Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 67

“Không thể. "Dung Đường rất là nghiêm túc ngẩng đầu từ chối, tay lại nắm chặt.

Túc Hoài Cảnh trừng mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự không thể sao?”

Dung Đường nghiêm mặt: "Không thể.”

"Được rồi." Đại nhân vật phản diện tiếc nuối gật đầu, lui ra một chút, lại hỏi: "Vậy ta có thể ngủ lại ở trong phòng ngươi không?”

Dung Đường nhướng mày, vừa định cự tuyệt, Túc Hoài Cảnh đã uất ức nói: "Là Đường Đường mời ta trước mà.”

Dung Đường thoáng chốc im lặng, y ngẩng đầu giằng co với Túc Hoài Cảnh một lát, đứng dậy ôm một tấm chăn mỏng từ trong tủ ra đặt ở trên giường.

Túc Hoài Cảnh thấy y như sóc con chuyển nhà, không ngừng muốn cười.

Trăng đã lên đ ỉnh đầu, vờn quanh là sương khói của thành Tô Châu. Túc Hoài Cảnh cười đi ra ngoài chuẩn bị cho Dung Đường đồ rửa mặt, xếp thành hàng ngồi rửa ráy sạch sẽ giống như những người bạn nhỏ, sau đó nằm lên giường.

Thật ra Dung Đường cũng không buồn ngủ lắm, ánh trăng chiếu xuống mép cửa sổ, y mượn ánh sáng mờ ảo nhìn đủ loại hoa văn điêu khắc trên đỉnh giường.

Túc Hoài Cảnh hỏi y: " Không ngủ được à?”

Dung Đường gật đầu, tóc cọ lên gối phát ra tiếng vang yếu ớt, Túc Hoài Cảnh liền hỏi: "Nghe chuyện xưa không?”

Dung Đường hứng thú: "Chuyện gì?”

“Đường Đường muốn nghe cái gì? "Túc Hoài Cảnh giao quyền lựa chọn cho y.

Vì vậy Dung Đường nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: "Ngươi và Vệ thiếu tướng quân là anh em họ, khi còn bé lại từng ở phủ Hiển Quốc công, vậy ngươi có từng gặp các hoàng tử của tiên đế hay không?"

Hoàng tử của tiên đế, người nào người nấy cũng long chương phượng tư*, Dung Đường nghe hắn nói đến Vệ thiếu tướng quân, thỉnh thoảng hắn có đề cập đến tiên thái tử và tam hoàng tử bèn không kìm được muốn chạm vào những chuyện giấu kín trong quá khứ. Không được người đời truyền tụng, không ai biết đến, thậm chí sử sách cũng xóa đi ký ức từng tồn tại này.

(Long chương phượng tư*: tài hoa như giao long, dung mạo như phượng hoàng, ẩn dụ cho phong thái xuất chúng.)

Dung Đường nói: " Ta luôn cảm thấy bọn họ là người rất tốt, rất tốt, nếu như có thể có một người nhớ rõ, vậy có phải cũng không tính là chết đi hay không?"

Tiếng nói rơi vào đêm hè, ve kêu vang trong viện, hương đuổi muỗi đốt trong nhà, góc tường có băng hạ nhiệt độ. Mọi thứ đều yên bình giống như hoàn toàn không dính vào tất cả âm mưu quỷ kế hỗn loạn trong thiên hạ này.

Túc Hoài Cảnh đưa tay sang bên cạnh bắt lấy Dung Đường.

Dung Đường hơi ngẩn ra, nhưng cũng không tránh, sau đó nghe thấy nhân vật phản diện dịu dàng nói: "Vậy Đường Đường nhắm mắt lại ngủ đi, ta từ từ nói với ngươi.”

Hắn từ đại hoàng tử tỉ mỉ trầm tĩnh nói chuyện đến nhị hoàng tử nghiêm túc mà đơn giản, sau đó lại dành nhiều lời nhất cho tam hoàng tử nói nhiều nhất.

Thật ra hắn còn muốn nói một chút về Tứ công chúa, là người ngang ngược lớn mật nhất, lại dịu dàng đáng yêu, là hòn ngọc quý nhất của cả hoàng cung. Nhưng hoàng nữ chưa đủ tuổi thành niên rất ít khi xuất cung, cho dù đi ra cũng hiếm khi gặp nam nhân bên ngoài, lấy thân phận Túc Hoài Cảnh, hắn không có bất kỳ nguyên do gì nhìn thấy nàng nên từ bỏ.

Bọn họ hàn huyên rất lâu, cơ hồ toàn bộ quá trình đều là Túc Hoài Cảnh nói, Dung Đường yên lặng nghe, thỉnh thoảng đáp một hai tiếng, thẳng đến khi cơn buồn ngủ chậm rãi thổi quét lên đầu.

Hơi thở bên người đã đều đều, tầng mây che không được trăng, ánh sáng màu trắng bạc từ từ rơi xuống. Túc Hoài Cảnh chậm rãi ngừng nói, quay đầu lại, nhẹ nhàng dỗ dành, nhẹ giọng gọi: "Đường Đường?”

Đại não Dung Đường như bột nhão, sắp tiến vào mộng đẹp tới nơi nhưng tiềm thức vẫn biết có người đang gọi mình, nên bất giác "Ừ" một tiếng.

Túc Hoài Cảnh cúi đầu cười, dịu dàng khéo léo lại có phép tắc thỉnh cầu y lần nữa: " Giờ ta hôn ngươi được không?”

Người trong mê man không thể đưa ra bất cứ phản ứng lý trí nào, chỉ là mơ hồ trả lời một câu ‘ừ’ rồi lại “ừm” đáp lại hắn.

Túc Hoài Cảnh lại như là có được mệnh lệnh, hơi cong cong mắt, nhẹ nhàng đứng dậy, mượn ánh trăng bên cửa sổ nhìn mặt Dung Đường.

Màu da hơi tái nhợt, lông mày thanh tú dài nhỏ, lông mi cong cong dày cùng với đôi môi hơi mỏng nhạt.

Công bằng mà xem xét, Đường Đường của hắn thật sự là một người rất đẹp trai.

Giống như một tác phẩm được chau chuốt bởi một họa sĩ nổi tiếng nhất trên đời này.

Dùng mực nước tỉ mỉ miêu tả ra dung nhan phong thần tuấn lãng, mỗi một nét bút đều rơi vừa đúng. Lúc muốn lên màu phát hiện đất son chu sa đã dùng hết. Bức tranh mất đi màu sắc, nhưng sức hấp dẫn cũng đủ khuynh đảo lòng người nên dứt khoát không thêm màu nữa.

Túc Hoài Cảnh cúi đầu nhìn chăm chú, hắn yên tâm thoải mái cho rằng mình chiếm được sự đồng ý của người trong lòng, nhưng chỉ thận trọng mà dịu dàng hôn một nụ hôn ở trên trán Dung Đường.

Hắn thật sự rất thích Dung Đường, ánh trăng và gió đêm đều có thể làm chứng, ve kêu là người xướng lễ của bọn họ, thiên địa làm cao đường.

-

Mùng bảy tháng bảy, lễ cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa.

Sáng sớm Dung Đường thức dậy đã nhìn thấy trước phòng dưới mái hiên được người ta treo một đôi hoa đăng vẽ uyên ương, hình thức tinh xảo, uyên ương nghịch nước, ân ái có thừa.

Túc Hoài Cảnh bưng bữa sáng đi tới, Dung Đường nghiêng mặt hỏi hắn: "Ngươi treo à?”

Túc Hoài Cảnh cười nhạt: "Ừ, đẹp không?”

Dung tiểu thế tử dùng một loại biểu tình rất khó hiểu nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi treo cái này làm gì?”

“Cầu Ngưu Lang Chức Nữ phù hộ, để phu quân ta động tâm với ta. "Túc Hoài Cảnh ngây thơ nói.

Dung Đường nghẹn ngào, lời nói kẹt ở trong cổ họng không thể nói ra, đi đến phòng tắm rửa mặt sạch sẽ rồi trở về, bước đi được một nửa đổi hướng, xoay người tìm Song Phúc dặn dò vài câu mới đi dùng bữa sáng với Túc Hoài Cảnh.

Lúc đi ra ngoài nắng đã sáng ngời, đèn lồ ng dưới mái hiên thay đổi hoa văn, thiên nga giao cổ, phía dưới có những chiếc chuông nhỏ trang trí, khi gió thổi qua phát ra âm thanh đinh linh nhẹ nhàng.

Túc Hoài Cảnh chăm chú nhìn, hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Dung Đường: "Đường Đường phân phó à?”

“Ừ. "Dung Đường kiêu căng gật đầu.

“Vì sao? "Túc Hoài Cảnh hỏi.

Dung Đường hừ nói: "Ta vẫn luôn cho rằng không gì ngươi không làm được, không gì không biết.”

“...... "Túc Hoài Cảnh trầm mặc một hồi, không xác định hỏi:" Đường Đường mắng ta đó hả?”

Khóe môi Dung Đường cong lên, nói: "Đúng vậy.”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Hắn im lặng hồi lâu, cúi đầu nở nụ cười, nắm tay Dung Đường, vừa đi vào trong vườn, vừa nói: "Vậy có thể làm phiền phu quân giải thích nghi hoặc cho ta không?"

Dung Đường có một loại cảm giác vi diệu như đang trêu chọc người khác, lỗ tai ửng đỏ, nói: " Thật ra uyên ương chẳng chung thủy chút nào.”

“Uyên ương công rất là đào hoa, sẽ tìm rất nhiều thê tử trong suốt cuộc đời, cổ nhân đều là bị chúng nó lừa gạt nên mới cảm thấy uyên ương có thể đại biểu cho ân ái giữa vợ chồng. "Dung Đường nói.

Túc Hoài Cảnh trầm tư một hồi, hỏi: "Cho nên thiên nga là chim chung thuỷ hay sao?”

“Ừ. "Dung Đường nói," Thiên nga là chế độ một vợ một chồng, sau khi kết làm bạn đời, cả đời này bất kể sống chết, đều sẽ chỉ nhận một mình đối phương.”

“Như vậy à."Túc Hoài Cảnh than nhẹ, nắm chặt ngón tay Dung Đường, đúng lúc biểu hiện ra một chút nghi hoặc:" Vậy sao Đường Đường lại thay đèn cung đình cầu nguyện giúp ta?”

Dung Đường mím môi không nói.

Ý cười Túc Hoài Cảnh càng sâu, trêu đùa từng chút từng chút một, "Là thương hại? Đau lòng? Yêu mến? Hay là nói...... Đường Đường đồng ý với nguyện vọng của ta?”

Dung Đường nhìn chằm chằm con đường dưới lòng bàn chân, lắc đầu: "Đều không phải.”

Túc Hoài Cảnh truy vấn: " Vậy thì là vì cái gì?”

“Cầu nguyện giúp ngươi. "Dung Đường nhỏ giọng nói.

Túc Hoài Cảnh giật mình, vui vẻ nở nụ cười: "Đường Đường biết rõ nguyện vọng của ta Ngưu Lang Chức Nữ đều không thực hiện được, chỉ có ngươi mới có thể thực hiện.”

Dung Đường nhẹ giọng lầm bầm một câu gì đó, sắc mặt Túc Hoài Cảnh thay đổi, cho là mình nghe lầm, hỏi: "Đường Đường nói cái gì?”

Dung Đường vò mẻ không sợ nứt,"Ngươi đổi người khác thích đi.”

Tay còn nắm chặt nên lời này rất là không đáng tin cậy, Túc Hoài Cảnh thiếu chút nữa bị y làm cho tức cười, quơ quơ tay, ép hỏi: "Vì sao chứ?”

Dung Đường nhăn mặt, nghĩ lý do: " Ta không phải người tốt.”

Phía trước là một tòa đình nghỉ mát hình bát giác, công tử áo tím và thanh niên áo trắng đang ngồi ở trong đình nói chuyện với nhau. Túc Hoài Cảnh bước chậm lại, cách Dung Đường nửa bước, nhìn sườn mặt của y, nhẹ nhàng thở dài: "Ta đã nói Đường Đường chẳng bao giờ nói thật.”

Dung Đường sửng sốt, rất không phục: "Ngươi đặt điều ta.”

“Ta nào có đặt điều?” Túc Hoài Cảnh không thẹn với lương tâm: "Thế tử gia gạt ta đính hôn ngày đó đã nói ít nhất ngươi là người tốt, hôm nay ta tỏ tình với ngươi, ngươi vì từ chối ta, vậy mà không tiếc bôi nhọ thanh danh của bản thân đó sao?"

Hắn sâu kín hỏi: "Chuyện ta thích ngươi lại khó tiếp nhận như thế à?”

Đại nhân vật phản diện cực kỳ chân tình, vừa tủi thân vừa oan uổng, đầu cúi xuống, đôi mắt nheo lại, lông mi phủ ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ, đáng thương vô cùng.

Dung Đường sợ nhất là nhìn thấy Túc Hoài Cảnh như vậy, há mồm, cơ hồ không kìm được muốn xin lỗi ngay lập tức. Hai người trong đình phía trước chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, Kha Hồng Tuyết lắc lắc quạt xếp trong tay, hô ở đằng xa: "Thế tử gia, lại đây nói chuyện phiếm không?"

Lần đầu tiên Dung Đường cảm thấy Kha thiếu phó giống như cứu tinh của y, vừa muốn nhấc chân qua, bàn tay đã bị người ta nắm chặt, toàn thân cũng bị cố định tại chỗ không thể động đậy.

Y quay đầu lại nhìn, Túc Hoài Cảnh còn đứng tại chỗ, im lặng nhìn y, như là muốn y nhất định phải giải thích.

Kha Hồng Tuyết ở trong đình thúc giục, Mộc Cảnh Tự không thích tham gia náo nhiệt nhất cũng phải quay đầu nhíu mày nhìn về phía bọn họ, dường như đang nghi hoặc sao hai người này đột nhiên dừng ở giữa đường.

Dung Đường lắc đầu, dứt khoát từ bỏ kiên trì, quyết định xin lỗi.

Nhưng y vừa muốn nói ra, Túc Hoài Cảnh lại kéo y về phía trước, giọng nói nông cạn rơi vào bên tai.

" Là do ta quá thích Đường Đường, nóng lòng mong được đáp lại. Ta không nên áp đặt kỳ vọng của mình lên ngươi. Đường Đường đừng tức giận.”

Dung Đường: "...?”

Túc Hoài Cảnh còn nói: " Chỉ là ta không muốn nghe thấy ngươi bôi nhọ bản thân, ngươi là người tốt, đừng nói mấy lời nhảm nhí chỉ vì muốn từ chối ta, như vậy ta sẽ tức giận, nhưng ta lại không muốn giận Đường Đường.”

Đây là một vòng tuần hoàn vô tận, Túc Hoài Cảnh nhất thời không thoát ra được, cứ như vậy đứng tại chỗ, ngây thơ nhìn  Bồ Tát nhỏ của mình.

Nhưng trên mặt Dung Đường hiện lên vẻ lúng túng, Túc Hoài Cảnh lại lập tức cảm thấy không thể nữa.

Không nên làm Dung Đường khó xử, thậm chí xin lỗi vì những h@m muốn ích kỷ của mình ở trước mặt mọi người.

Trong lúc riêng tư làm sao cũng được, hắn có thể dỗ Đường Đường, người ngoài cũng sẽ không nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của y, nhưng ở trước mặt người khác, Túc Hoài Cảnh hi vọng Dung Đường vĩnh viễn là tiểu thế tử gia linh động cao quý kia, không nên bởi vì niềm yêu thích của hắn mà trở nên uất ức.

Hắn nắm tay Dung Đường đi vào trong đình, Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự đều nhìn về phía bọn họ, người trước đầy ý cười, người sau vẫn quạnh quẽ xa cách như trước, nhưng khi nhìn Túc Hoài Cảnh, đáy mắt hiện lên một chút suy tư.

Gió sớm thổi qua bờ hồ, Dung Đường có hơi kinh ngạc.

Lúc sắp đi vào trong đình, y đưa tay kéo Túc Hoài Cảnh, thấp giọng nói: "Ta nói dối.”

Túc Hoài Cảnh cũng nhẹ giọng đáp, "Ta biết." Đường Đường luôn luôn khẩu thị tâm phi, hắn đã quen rồi.

Dung Đường ngước mắt, nhìn sườn mặt hắn.

Dung nhan đại nhân vật phản diện vẫn tuấn tú mỹ lệ như trước, khóe môi chứa ý cười khéo léo, chỉ ở đáy mắt điểm xuyết một tia cô đơn không dễ phát hiện.

Dung Đường mím môi, thầm nghĩ, ngươi không biết đâu.

Ta hy vọng điều ước của ngươi sẽ thành sự thật, nhưng......

Cũng không hy vọng ngươi đổi người khác.

Nhưng ta lại không muốn ngươi chôn cùng ta, vậy phải làm sao bây giờ?

Dung Đường rất là hoang mang.
Bình Luận (0)
Comment