngạc nhiên.

Đối mặt trong im lặng rất lâu, đám mây ánh sáng lên tiếng trước, ngập ngừng hỏi: "Ngươi... có thể thấy ta à?”

Nếu Dung Đường tỉnh lại lúc này, có lẽ sẽ kinh ngạc vô cùng.

Hệ thống có thể mô phỏng cảm xúc con người, nhưng không thể mô phỏng giọng nói, nên y luôn nghe thấy một giọng máy móc, khinh miệt, lạnh lùng, cãi vã, nhảy dựng, châm chọc, tức giận, dù biểu hiện không trưởng thành, nhưng giọng điệu cứng nhắc cũng bình ổn đi nhiều.

Nhưng giờ đây, trong xe lại vang lên giọng nói của một đứa trẻ.

Giọng của một đứa trẻ ba bốn tuổi, mềm mại và dễ thương, đuôi giọng kéo dài như thói quen mới học nói, như một cây cọ nhỏ, khiến ngay cả câu hỏi cảnh giác cũng trở nên vô cùng đáng yêu.

Túc Hoài Cảnh nghe vậy ngẩn người.

Người nhỏ tuổi nhất hắn từng tiếp xúc là Nguyên Nguyên, nhưng Nguyên Nguyên lại không giống một đứa trẻ, còn không hợp với hắn, đại nhân vật phản diện thì yên tâm làm chưởng quỹ phủi tay giao đứa trẻ cho Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự chăm sóc.

Nhưng đám mây ánh sáng mà hắn cho rằng cần phải đề phòng, luôn có khả năng mang Dung Đường đi, lại phát ra giọng nói ngọt ngào yếu ớt như vậy, hắn không biết phải nói gì.

Hiển nhiên Hệ thống chờ đến mất kiên nhẫn -- nó vốn dĩ không phải là một hệ thống tốt tính gì cho cam, thấy Túc Hoài Cảnh mãi không trả lời, nó quay đầu lại, bắt đầu nhìn về phía "cây cải trắng” của nó.

Thế là Túc Hoài Cảnh xác nhận rằng nó thực sự có phân biệt trước sau, mặc dù hắn không thấy mắt của nó, nhưng giờ nó chắc chắn không nhìn hắn.

Túc Hoài Cảnh nghĩ một lúc, nói: "Ta có thể thấy ngươi.”

"Hừ! Ta đoán mà!" hệ thống nói một cách khó chịu, cơ thể nhanh chóng nghiêng sang một bên, dường như liếc nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, rồi quay lại.

Đang lúc Túc Hoài Cảnh định hỏi gì đó, nghe thấy nó nói với giọng bực bội: "Ngươi đúng là không phải con người!”

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Hệ thống: "Có ai như ngươi không? Suốt ngày bắt nạt Đường Đường. Vui thì lên giường, không vui cũng lên giường, ghen tuông cũng phải ngủ, buồn bã cũng phải ngủ. Sao, ngươi chưa cai sữa à, không ngủ với Đường Đường thì ngươi ngủ không được sao?”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Đại nhân vật phản diện lớn đến thế này chưa bao giờ bị ai mắng thẳng mặt như vậy, nhất là giọng nói của một đứa trẻ ba tuổi, hắn cảm thấy không thể nói nên lời.

Nhưng hệ thống vẫn chưa hả giận: "Đường Đường đối xử với ngươi tốt như vậy, sao ngươi lại luôn bắt nạt cậu ấy? Ngươi biết cậu ấy sức khỏe yếu mà, lần đầu đã làm ba canh giờ, dù có xoa bóp cũng không che giấu được sự thật rằng ngươi đúng là một tên súc sinh.”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Tốt lắm, bị người khác ngoài Đường Đường mắng là súc sinh, hơn nữa còn biết họ làm như thế nào, thậm chí người này còn trông như một đứa trẻ.

Thật lố bịch.

Hệ thống: "Còn nữa, ngươi nghe lén đã đành, sao còn dám công khai như vậy? Biết là Đường Đường không nỡ mắng ngươi chứ gì? Cậu ấy không nỡ mắng ngươi nên ngươi dám trói cậu ấy lại? Đai buộc tóc dùng để buộc tóc ngươi không biết sao, nên buộc ở đâu ngươi không biết sao, để ta trói ngươi xem ngươi có thoải mái không?”

Giống như pháo liên châu, Túc Hoài Cảnh không tìm được khe hở để chen vào.

Hơn nữa, dường như chen vào chỗ người đang giận cũng không đúng, hắn với Nguyên Nguyên cãi nhau thì an tâm thoải mái không biết xấu hổ, nhưng với đám sáng không thấy mặt, không biết là gì, hơn nữa mở miệng ra là Đường Đường, dáng vẻ như nhà mẹ đẻ, hắn thực sự không dám lên tiếng tùy tiện.

Hắn im lặng rất lâu, vừa mở miệng định nói gì đó thì đối phương lại nói: "Ngươi đối xử với Đường Đường tốt một chút, Đường Đường sống rất khổ.”

Giọng nói bỗng trầm xuống, tâm trạng trở nên rất tệ.

Túc Hoài Cảnh trơ mắt nhìn đoàn ánh sáng trên không trung bay xuống, gần sát gò má Đường Đường, dừng lại cách một ngón tay, dường như muốn tiếp cận nhưng lại do dự không dám, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Dung Đường.

Xe ngựa khẽ rung, trọng tâm của chăn lệch đi, Dung Đường không biết là bị đè khó chịu hay có cảm giác gì đó, tay từ trong chăn thò ra ngoài.

Đám sáng chần chừ hai giây, không chút do dự bay qua, chui vào lòng bàn tay Dung Đường, cọ cọ, dựa dẫm vô cùng, như thể đã làm động tác này hàng ngàn lần, cả hai đều quen thuộc.

Ngón tay người đang ngủ khẽ nhúc nhích, giống như đang vuốt v e những mép mềm mại trên người nó.

Túc Hoài Cảnh nhận ra mình không nên nói gì lúc này, sinh vật không rõ này cũng sẽ không làm hại Dung Đường, nên hắn ngồi một bên, lặng lẽ nhìn họ.

Cho đến khi đám sáng âu yếm đủ, chui ra khỏi lòng bàn tay Dung Đường, lại bay lơ lửng trên không, quay về phía Túc Hoài Cảnh, lên tiếng lần nữa, nhưng giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

"Có nhiều chuyện Đường Đường không thể nói, ngươi cũng đừng hỏi mãi, ngươi chỉ cần tin cậu ấy, làm theo lời cậu ấy là được." Hệ thống ngừng một lát, tâm trạng có chút bình tĩnh lại: "Đường Đường thích ăn cay, không thích ăn ngọt, là ngươi thích nên cậu ấy mới ăn; cậu ấy vốn dĩ nên sống trong một thế giới cực kỳ tốt, khỏe mạnh, gia đình và bạn bè đều rất tốt, không cần cố gắng vẫn có thể sống vui vẻ. Cậu ấy không phàn nàn vì biết phàn nàn vô ích, cũng nghĩ ngươi là người tốt nên mới tin tưởng ngươi, vì vậy ngươi không được bắt nạt cậu ấy.”

“Vấn đề con cái mà mẫu thân của Đường Đường nói, nếu ngươi dám nghĩ đến, nửa đêm ta cũng dám bay đến giường của ngươi cắt đứt ‘của quý’ của ngươi, để ngươi khỏi ngày nào cũng bắt nạt Đường Đường.” Hệ thống hung tợn nói.

Nói xong, nó lại lải nhải nhắc nhở: “Đừng có lén xem sách mà Đường Đường đọc, lén xem là không văn minh, Đường Đường dễ xấu hổ, đừng có luôn trêu chọc cậu ấy, chọc người ta đỏ mặt lên cũng không văn minh; Đường Đường muốn uống rượu thì để cậu ấy uống, cưới ngươi không phải để cho ngươi quản, sao lại có cái lý không được ăn cay, không được uống rượu,  không được nghe kịch, ngươi là bạo quân à?”

Dưới ánh trăng, mây bay lơ lửng, đám sáng nói không ngừng, không quan tâm Túc Hoài Cảnh có nghe hay không, chỉ một mạch dặn dò, rồi ngập ngừng một lúc, giọng yếu ớt nói: “Nếu Đường Đường vẫn muốn gặp ta, ngươi bảo cậu ấy đừng ngủ sớm vào ngày mười lăm tháng sau, chờ ta; nếu cậu ấy không muốn gặp ta…”

Nó im lặng rất lâu, giọng buồn bã, lại mang theo chút tiếng khóc nghẹn ngào, miễn cưỡng nói: “Thì ta sẽ không xuất hiện nữa.”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Thật tội nghiệp đứa nhỏ.

Hắn hỏi: “Ngươi là ai? Ta nên nói với Đường Đường về ngươi như thế nào?”

Hệ thống: “... Thống Thống.”

“Thống trị ấy hả?”

“Ừ. "Hệ thống trả lời.

Túc Hoài Cảnh gật đầu, xe ngựa sắp vào ngõ Vĩnh An, một đám mây lớn che kín mặt trăng, đám sáng trong xe dần mờ đi, khó mà nhìn rõ.

Khi nó định lại gần khuôn mặt Dung Đường, Túc Hoài Cảnh cuối cùng không nhịn được, đưa tay ra: “ Quấy rầy một chút - -”

Hắn hỏi: "Ngươi là con của Đường Đường à?”

Tác giả có lời muốn nói: Hãy để ẻm lại gần—hãy để ẻm lại gần!!! Ngươi đừng nói gì!!! (hét lên khàn cả giọng)
Bình Luận (0)
Comment