Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 165

Ninh Tuyên Vương Dung Minh Ngọc bề ngoài được thánh sủng ưu ái, thay mặt Nhân Thọ đế cải trang vi hành, thực chất đã sớm bị chôn dưới lòng đất nào không rõ. Vì vậy khi người trong cung tìm đến nhà Đường Cảnh muốn đưa Dung Đường đi,  Dung tiểu thế tử không hề ngạc nhiên.

Thậm chí y còn ung dung chuẩn bị sẵn một gói mứt hoa quả, đặt trong phòng ngủ của mình và Túc Hoài Cảnh. Song Phúc vừa bối rối vừa hoảng sợ, căng thẳng gọi: “Thiếu gia…”

“Một mình ta đi là được.” Dung Đường lạnh lùng nói, bảo Song Phúc chuẩn bị ít thảo dược gói vào giấy dầu, rồi một mình lên xe ngựa vào cung.

Song Phúc nhất định muốn đi theo, Dung Đường kéo rèm cửa sổ, nghiêm nghị nói: “Ngươi sẽ bị ta đuổi khỏi phủ, cả đời này không bao giờ gặp lại ngươi nữa.”

Song Phúc sửng sốt, mắt đỏ hoe, đứng ngây ra không dám tiến thêm bước nào. Lúc này vẻ mặt cũng như giọng điệu của Dung Đường lại dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Vài ngày nữa ta sẽ về, chuẩn bị cho ta ít đồ ăn ngon.”

Song Phúc cảm thấy hoảng hốt, nhưng thấy xe ngựa trong cung sắp đi, vẫn vô thức bước theo hai bước, rồi vội vàng nói: “Vậy để nô tài chuẩn bị vài con thỏ cho người, về làm thỏ cay ăn!”

Dung Đường khẽ khựng lại, ngay sau đó không nhịn được cười. Cảnh tượng này thật quen thuộc, trước khi đi tam ca nói sẽ bắt thỏ cho Túc Tiểu Thất, lúc y đi, Song Phúc cũng nói sẽ làm thỏ cay cho y.

Theo một cách nào đó, đây cũng coi như là số phận giao nhau.

Dung Đường cười gật đầu, thả rèm xe xuống, yên lặng ngồi trong xe ngả lưng.

Sau khi xuyên đến Đại Ngu, y đã ngồi xe ngựa vô số lần, còn từng ngủ rất nhiều lần trong xe. Nhưng khi hương trầm nhạt nhòa và vòng tay ấm áp của Túc Hoài Cảnh không còn, y nhận ra mình không còn muốn ngủ nữa.

Đôi mắt nhắm nghiền một lúc lâu, không chút buồn ngủ, y dứt khoát không ngủ nữa. Dung Đường mở mắt, hơi hối hận vì đã không mang theo một ít mứt hoa quả, không nên để hết lại cho Túc Hoài Cảnh.

Nói là giận thì thật sự không giận lắm, nhưng nói hoàn toàn không để ý…

Dù sao Dung Đường cũng không phải là thánh nhân từ bi cứu đời. Thịnh Thừa Lệ là một con rắn độc, lúc nào cũng có thể tấn công ngược lại, dù gã giả vờ ngốc nghếch, ngu dốt đến đâu, làm cho người ta buông lỏng cảnh giác cỡ nào cũng không thay đổi được thực tế gã là kẻ tiểu nhân có thể qua cầu rút ván bất cứ lúc nào.

Dung Đường không lo lắng chuyến đi này vào cung sẽ không ra được, chuyện đã lớn, bá quan nhìn vào, Thịnh Thừa Lệ không tìm ra được Dung Minh Ngọc làm đối chứng, đương nhiên không dám dễ dàng gi ết chết Dung Đường cho xong việc. Gã cần một người đối phó với cơn giận và sự chỉ trích của hoàng thất.

Cho nên Dung Đường phải sống.

Nhưng khi không còn nguy hiểm đến tính mạng, y bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Đại nhân vật phản diện quá tự tin, cái gì cũng gạt y, ngay cả khi giao dịch với người như Thịnh Thừa Lệ cũng không thèm nói với mình một lời.

Dung tiểu thế tử thậm chí còn có chút hả hê mà nghĩ rằng, hôm nay khi Túc Hoài Cảnh hạ triều phát hiện y  bị Thịnh Thừa Lệ bắt vào cung, liệu có hối hận hay tức giận không.

Nhưng cảm giác hả hê này nhanh chóng tan biến khi y được cung nhân dẫn vào một cung điện bỏ trống, chỉ còn lại sự ngạc nhiên tột độ, thậm chí muốn cười lạnh khi nhìn thấy thái giám được để lại phục vụ.

Mọi người trơ mắt nhìn Dung Đường tức khắc lạnh mặt, chưa kịp phản ứng sao một tù nhân lại có khí thế như vậy thì đã theo bản năng nghe theo lệnh của y mà lui ra ngoài.

“Ngươi ở lại.” Giọng Dung Đường lạnh lùng, không lộ ra vui buồn.

Vài tên thái giám gan dạ quay đầu nhìn, trong mắt họ thoáng qua sự đồng cảm  sợ hãi.

Dung Đường là tù nhân, nhưng là tù nhân có đãi ngộ tốt nhất. Bên trong điện được dọn dẹp sạch sẽ, trang trí không khác gì so với nơi ở của chủ tử trong cung. Trên bàn đã đặt sẵn một ấm trà ngon.

Là trà Long Tỉnh trước mưa của mùa xuân này, vị ngọt thanh dài lâu.

Dung Đường rót cho mình một chén, đầu ngón tay có chút tái nhợt, không rõ là do tức giận hay không.

Y vốn nghĩ mình thật sự không giận. Túc Hoài Cảnh giấu y cũng không sao, Thịnh Thừa Lệ bắt y cũng được.

Túc Hoài Cảnh có sắp xếp riêng, Thịnh Thừa Lệ vốn dĩ là kẻ sẽ phá vỡ thỏa thuận, đây đều là lựa chọn phù hợp với tính cách nhân vật, không đáng để những người bị kéo vào quá ngạc nhiên hay phẫn nộ.

Nhưng nếu trước những sự thật đã định sẵn này, có yếu tố tính toán, y sẽ không vui.

Rất không vui.

Không vui đến mức dù biết mình chỉ gặp người trước mặt này một lần ngắn ngủi ở tiểu viện Thẩm Phi Dực năm ấy, y vẫn cất tiếng gọi người đó ở lại.

Dung Đường rơi vào do dự ngắn ngủi, nên giả vờ như không biết gì, hay trực tiếp bày tỏ sự bất mãn, yêu cầu đối phương giải thích thì tốt hơn.

Qua một lúc, khi chén trà đã cạn,” tiểu thái giám” đứng cúi đầu bên cạnh không có chút hoảng sợ hay căng thẳng nào.

Sau đó Dung Đường lựa chọn vế sau.

Y đặt chén trà xuống, nâng đôi mắt luôn mang nụ cười lạnh lùng hỏi: “Là Túc Hoài Cảnh muốn ngươi ở bên cạnh ta cùng tiến cung, hay ngươi vốn dĩ đã ở trong cung để hỗ trợ hắn?”

Y dừng một chút, thấp giọng gọi tên người nọ: "Lưu Vân?”

Y không muốn giữ nỗi nghi ngờ trong lòng, Túc Hoài Cảnh là người đầu gối tay ấp, cũng là tri kỷ của y. Dù có một khoảnh khắc nghi ngờ, Dung Đường cũng muốn hỏi cho rõ, để dù sau này có tính sổ, cũng có thể để Túc Hoài Cảnh chết minh bạch.

Lưu Vân ngẩn ra một lúc, nhưng mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, trực tiếp quỳ xuống, cung kính gọi: “Chủ tử.”

Dung Đường: "...?”

Dung Đường lập tức sửng sốt.

-

Nhân Thọ đế trúng gió, thân thế thái tử không rõ, Thịnh Thừa Lệ thân là giám quốc,  nhưng vì mất máu cơ thể yếu đuối, cả triều đình loạn thành một mớ hỗn độn.

Túc Hoài Cảnh không thể nhớ nổi đã bao nhiêu ngày liên tục xử lý công vụ ở Ngự Sử Đài mà bỏ lỡ bữa tối, ngày này về ngõ Vĩnh An, hắn không khỏi có chút áy náy.

Đường Đường rất tích cực khi ăn cơm, nhưng gần đây vì hắn mà thường xuyên phải đói bụng chờ lâu, đến khi Túc Hoài Cảnh về phủ, hai người mới cùng nhau ăn tối.

Túc Hoài Cảnh không tránh khỏi cảm giác áy náy này.

Hắn xoa xoa sống mũi, trong lòng tính toán xem ván cờ này còn bao nhiêu bước nữa, đợi khi mọi chuyện lắng xuống sẽ đưa Đường Đường đi chơi đâu đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, khóe môi vô thức nhếch lên một nụ cười, bước nhanh vào trong phủ, nhưng vừa vào cửa đã thấy Song Phúc ngồi khóc trên bậc thềm, mắt sưng như hạt đào.

Túc Hoài Cảnh sững lại một giây, lập tức phản ứng, từ chân dâng lên một luồng lạnh lẽo bao trùm toàn thân.

Túc Hoài Cảnh bước nhanh về phía Song Phúc, giọng điệu căng thẳng  dồn dập trước nay chưa từng có, rõ ràng khí thế bức người, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đó là hư trương thanh thế để che giấu nỗi sợ hãi.

“Đường Đường đâu?”

Song Phúc ngơ ngác hai giây, chớp mắt nhìn Túc Hoài Cảnh, định thần lại, cuối cùng phản ứng, khóc lớn hơn: “Lang, lang quân, thiếu gia bị người trong cung bắt đi rồi huhuhu…”

Túc Hoài Cảnh không kiểm soát được mà tối sầm mặt, ngay sau đó là sự tàn nhẫn muốn giết người lột da.

Hắn giả vờ làm người bình thường lâu như vậy, nhưng hóa ra chỉ cần Đường Đường không ở đây, hắn sẽ lập tức biến thành ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Yết hầu Túc Hoài Cảnh chuyển động, quay người, trở lại lên xe ngựa.

Song Thọ vừa lo lắng nhìn huynh trưởng mình, vừa tận trách nhiệm đuổi theo Túc Hoài Cảnh.

Sau đó Túc Hoài Cảnh nói: "Tiến cung.”

Ván cờ bố trí nhiều thêm chút, kín thêm chút, chẳng qua là để mọi việc không sai sót, lợi ích tối đa.

Nhưng khi người chơi cờ phía bên kia không tuân thủ quy tắc, thì tự tổn hại một quân cờ để đẩy nhanh tiến độ có gì quan trọng?

Thịnh Thừa Lệ muốn làm hoàng đế?

Linh vị xưng đế cũng không phải là không thể.

-

Dung Đường và Lưu Vân chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi.

Có lẽ Hành Phong sẽ xuất hiện trước mặt y với nhiều thân phận khác nhau, nhưng Lưu Vân, luôn là cái bóng trong đêm.

Kiếp thứ nhất Dung Đường quen với hắn là vì hắn hạ thuốc mình.

Kiếp thứ hai đôi khi nói chuyện với Túc Hoài Cảnh, nhưng không thấy bóng dáng ảnh vệ của hắn.

Kiếp này, trong tiểu viện Thẩm Phi Dực, tuy nói ghi nhớ ân cứu mạng, sau này nhất định báo đáp, nhưng Lưu Vân chưa từng chủ động xuất hiện trước mặt y, lâu dần, ân cứu mạng mà đôi bên ngầm hiểu, cũng không ai quá bận tâm.

Đến nỗi lúc này, Dung Đường trực tiếp chỉ ra mối quan hệ giữa Lưu Vân và Túc Hoài Cảnh, Lưu Vân có chút nghi hoặc; hắn trực tiếp quỳ xuống gọi Dung Đường là chủ tử, Dung Đường lại hoàn toàn kinh ngạc.

Trong nhận thức của Dung Đường, người này cứng đầu đến mức đáng sợ, mọi việc làm đều lấy Túc Hoài Cảnh làm chuẩn. Hành vi của hắn rất đơn giản, chỉ một câu: Không gây tổn hại cho Túc Hoài Cảnh, có lợi cho Túc Hoài Cảnh.

Hắn nhận định Túc Hoài Cảnh là chủ tử của hắn, hắn là tử sĩ của Túc Hoài Cảnh, cho nên vì Túc Hoài Cảnh mà chết cũng không sao cả.

Mà hôm nay hắn quỳ trên mặt đất, gọi Dung Đường là "Chủ tử".

Sự tức giận vi diệu đó đã bị thay đổi này xua tan đi nhiều, Dung Đường sững sờ một lúc, bình tĩnh lại, hỏi: "Tại sao lại gọi ta như vậy?”

“Chủ tử phân phó.”

Dung Đường mới được hắn gọi là chủ tử: "...”

Y  ngừng một chút, quyết định không tranh cãi về lỗi lầm ngôn từ với người vẫn luôn một lòng hầu hạ này, mà hạ giọng hỏi: "Vậy thì sao? Hôm nay vào cung cũng là do chủ tử của ngươi dự liệu trước sao?”

Lưu Vân quỳ dưới đất, biểu cảm không thay đổi, chút nghi ngờ thoáng qua, lại bị chính mình đè nén, thành thật lắc đầu: "Chủ tử chỉ bảo ta ở bên cạnh ngài, nếu có bất trắc thì tìm cách bảo vệ ngài.”

Mà việc Dung Đường bị triệu vào hoàng cung, chắc chắn thuộc vào tình huống bất trắc. Dung tiểu thế tử xấu hổ, vì vừa chủ quan hiểu lầm hành động của Túc Hoài Cảnh.

Y ho nhẹ một tiếng, nói: "Đứng lên đi.”

Lưu Vân không nói một lời đứng dậy.

Không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngập, nếu là Hành Phong ở đây, có lẽ Dung Đường còn có thể trò chuyện đôi câu, nhưng Lưu Vân…

Y cũng không thể tò mò hỏi hắn: “Sao lúc ấy ngươi lại giết ta?”

Dung Đường vắt óc suy nghĩ, rồi đổi đề tài: "Làm sao ngươi trà trộn vào cung được?”

Lưu Vân đáp: "Thẩm Phi Dực, hiện giờ hắn quản lý việc bố trí phòng vệ của hoàng cung.”

Đây là nước cờ Túc Hoài Cảnh sắp đặt trước khi Nhân Thọ Đế bệnh nặng, bây giờ rõ ràng đã có hiệu quả.

Dung Đường: "Vậy ngươi làm sao đoán định ta vào cung sẽ gặp nguy hiểm?”

Lưu Vân lúc này mới tỏ vẻ kinh ngạc, nói: "Thái tử Đại Ngu là con của Ninh Tuyên Vương, ngài là thế tử của Ninh Tuyên Vương, vào cung sao có thể không gặp nguy hiểm?”

Dung Đường im lặng hai giây: "Ngươi thông minh hơn Túc Hoài Cảnh.”

Cũng không thể nói Túc Hoài Cảnh không nghĩ đến điều này, chỉ là có lẽ không ai nghĩ rằng Thịnh Thừa Lệ lại trực tiếp phái người đưa Dung Đường vào cung.

Dung Đường thuận miệng nói, Lưu Vân nghe vậy lại im lặng một lúc, khẽ đáp: " Chỉ là ta quan tâm tới sự sống chết của ngài ấy hơn mà thôi."

Dung Đường ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Lưu Vân thoáng qua một cảm xúc phức tạp khó diễn tả: "Ta là ám vệ của chủ tử, chính là mạng thứ hai của ngài ấy.”

" Cho nên ta là vì ngài ấy, có nguy hiểm ta phải trừ khử trước, dù khiến ngài ấy đau lòng ta cũng phải làm để bảo vệ.”

Dung Đường ngơ ngác một lúc, ngoài cửa truyền đến tiếng của thái giám, nói ngũ điện hạ mời thế tử gia nói chuyện, y đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lại nhìn Lưu Vân một cái.

Người sau mặc một bộ trang phục thái giám, cúi đầu hơi gù lưng, giả vờ giống hơn ai hết.

Cửa phòng bị mở ra, lão thái giám nịnh nọt cười nghênh đón y, Dung Đường trừng mắt mấy cái, đột nhiên hiểu được những lời này của Lưu Vân là có ý gì.

Nhưng không hiểu sao, trên đường đến Cần Chính Điện, Dung Đường cố ý đi chậm lại, dùng giọng chỉ hai người họ nghe được hỏi thẳng: "Là ngươi giết ta sao?”
Bình Luận (0)
Comment