Cuối tháng tám xuất phát từ phủ Tô Châu, đi qua Huy Châu, qua Hàng Châu, một đường chậm rãi đi khắp Giang Nam, lại đi về phía đông bắc.
Dung Đường hỏi Mộc Cảnh Tự lâu như vậy không về kinh thì chức vụ ở Đại Lý Tự làm sao bây giờ, Kha Hồng Tuyết lúc đó đang ở trên xe ngựa của bọn họ đánh bài tú lơ khơ cọ mứt hoa quả, nghe vậy cười một tiếng, thờ ơ nói: " Ta bảo cha ta quyên góp năm mươi vạn vào quốc khố, coi như mua cho học huynh kì nghỉ dài hạn.”
Dung Đường: "..." Đỉnh.
Quên ngài là người chơi bằng tiền thật sự là sai lầm của ta.
Quá trình tới mất nửa tháng, trở về ước chừng mất hơn một tháng, đợi đến khi đoàn xe trùng trùng điệp điệp bước vào cửa lớn Ngu kinh, thời gian đã bước vào giữa tháng mười, trên xe ngựa lại bắt đầu đốt than.
Vừa đến mùa đông là Dung Đường hay mệt mỏi, cả người lười biếng, không muốn nhúc nhích, gần như trong một ngày có thể mơ mơ màng màng ngủ nửa ngày.
Trong những ngày nhiệt độ vừa hạ nhiệt, Song Phúc Song Thọ vô cùng hoảng sợ, sợ thiếu gia sẽ giống như mấy năm trước, vừa đổi mùa là bất tỉnh rất nhiều ngày. Mặc dù trong đội có đại phu đi theo, nhưng dược liệu và một số thứ khác vẫn không đầy đủ, nếu như Dung Đường bị bệnh thì sẽ rất phiền toái, đây cũng chính là nguyên nhân khoảng thời gian trước Vương phi thường gửi thư thúc giục bọn họ hồi kinh.
Nhưng qua mấy ngày đó nóng lạnh luân phiên, sau khi nhiệt độ ổn định giảm xuống. Song Phúc phát hiện mặc dù thiếu gia nhà nó vẫn quấn áo bông dày nặng, nhưng tinh thần vẫn rất vui vẻ một cách thần kỳ.
Túc Hoài Cảnh chăm sóc y rất tốt, ngoại trừ ham ngủ chút ít thì hoàn toàn không có suy yếu đến mức khiến người ta nhìn là cảm thấy y sắp chết.
Ngược lại trong những ngày hạ nhiệt độ, Mộc Cảnh Tự ngày ngày núp trong xe ngựa không ra, thỉnh thoảng đi ngang qua chiếc xe ngựa đơn giản của Đại Lý Tự, còn có thể nghe thấy vài tiếng r3n rỉ nhịn đau.
Y không cho đại phu chẩn trị, Túc Hoài Cảnh đi thăm qua vài lần, cụ thể thế nào thì hạ nhân như bọn họ cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là mỗi lần lang quân đi ra, sắc mặt Kha thiếu phó hầu ở ngoài xe có thể sẽ khá hơn vài phần.
Hai ba lần sau, Kha Hồng Tuyết trực tiếp trói người vào chiếc xe ngựa quy cách có thể sánh ngang với cái của Ninh Tuyên Vương phủ, bên trong xe trải giường đỏ, đốt than lửa tơ bạc, một chút gió bắc lạnh thấu xương chẳng tới gần Mộc Thiếu Khanh được.
Những người trong đoàn xe lúc ăn cơm thỉnh thoảng sẽ nói huyên thuyên, nói hai bên đều phú quý ngập trời, chỉ là đáng tiếc, trông không có mệnh hưởng.
Song Phúc yên lặng ghi nhớ người nói chuyện, đợi đến thành trì kế tiếp, lập tức tới cục Hộ Tống đổi người hộ tống, cho hắn một ít lộ phí rồi đuổi đi.
Nó không muốn nghe người ta nguyền rủa thiếu gia nhà mình dù chỉ là một phân một hào.
Cũng may tuy đi đường chậm, nhưng tất cả đều bình an. Một buổi chiều mùa thu rất bình thường, bên tai Dung Đường lại vang lên khẩu âm của dân chúng Đại Ngu Đô Thành.
Trước khi đi có người ngồi ở hai bên đường bán cà tím dưa chuột, lúc trở về rao bán vẫn là những khuôn mặt kia, chẳng qua hàng hóa trong giỏ biến thành bí đỏ cà rốt.
Rau xanh bốn mùa đều đang nhắc nhở bọn họ thời gian đã trôi đi hơn nửa năm.
Dung Đường ngồi trong xe vén cửa sổ xe lên, tầm mắt dừng lại trên từng cái giỏ đặt song song, nhất thời có chút xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Túc Hoài Cảnh rót cho y một ly trà nóng, Dung Đường liền buông rèm nhận lấy, nâng trong lòng bàn tay.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường vừa mới suy nghĩ cái gì đó?”
Dung Đường rũ mắt xuống, nhìn sương mù phiêu tán trên chén trà: "Thèm rồi.”
Túc Hoài Cảnh nhất thời giật mình, biết rõ y đang qua loa, lại không biết Dung Đường qua loa vì không muốn trả lời cái gì, hắn vừa mới nhìn ra bên ngoài, cũng không nhìn thấy chi tiết gì đáng giá để người ta chú ý.
Nhưng Dung Đường không muốn trả lời, nửa ly nước trà vào bụng lại khôi phục bình thường, rúc ở trên giường nhỏ trong xe, quấn chăn quanh người, nhẹ giọng nói: " Ta ngủ một lát nha, về đến nhà nói với ta.”
Túc Hoài Cảnh rất thích nghe được chữ “ nhà” từ miệng Dung Đường, hắn cong cong mắt, đồng ý.
Vào kinh thành nên tách ra với hai người Kha Mộc, xe ngựa Ninh Tuyên vương phủ đi về phía tây, đi ngõ Vĩnh An, Kha Hồng Tuyết đi về phía bắc, quay về Đại Lý tự.
Dung Đường nhắm mắt lại, trong đầu vang lên một tiếng bíp máy móc, hệ thống thận trọng hỏi y: [ Ký chủ, vừa rồi cậu đang suy nghĩ gì vậy? 】
Dung Đường buồn cười nói: "Sao mi lại giống Túc Hoài Cảnh vậy chứ?”
Hệ thống có chút không phục, nhưng nó không tranh luận với Dung Đường vào lúc này, bản thân yên lặng tiêu hóa một hồi, thử hỏi: 【 Có phải cậu không muốn chết đúng không? 】
“……”
Dung Đường lâu ngày không đáp, sau khi phong bế thị giác, thính lực liền trở nên rõ ràng.
Đám người rộn ràng nhốn nháo trong Ngu kinh, bánh xe cuồn cuộn đi về phía trước. Túc Hoài Cảnh im lặng ngồi ở bên cạnh y, lật một quyển sách cổ Giang Nam mới đào được về.
Nguyên tiêu năm đó, y kéo thân thể bệnh tật từ Ninh Tuyên vương phủ đến hoàng cung, lần đầu tiên cảm nhận được nhân vật trong sách cũng có sức sống, không còn là hai ba ký tự ngắn gọn.
Mà nay từ Ngu Kinh tới Giang Nam, lại từ Giang Nam trở lại Hoàng Đô, thời gian nửa năm, một lần nữa bước lên tòa thành trì phồn hoa náo nhiệt này, nhìn thấy rau quả trong giỏ hàng rong thay đổi phẩm loại, Dung Đường mới nhớ tới một sự thật:
Dường như ba năm trời đó y chẳng có gì cả.
Khánh Chính năm thứ chín, bắt đầu bố trí vở kịch lớn; Khánh Chính năm thứ mười, phong vân trong triều đình hậu cung xảy ra biến hóa. Khánh Chính năm thứ mười một, Thịnh Thừa Lệ đứng trên đài đoạt đích, Túc Hoài Cảnh bước vào triều đường Đại Ngu. Khánh Chính năm thứ mười hai, Túc Hoài Cảnh "soán vị", cốt truyện sụp đổ…
Một phần tư thời gian tái diễn này đã trôi qua, Dung Đường đột nhiên không muốn chết.Y xuống Giang Nam một chuyến, gặp được bạn bè và người quen cũ, đột nhiên...không muốn chết nữa.
Y nhẹ giọng trả lời hệ thống: "Ai muốn chết chứ.”
Ai mà không muốn sống bình yên khỏe mạnh, nếu không thì tại sao mình lại phải vật lộn trong vòng lặp thời gian nhiều năm như vậy?
[...] Hệ thống không nói gì, ngơ ngác ở trong không gian ba chiều đó, nhìn người pixel nhỏ bé đang thu mình thành một cục trên xe ngựa.
Nó cũng không muốn để ký chủ chết......
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
-
Nghỉ ngơi ở ngõ Vĩnh An ba ngày, cơn buồn ngủ và tang thương của Dung Đường do lặn lội đường xa không còn nhiều nữa, bọn họ mới rốt cục trở về Ninh Tuyên Vương phủ.
Nửa năm không trở về, vương phủ vẫn xa hoa trước sau như một, sừng sững tại khu vực phú quý nhất của quốc đô, người lui tới trước cửa đều là quan viên mặc triều phục. Nhìn thấy xe ngựa của Ninh Tuyên vương phủ, mọi người không khỏi nghển cổ lên nhìn.
Dung Đường không có hứng thú hàn huyên với bọn họ, ngược lại Túc Hoài Cảnh âm thầm ghi nhớ một vòng mặt người.
Bọn họ xuống xe ở cửa, cửa lớn vương phủ mở ra nghênh đón chủ tử, người gác cổng vội vàng chạy vào trong phủ, thông báo tin tức thế tử gia hồi phủ.
Dung Đường nhíu mày, quay đầu nói với Túc Hoài Cảnh: "Đây là lần thứ hai trong đời ta được coi trọng như vậy.”
Túc Hoài Cảnh nắm tay y, mùa đông tay chân Dung Đường đều lạnh, cầm lên giống như nắm một miếng mỹ ngọc cần thưởng thức, cẩn thận sưởi ấm cho y từng chút một.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Lần đầu tiên là khi nào?”
Dung Đường không chút suy nghĩ: "Kết hôn với ngươi.”
Túc Hoài Cảnh hơi ngẩn ra, chợt cười, tay nắm chặt hơn: "Đường Đường xứng đáng.”
Dung Đường là thế tử của Ninh Tuyên Vương, y nhận được tất cả sự coi trọng là điều nên có, huống chi vẻn vẹn chỉ là một người gác cổng đi thông báo.
Trong lòng Dung Đường mơ hồ có dự cảm không tốt lắm, y đùa cợt nói: "Hy vọng đừng là Hồng Môn Yến* gì đó.”
(Không phải bữa cơm nào "miễn phí" cũng thực sự miễn phí, đôi khi, người ta phải đánh đổi bằng một cái giá khó quên.)Túc Hoài Cảnh giật mình, mi tâm bất giác nhíu lại, cũng không có nguyên do gì khác, đơn thuần bởi vì không muốn nhìn thấy Đường Đường rõ ràng ở nhà mình còn phải cảnh giác như vậy.
Túc Hoài Cảnh lại không khỏi nghĩ tới lời y tự nói, y chưa bao giờ ngu ngốc, đến tột cùng là hoàn cảnh sinh tồn như thế nào mới bức một vị thế tử gia tôn quý vô cùng không thể không giả ngây giả dại, hư hao thanh danh của mình, từ đó mới có thể sinh tồn đây?
Túc Hoài Cảnh càng suy tư ánh mắt càng lạnh, một cỗ lệ khí không thể khống chế tràn ra, nếu như không phải Vương phi thật sự nhớ Dung Đường, thì ngay cả chuyến đi này hắn cũng không muốn quay về.
Túc Hoài Cảnh đè nén nội tâm cuồn cuộn cảm xúc, dịu dàng nói: "Chúng ta mặc kệ những thứ kia, ăn cơm với mẫu thân xong thì trở về trong viện, được không?"
Trong lòng Dung Đường đang suy nghĩ chuyện khác, nghe vậy không yên lòng gật đầu, Túc Hoài Cảnh thấy thế, ánh mắt càng sâu thẳm.
Vương Tú Ngọc chuẩn bị vô số thức ăn và lễ đón gió, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Dung Đường nước mắt đã lã chã, nắm lấy cánh tay y, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Gầy, gầy..."
Hốc mắt Dung Đường cũng có hơi nóng, tính cả lúc bắt đầu hội Chiết Hoa, đã hơn nửa năm rồi y không có ở Ninh Tuyên vương phủ, lúc này vừa gặp mặt Vương Tú Ngọc, y phát hiện mình cũng nhớ mẫu thân.
Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh nhìn một hồi, yên lặng lui ra ngoài, để lại cho hai mẹ con bọn họ có không gian trao đổi.
Ninh Tuyên Vương ở trên triều đình Đại Ngu là là một triều thần rất đặc biệt. Túc Hoài Cảnh đứng ở ngoài tiểu viện của vương phi, xa xa nhìn dòng người lui tới trong hậu hoa viên, thỉnh thoảng xuất hiện mấy vị quan viên trong triều, trong mắt tối tăm không rõ, thấy không rõ đang suy nghĩ cái gì.
“Hoài Cảnh.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, trong trẻo mà nhẹ nhàng, kèm theo chút gì đó nghèn nghẹt mà có lẽ chính bản thân cũng không nhận ra.
Bóng tối trong mắt Túc Hoài Cảnh lập tức được thay thế bằng một nụ cười trong trẻo. Hắn quay đầu, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Dung Đường nhẹ nhàng vuốt v e vài cái muốn sưởi ấm cho y: "Sao thế? không nói chuyện với mẫu thân một lúc à?"
Dung Đường nhìn hoa viên, rời mắt khỏi những người Túc Hoài Cảnh vừa nhìn, "Nương muốn ta tới tìm ngươi.”
Ý cười trong mắt Túc Hoài Cảnh càng sâu hơn, có đôi khi hắn cảm thấy mình sẽ được voi đòi tiên, Đường Đường ở bên người rồi còn muốn y một lòng tập trung vào mình. Nhưng có đôi khi hắn lại cảm thấy mình rất thỏa mãn, Dung Đường chủ động tới tìm hắn, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn, Túc Hoài Cảnh có thể tự động đ è xuống tất cả ý niệm trong lòng không thể nói cho người ngoài biết.
Có tốt, cũng có không tốt, có liên quan đến Dung Đường, cũng có liên quan đến triều đình.
Nhưng bất kể là cái gì, bao nhiêu tính toán đặt ở trên người, cũng không có gì có thể chống lại được việc Đường Đường chủ động đi tới gọi tên hắn.
“Trở về đi, gặp nương. " Hắn nói.
Dung Đường quay đầu, bình tĩnh đánh giá thần sắc Túc Hoài Cảnh một cái, sau khi xác nhận không có gì khác thường, mới gật gật đầu, cùng hắn đi vào trong viện.
Mấy tháng qua, chuyện xảy ra trong kinh thành càng ngày càng lớn, vở kịch Khánh Chính năm thứ chín cũng bắt đầu diễn ra.
Cho dù hiệu ứng cánh bướm thần bí khó lường như vậy, thì cốt truyện đã được thiết lập trong tiểu thuyết chắc chắn sẽ xảy ra, dù sớm hay muộn.
Ví dụ như Ninh Tuyên Vương phủ sắp nghênh đón một vị tiểu chủ tử mới ra đời.
Ví dụ như mẹ đẻ của Nhị hoàng tử Di Phi nương nương, vào mùa thu năm Khánh Chính thứ chín được thái y kiểm tra ra có thai.
Lại tỷ như nam chính của《 Hành trình của đế vương 》 qua năm mới sẽ tới tuổi xuất cung lập phủ.
Có đôi khi rất khó nói là sở thích xấu xa của tác giả, hay là thói hư tật xấu của nhân vật trong sách.
Dinh thự Nhân Thọ đế ban cho Thịnh Thừa Lệ, nằm ở đại lộ Tuyên Võ, đối diện phủ Đoan Ý trưởng công chúa.
Tòa nhà cỏ hoang mọc um tùm, cửa đình rách nát, không có người ở, đã từng được ban hiệu là phủ "Hiển" Quốc Công.
Nơi thiếu tướng Vệ Chuẩn lớn lên thuở nhỏ, nhà ngoại tổ Túc Hoài Cảnh.
Được Nhân Thọ Đế ban cho nhi tử lão không sủng ái nhất.
Dung Đường bất giác nghĩ: Thịnh Thừa Lệ xứng như thế nào đây?