Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 147

Vì Vương Tú Ngọc cần ở lại phủ Ninh Tuyên Vương để đối chiếu sổ sách và dọn đồ cưới, sau khi Dung Đường suy nghĩ một lúc vẫn quyết định ở lại phủ qua đêm, ngày mai sẽ giúp bà.

Y sai người trở về báo tin, rửa mặt lên giường, lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Đã lâu không về là một lý do, buổi tối gần như không ăn miếng nào là một lý do khác.

Y đói cồn cào.

Đang lúc Dung Đường phân vân không biết nên nhịn đói ngủ hay xuống giường ăn chút đồ lót dạ rồi ngủ, thì bỗng nhiên có mùi thơm lan từ cửa phòng lan vào.

Dung tiểu thế tử hơi ngẩn ra, nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng rồi cửa được đẩy ra.

Y quay đầu nhìn lại, trong phòng thắp vài ngọn nến, không quá chói mắt nhưng đủ để nhìn rõ.

Túc Hoài Cảnh vẫn chưa thay triều phục, tay cầm một bát sứ trắng, khom người đặt lên bàn, quay đầu hỏi y: "Đường Đường, ăn khuya không?”

Bụng Dung Đường rất không có tiền đồ kêu một tiếng.

Thế là lựa chọn thứ nhất bị loại bỏ, y vui mừng tung chăn xuống giường chạy đến bên bàn, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh: "Sao ngươi lại đến đây?”

Mùa hè nóng nực, áo ngủ cũng mỏng manh, nhưng vẫn không chịu nổi luồng hơi nóng không ngừng táp vào người, Túc Hoài Cảnh tiện tay cầm lấy một cái quạt hương bồ, ngồi bên cạnh vừa quạt mát cho Dung Đường vừa chậm rãi trả lời: "Nhớ Đường Đường.”

Dung Đường bối rối một lát rồi đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Ngươi nói thật đi.”

Chỉ một đêm không gặp, có gì mà nhớ chứ.

Túc Hoài Cảnh lại nói: " Ta đâu phải Đường Đường, thích nói dối như vậy.”

Dung Đường: "......”

Y im lặng, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Túc Hoài Cảnh.

Người kia khựng lại một chút, lập tức cười mỉm khoe mẽ: "Thật sự là nhớ Đường Đường, một mình ta ở nhà không ngủ được. Hơn nữa ngươi và mẫu thân ở vương phủ, ta cũng không yên tâm.”

Quan trọng nhất là hắn có trò chuyện vài câu với sai vặt về báo tin ở ngõ Vĩnh An, nghe nói bữa tối Dung Đường gần như không ăn miếng nào.

Theo hiểu biết của Túc Hoài Cảnh về Dung Đường, y luôn không thích làm phiền người khác, lại chẳng bao giờ quan tâm đ ến sức khỏe bản thân, so với việc đói bụng xuống bếp nhờ người nấu chút đồ ăn, có lẽ y thà nhịn đói ngủ còn hơn.

Rất đáng giận.

Nhưng Túc Hoài Cảnh lại không nỡ mắng y.

Trên bàn là một chén bánh trôi rượu nếp vẫn còn nóng hổi, không nhiều, giờ này ăn cũng không bị đầy bụng, mà cũng đủ lót dạ.

Dung Đường cầm thìa nhỏ, vừa khuấy chè cho nguội vừa vô thức hỏi: " Ngươi làm à?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Mọi người đều ngủ rồi, không muốn làm phiền người khác.”

Hắn vẫn mặc triều phục khi lên triều. Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự là những nơi chính trực và nghiêm minh nhất trên thế gian, bộ triều phục này không chỉ là chức quan mà còn là biểu tượng của thân phận.

Nhưng hắn lại mặc cho mặt trên dính phải mùi khói lửa.

Dung Đường bỗng nhớ đến đ ĩa cá quế sóc được Vương Tú Ngọc sai người mang xuống.

Vợ chồng là người thân thiết nhất nhưng cũng là người xa cách nhất, y và Túc Hoài Cảnh, có lẽ không giống với bất kỳ cặp vợ chồng nào trong thời đại này.

Dung Đường cảm thấy mềm lòng, nhẹ giọng hỏi hắn: " Ngươi ăn chưa?”

Túc Hoài Cảnh đáp: "Trong nha môn có chuẩn bị cơm, ta ăn qua loa một chút, không đói.”

Một giây sau Dung Đường liền nói: "Vậy ngươi đi lấy một cái thìa lại đây, chúng ta cùng ăn.”

Túc Hoài Cảnh nhíu mày, cười nói: "Ta nói ta ăn rồi, không đói bụng, có phải Đường Đường nghe lầm rồi không?"

Dung Đường hùng hồn phản bác: " Ngươi nói chỉ là qua loa, ăn ngon sao được? Nhanh đi lấy thìa, không thì ta ăn hết bây giờ phải đi tiêu thực, đến khi nào mới ngủ được?”

Bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến của tiểu thế tử này cực kỳ đáng yêu, Túc Hoài Cảnh nhìn y vài giây, rồi cúi đầu cười nhẹ, đứng dậy nói: "Vậy ta chỉ còn cách nghe lời phu quân thôi." Sau đó quay lại bếp lấy một cái thìa khác.

Hai người cùng ăn hết một bát chè trôi nước, đi dạo một lúc trong sân rồi lên giường, bụng rất thỏa mãn.

Mùa hè nắng chói chang, sức khoẻ Dung Đường yếu nên không thể trải chiếu trên giường, y luôn lo lắng Túc Hoài Cảnh sẽ nóng chết, nhiều lần muốn nói lại thôi, bóng gió hỏi hắn có muốn ngủ ở phòng khác không.

Túc Hoài Cảnh đáp y tâm tĩnh thì tự nhiên sẽ mát, Dung Đường lén lút lườm hắn một cái, thầm nghĩ nhìn ngươi chẳng có chút tâm tĩnh nào.

Nhưng cuối cùng không vạch trần hắn, gió đêm hè nhẹ nhàng thổi qua rèm cửa sổ, kèm theo tiếng côn trùng kêu râm ran, cũng coi như hòa hợp dễ chịu.

Cơn buồn ngủ từ từ ập đến, Dung Đường nhắm mắt, giọng nhẹ nhàng kể với Túc Hoài Cảnh về những lời Vương Tú Ngọc nói trong bữa tối, thật lòng khen ngợi sự lý trí và mưu lược của bà.

Cuối cùng y nói với Túc Hoài Cảnh về thắc mắc của mình, đại nhân vật phản diện sửng sốt một chút, rồi cười, giọng ấm áp đáp: "Sao mẫu thân có thể có chút tính toán nào với ngươi được chứ?”

Bởi vì không có tâm tư tính kế, đương nhiên cũng sẽ không ngờ vực vô căn cứ cùng kiêng kị.

Bà không bị Dung Đường lừa gạt, chỉ là từ đầu tới cuối bà không hề nghĩ tới chuyện Dung Đường sẽ lừa mình.

Lùi một bước mà nói, dù có lừa gạt, mục đích cuối cùng chẳng qua là y muốn cưới một nam thê, có thể khiến y phải dùng nhiều lời lẽ và tâm sức như vậy để có được, sao Vương Tú Ngọc lại không tìm cách giúp y đạt được cơ chứ?

Mẫu tử thân tình, vốn là không thể lấy lẽ thường vơ đũa cả nắm.

Ngay cả Dung Minh Ngọc, trong suốt hai mươi năm qua cũng không thể nói là đã diễn xuất tốt, lừa được Vương phi. Chẳng qua là Vương Tú Ngọc không muốn so đo tính toán với ông nên mới luôn dung túng yêu chiều.

Giờ đây, bà không muốn yêu thương nữa, tự nhiên sẽ đứng từ góc độ của mình và Dung Đường, mưu cầu nhiều lợi ích nhất từ vương phủ này cho họ.

Dung Đường nghĩ tới đây, ánh mắt hơi híp lại.

Túc Hoài Cảnh hỏi y: "Đường Đường đang nghĩ gì vậy?”

Dung Đường: "Vì sao mẫu thân đột nhiên đồng ý hoà ly?”

Hai mươi mấy năm cũng đã trôi qua, tại sao lúc này bà lại đột nhiên đồng ý, có phải xảy ra chuyện gì đó, hay là bà phát hiện ra điều gì không ai biết hay không?

Túc Hoài Cảnh hiểu ý y, im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Đầu năm nay mẫu thân có ở lại phủ một thời gian, có lẽ lúc đó nghe được điều gì, hoặc chịu uất ức gì đó cũng nên.”

Sợ Dung Đường tiếp tục suy nghĩ khiến đêm nay không ngủ yên được, Túc Hoài Cảnh vỗ nhẹ lên lưng y, dịu dàng an ủi: "Cũng có thể là vì hai mươi năm qua mẫu thân vốn lo lắng cho ngươi, nên luôn nhẫn nhịn. Giờ chúng ta sống bên ngoài phủ, tránh xa những chuyện thị phi trong nội phủ, lòng mẫu thân đã yên tâm hơn, nên muốn hoà ly cũng là điều có thể, Đường Đường đừng lo lắng quá.”

Dung Đường không tin hết, nhưng từ góc nhìn của y, cũng phần nào có lý, nên y không phản bác, chỉ khẽ dụi đầu vào gối, nhỏ giọng nói đầy uể oải: "Mẫu thân đối xử tốt với ta như vậy, sao giờ ta mới nhận ra cơ chứ?”

Y sắp co thành một con chim cút nhỏ, Túc Hoài Cảnh cười khẽ dỗ dành: "Nghĩ theo cách khác, việc đến giờ ngươi mới nhận ra cho thấy mẫu thân chưa bao giờ gây áp lực cho ngươi.”

Tình yêu của Vương Tú Ngọc dành cho con trai rất âm thầm, không bao giờ phô trương, cũng không đòi hỏi sự đáp lại. Khi Dung Đường cần gì, có thể y còn chưa nhận ra, Vương Tú Ngọc đã sai người chuẩn bị xong xuôi.

Vì quá đỗi kín đáo, như dòng nước xuân vô hình thấm vào cuộc sống hàng ngày, mẹ con lại không ở cùng viện, cơ hội gặp mặt vốn không nhiều, nên việc không nhận ra ngay từ đầu là điều hoàn toàn bình thường.

Hai đời trước Dung Đường bận rộn làm nhiệm vụ cùng phụ tá Thịnh Thừa Lệ, vốn không để tâm nhiều đến những việc vặt vãnh trong phủ, mà Vương phi lại là người cực kỳ thông minh và mạnh mẽ, ngoài Dung Minh Ngọc, hầu như không ai thấy được sự mềm yếu của bà, mẹ con họ bề ngoài luôn lễ nghĩa đầy đủ, hiếu thuận yêu thương, nhưng thực tế lại chưa từng thực sự gần gũi như những người thân thiết nhất trên đời.

Mà nay thời gian ở chung nhiều hơn, Dung Đường lại dần dần "hiểu chuyện", Vương Tú Ngọc mới dần dần bộc lộ sự dịu dàng và yếu đuối của người mẹ trước mặt y.

Mạnh mẽ là bà, yếu đuối cũng là bà.

Dung Đường hít hít mũi, không nói gì.

Túc Hoài Cảnh chậm rãi vỗ lưng y, như có như không dỗ hồi lâu, mới dỗ được người ngủ.

Ngày hôm sau trời lại nắng đẹp, thời tiết đã vào tháng sáu, hoa sen trong hồ nở rộ, Dung Đường dùng xong bữa sáng liền đi tìm Vương Tú Ngọc, hai người cùng đến kho kiểm kê.

Hiện tại người quản lý hậu viện Vương phủ là phu nhân của Dung Minh Lễ, dù nhìn thấy khối tài sản lớn được chuyển ra khỏi phủ mà đau lòng, nhưng thứ nhất, đây là chuyện Ninh Tuyên Vương đích thân đồng ý, thứ hai, chủ mẫu của Vương phủ vẫn là Vương Tú Ngọc, bà vốn không có tư cách can thiệp vào quyết định của Vương phi.

Nhưng tiếng động lớn khiến vài thiếu gia tiểu thư trong phủ dậy sớm cũng bị đánh thức.

Dung Tranh và Dung Ninh kinh ngạc chạy tới, thấy Vương Tú Ngọc liền cung kính khom lưng hành lễ chào mẫu thân, sau đó lại chào Dung Đường, mới nhỏ giọng hỏi: " Huynh trưởng, chuyện này là sao?”

Dung Đường ngoài mặt đều lấy lý do theo lời thoái thác của Vương Tú Ngọc, ca ngợi Dung Minh Ngọc đến tận trời: " Phụ thân lo lắng tổ mẫu và mẫu thân ở ngoài phủ không đủ đồ, phải tiết kiệm gây khó khăn cho bản thân; lại kính yêu mẫu thân, sợ lâu ngày trong phủ người đông việc nhiều, kho không đủ người trông coi, sợ bị chuột cắn phá, lỡ mất báu vật gì nên để mẫu thân tự mang đồ cưới đến biệt viện bảo quản, vừa yên tâm, vừa không lo túng thiếu mà không lo được cho tổ mẫu.”

Vương Tú Ngọc mắt mày thảnh thơi, đứng một bên nhìn người hầu chuyển đồ, nghe Dung Đường nói vậy, trong mắt hiện lên nụ cười, khiến người ta cảm thấy bà vô cùng kiêu hãnh.

Buổi sáng khí trời mát mẻ, tâm trạng mọi người cũng tốt, Vương Tú Ngọc nhìn Dung Tranh và Dung Ninh cũng thấy thuận mắt hơn.

Bà bước đến bên một cái rương đã kiểm kê xong, sai người mở ra, liếc mắt nhìn qua, thuận tay lấy ra hai món đồ, rồi cười gọi: "Tranh nhi, Ninh nhi.”

Hai người sửng sốt, trong lòng lo sợ bất an một cách khó hiểu, nhìn nhau một cái, lại lén nhìn Dung Đường.

Người sau đã sớm thấy rõ động tác của Vương Tú Ngọc, thấy vậy chỉ cười một cái, gật gật đầu: "Mẫu thân gọi mọi người đấy.”

Vì thế hai người mới dám đi lên phía trước.

Vương Tú Ngọc đặt vào tay mỗi người một món đồ: "Đôi khuyên tai Đông châu này là Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ta, Ninh nhi giờ cũng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, để lại cho con làm của hồi môn. Nếu không muốn lấy chồng, thì coi như có thêm một món trang sức, ra ngoài tụ hội với các tiểu thư nhà quyền quý đeo lên cũng đẹp.”

Dung Ninh được chiều mà kinh sợ, ngẩn người một lúc lâu, rồi vội vàng cảm ơn, miệng ngọt như mía lùi.

Còn Dung Tranh, ngốc nghếch, Vương Tú Ngọc tặng hắn một khối ngọc dương chi thượng hạng để làm con dấu, nói là bảo vật hoàng đế ban tặng khi Dung Minh Ngọc phong vương năm đó, tặng hắn sau này vào triều làm quan hoặc thành gia lập nghiệp, sẽ có một con dấu đáng giá.

Dung Tranh liên tục lui về phía sau, trên mặt sợ hãi, từ chối nói: "Quá quý giá, đây vốn nên là đồ của huynh trưởng, sao con dám đi quá giới hạn.”

Dung Đường bước lên vài bước, trực tiếp lấy con dấu từ tay Vương Tú Ngọc đưa cho Dung Tranh: " Quà của trưởng bối không được từ chối, đệ từ chối thế này sau này sẽ thiệt thòi biết bao nhiêu?”

“Cái này... "Dung Tranh vẫn còn do dự.

Dung Đường đã cười ngọt ngào với Vương Tú Ngọc, làm nũng: " Mẫu thân có nhiều thứ tốt như vậy, chắc chắn có để lại cho con rồi phải không?”

Vương Tú Ngọc không còn cách nào khác, cuối cùng trong mười xe đồ cưới được mang ra khỏi phủ, có một xe đi thẳng đến ngõ Vĩnh An. Trên xe treo lụa đỏ, vừa đẹp vừa phú quý.

Thế cho nên Túc Hoài Cảnh tan làm về nhà, ở đầu ngõ nghe thấy hàng xóm tán gẫu: "Nghe nói chưa? Trong hẻm nhà mình có người nạp thiếp đấy! Đồ cưới xếp đầy từng thùng từng thùng, cảnh tượng đó, ôi trời ——!”

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nguy rồi– Đường Đường – Nguy rồi!!!

Mễ:

Ôi trời, edit thì không ngại nhưng ngại up truyện, thành ra cứ tồn đống trong máy tui =))) Tui phải up hết lên không đầu óc tui cứ loạn cả lên....
Bình Luận (0)
Comment