Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 95

Sau khi từ cung yến đêm giao thừa trở về, Ninh Tuyên vương phủ có thêm rất nhiều thân bằng bạn cũ cùng quan viên quan liêu đến bái phỏng.

Tuyết ở kinh thành còn chưa tan, tuyết dày như lông ngỗng đã rơi mấy ngày nay, Dung Đường bị Dung Minh Ngọc và Vương Tú Ngọc dẫn tới tiền sảnh, nhiều lần đối phó những kẻ muốn mượn danh chúc tết thăm dò chuyện thực hư của y, ngày ngày nhìn tuyết rơi trước thềm.

Túc Hoài Cảnh sợ y nhàm chán, nhất định phải đi theo, ban đầu Dung Đường còn đồng ý, nhưng một ngày bốn năm cuộc gặp mặt, chính Dung Đường cũng cảm thấy phiền, cũng không muốn đại nhân vật phản diện không làm chính sự, ngày ngày tốn thời gian ứng phó chuyện nhà với y, nên không cho hắn ra cùng mình nữa.

Chân trước Túc Hoài Cảnh vừa đồng ý, chân sau ngay lúc nghe không biết Dung Đường nói chuyện phiếm với thân thích nào nói tới mức buồn ngủ, bèn sốc rèm cửa phòng khách lên, thái độ đoan chính lại ôn hòa hỏi Vương Tú Ngọc: "Mẫu thân,ngày hôm qua Đường Đường nói gần đây dễ mệt, Lâm đại phu lại trở về nhà mình rồi, con có thể dẫn y xuất phủ đi xem rồi để đại phu phối thuốc được không?”

Vương Tú Ngọc nghe vậy thì lập tức cả kinh, vội vàng đứng lên, luôn miệng đáp: "Đường nhi làm sao? Mau đi cùng Hoài Cảnh đi.” Sau đó lại chuyển sang Song Phúc, trên mặt bất giác mang theo vài phần nghiêm khắc: " Sao thân thể thiếu gia khó chịu mà không thông báo vậy?”

Trong phòng có khách, không tiện nói gì, nhưng y vừa đi tới cửa, người bên trong không nghe thấy bọn họ nói chuyện, Dung Đường lập tức giải thích: "Nương, con không có khó chịu, nương đừng trách bọn Song Phúc.”

Vương Tú Ngọc không tin, ánh mắt chuyển tới trên mặt Túc Hoài Cảnh, người sau khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “ Đã nhiều năm rồi Đường Đường đều không có đi ra ngoài chơi vào dịp tết âm lịch, vườn lê quán trà trong thành đã mở cửa từ hôm qua, còn có mấy chỗ hội trường hôm nay rất náo nhiệt, con muốn dẫn y đi ra ngoài dạo chơi, nếu mẫu thân muốn trách tội thì trách con không hiểu chuyện đi.”

Vương phi bối rối, ánh mắt hơi giật mình nhìn về phía hai đứa nhỏ này, nhất thời không nói gì.

Từ nhỏ bà đã lớn lên ở nơi nhà cao cửa rộng nhiều quy củ, sau đó lại gả đến quý phủ dòng họ hoàng thất quy cách còn nghiêm ngặt hơn. Biết làm một chủ mẫu như thế nào, cũng từng gặp vô số phu thê hời hợt. Nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ lại, lại phát hiện dường như chưa bao giờ gặp cặp phu thê nào còn trẻ mà lại có tình cảm đẹp đẽ như vậy.

Túc Hoài Cảnh đứng ở dưới mái hiên, phía sau là đình viện tuyết rơi. Dung Đường đứng ở trước người hắn, nghe xong lời của hắn, mặt mày hớn hở rồi lại không kìm được lo sợ nhìn mẫu thân.

Trong phòng vang đến tiếng chén trà va chạm, Vương Tú Ngọc lấy lại tinh thần, cười gật gật đầu: "Đi đi, việc xã giao quý phủ vốn không nên để con phiền lòng.”

Y là Ninh Tuyên Vương thế tử, nhưng cũng chỉ là đứa con chưa trưởng thành trong mắt Vương Tú Ngọc, khi còn bé cũng chưa từng đi chơi vui vẻ, hôm nay lại vòng y vào ván cục trên bàn trà, không khỏi quá mức tàn nhẫn.

Vương Tú Ngọc muốn trở về phòng, xoay người nhìn thấy Song Phúc, chợt dừng lại nói: "Gần sang năm mới rồi, đi khố phòng lấy bạc, làm cho ngươi và đệ đệ ngươi hai bộ xiêm y mới.”

Nói xong câu này, trên mặt bà mới hiện lên nụ cười không có bắt được bất kỳ lỗi nào, lại một bước bước vào danh hiệu "Ninh Tuyên Vương phi" mà tất cả những cuộc xã giao đã mang đến cho bà. Để lại Song Phúc đứng tại chỗ tỉnh tỉnh mê mê, hai mặt nhìn nhau với Song Thọ đứng phía sau Túc Hoài Cảnh.

Dung Đường cũng thoáng bối rối, sau khi nhận ra thì không nhịn được ý cười.

Cuộc sống và hoàn cảnh trưởng thành của Vương Tú Ngọc, nhất định không cho phép bà có thói quen xin lỗi hạ nhân vì lỗi lầm của mình. Nhưng cho dù là như vậy, bà vẫn có thể ý thức được mình chắc chắn trách lầm Song Phúc, lựa chọn cho nó một ít tiền bồi thường, để bù đắp sai lầm nhất thời nhanh mồm nhanh miệng phạm phải.

Cho dù là ở hiện đại, cũng là một cấp trên rất tốt.

Nhưng Song Phúc vẫn bối rối, hỏi Dung Đường: "Thiếu gia, Vương phi có ý gì vậy ạ?”

Dung Đường: "Nương mất mặt muốn xin lỗi ngươi, lại cảm thấy mình đã làm sai, cho nên đang bồi thường cho ngươi, an tâm nhận là được rồi._

“ Đó là, đó là… Vương phi " Nó hơi dừng lại, mặt nhăn nhó suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được một từ thích hợp để mà dùng, cuối cùng vẫn là Túc Hoài Cảnh không nhìn nổi, mở miệng nhắc nhở:"Quan tâm thì loạn?"

Song Phúc vỗ đầu: "Đúng! Vương phi quan tâm thiếu gia mới nói như vậy, cũng không có sai lầm gì nha!”

Dung Đường: "......”

Y kẹt nửa ngày, đứng tại chỗ, im lặng nhìn chăm chú Song Phúc, sau đó mở miệng.

Túc Hoài Cảnh mở dù, đứng dưới mái hiên nghe y thao thao bất tuyệt giáo dục Song Phúc "Làm người đừng lúc nào cũng thật tâm như vậy, nhiều lúc nên suy nghĩ cho bản thân. Ta là thiếu gia của ngươi, cũng không phải cha ngươi. Chuộc lại khế ước bán thân rồi thì ta không phải là thiếu gia của ngươi nữa đâu"......

Kết quả tên ngốc Song Phúc kia chỉ nghe thấy câu cuối cùng, vẻ mặt không thể tin càng thêm hoảng sợ: "Thiếu gia ngài không cần nô tài nữa ư?”

Dung Đường: "..." Được, nước đổ đầu vịt.

Y nặng nề thở dài: " Tới kho xong thì tới kho riêng của ta một chuyến, lĩnh chút bạc mua ít hạch đào bổ não đi.”

Dung tiểu thế tử cảm thấy buồn thiu, không muốn nhìn cái đầu gỗ trôi nổi này, xoay người chui vào dưới ô Túc Hoài Cảnh, đón tuyết đi ra ngoài. Song Phúc ở phía sau bối rối một lát, cuối cùng lựa chọn điểm xuyết ở phía sau hai người bọn họ cùng với Song Thọ.

Dung Đường vừa mới nghẹn gần chết, nhưng tâm tình lúc này vẫn vui vẻ như chim sẻ, nhỏ giọng nói với Túc Hoài Cảnh: "Nương và Song Phúc đều tốt.”

Túc Hoài Cảnh bổ sung: "Song Thọ cũng rất tốt.”

“Đúng. "Dung Đường bổ sung," Hai người đều rất tốt nha.”

Sao y lại lãng phí hai đời giúp Thịnh Thừa Lệ cơ chứ, rõ ràng trong phủ còn có nhiều người đáng yêu như vậy mà.

Túc Hoài Cảnh cười nói: "Là Đường Đường tốt.”

Dung Đường nghe hiểu lời hắn nói, tuyệt không xấu hổ, nhưng rõ ràng lộ ra vẻ mặt chiếu lệ, nhìn qua có thể nhìn thấu, nhưng không khiến người ta khó chịu: "Đúng đúng đúng, ta siêu tốt!"

Túc Hoài Cảnh: "......"

Hắn không hiểu là do Đường Đường quá vui vẻ, hay là tết âm lịch sẽ làm cho người ta biến thành trẻ con, Túc Hoài Cảnh hiếm khi bị kẹt, lắc đầu cười khẽ.

Đường đẹp Dung Đường không đi, thỉnh thoảng lại muốn chui ra ngoài ô giẫm một cước vào tuyết, Túc Hoài Cảnh hết cách, giữ chặt cánh tay y, cố ý trầm giọng hỏi: " Có phải Đường Đường cũng muốn đi mua chút hạch đào hay không?"

Dung Đường rất là thờ ơ trả lời: "Hạch đào không bổ não được.”

Đơn giản là y chỉ muốn phát cho Song Phúc chút tiền lì xì tết mà thôi.

Túc Hoài Cảnh lại bị dáng vẻ đương nhiên này của y làm cho nghẹn lần thứ hai, cuối cùng vẫn hết cách nên mặc kệ y, chỉ khi Dung Đường nóng lòng muốn nhảy vào tuyết cao bằng bắp chân thì đưa tay kéo một cái, kéo y đến bên cạnh mình an phận một hồi.

Tháng giêng thì hầu hết thương gia đều sẽ đóng cửa tiệm, nhưng cũng có người chuyên môn kinh doanh vào lúc này. Vừa tạnh tuyết là đều mở sạp nên con đường dài vẫn tấp nập.

Vòng tuổi cứ nối tiếp nhau, người vẽ kẹo ở góc đường không ngừng vẽ con vật cầm tinh năm nay, từng con thỏ nhỏ sống động xuất hiện trên tay trẻ nhỏ đang chờ.

Ánh mắt Dung Đường sáng lên, không nói hai lời mua một cây cho Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Dung Đường: "Không phải ngươi thích ăn ngọt sao? Hơn nữa con thỏ này rất xứng với ngươi.”

Túc Hoài Cảnh nghiêm túc trầm tư, nhìn chằm chằm con thỏ kẹo mạch nha trong suốt ngu xuẩn trên gậy gỗ.

Xứng ở đâu? Xứng với cái đầu lâu mà ta bày à?

Nhưng tầm mắt Dung Đường đã bị con ngỗng lớn bên kia hấp dẫn, chạy chậm về phía trước hai bước chợt hoàn hồn, xoay người lại kéo cánh tay Hoài Cảnh: "Hoài Cảnh, ta muốn bắt ngỗng lớn!”

Có thể chính y cũng không nhận ra trong những lời này của mình vô thức mang theo ý tứ làm nũng.

Thay vì nói mình muốn tự mình bắt ngỗng, càng giống như là đang nói: "Hoài Cảnh, giúp ta bắt ngỗng đi!”

Túc Hoài Cảnh hơi ngẩn ra, dung túng nở nụ cười, một tay cầm kẹo, một tay bị Dung Đường túm, xuyên qua đám người ồn ào náo nhiệt, trải qua một năm mới mà dân chúng bình thường hàng năm đều trải qua.

Cũng được, đúng là xứng.

Hắn vốn tưởng rằng là mình là cạm bẫy, chờ Dung Đường nhảy vào.

Nhưng chẳng phải hắn cũng giống như con thỏ ngu ngốc này, không thể phản kháng nhảy vào trong lưới lớn của Đường Đường hay sao?

Túc Hoài Cảnh trở tay nắm lấy tay Dung Đường, sóng người xung quanh rộn ràng nhốn nháo, hắn tiến đến bên tai Dung Đường, cơ hồ dùng âm lượng lớn mà cả đời này hắn chưa từng dùng, hỏi: “Muốn có mấy con?”

Dung Đường: "Bốn con!”

Túc Hoài Cảnh sửng sốt, không hiểu y muốn nhiều ngỗng như vậy làm gì.

Dung Đường liền đếm: "Ăn một con, nuôi hai con, còn một con tặng ca ca!”

Sau khi tuyết rơi trời quang đãng, ánh mặt trời vừa phải, mệt nhọc năm ngoái và vất vả cần cù của mùa xuân năm nay còn chưa bắt đầu, sẽ khiến người ta sinh ra lười biếng và mệt mỏi.

Túc Hoài Cảnh căng thẳng gần mười năm, bây giờ lại cảm thấy thỉnh thoảng vụng trộm lười cùng Đường Đường cân nhắc tỷ lệ trúng mục tiêu ngỗng lớn cuối đường như thế nào, cũng không có gì không tốt.

Hắn cười cười: "Được, tặng cho ngươi, tặng cho ngươi một con, tặng cho Đường Đường ca ca một con.”

Dung Đường ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng thì lỗ tai ửng đỏ: " Ngươi đã mười tám tuổi rồi!”

Túc Hoài Cảnh ra vẻ thương tâm nói: "A, ta cũng đã mười tám tuổi rồi, phu quân còn muốn chia giường ngủ với ta, ta đau khổ lắm.”

Dung Đường: "......”

Hệ thống vô tình bình luận: 【 Diễn xuất của hắn kém ghê! 】

Dung Đường yên lặng gật đầu: "Đúng vậy!”

Loại này ngoài miệng nói thương tâm khổ sở, khóe mắt đuôi lông mày thì lại toàn là ý cười, nào còn dáng vẻ đại nhân vật phản diện có thể cầm cúp vua diễn xuất như những lúc gặp mặt ban đầu đâu!

Trong lòng Dung Đường âm thầm lắc đầu, bắt đầu nghĩ lại rốt cuộc mình đã nuôi Túc Hoài Cảnh thành dáng vẻ gì.

Hệ thống: [Nuôi thành tên trong đầu chỉ có yêu đương.]

Nó nói xong dừng lại một lát, bổ sung: [Cậu cũng sắp rồi.]

Dung Đường: "..." Phiền quá!

Một người một thống đều rất là phiền!

Còn không đáng yêu bằng ngỗng lớn!

Dung Đường không để ý tới bọn họ, hăng hái bừng bừng tìm chủ quán mua năm mươi vòng. Bắt đầu chiêu thức Thiên nữ tán hoa lấy cho mình bữa ăn trưa, nhưng ném liên tiếp mười vòng chẳng vòng trúng con nào, ngỗng lớn còn nhao nhao "Cạc cạc" hướng về phía y.

Dung Đường: "......”

Xong đời, ngỗng lớn cũng không đáng yêu, hôm nay đói bụng rồi!

Túc Hoài Cảnh nghiêng người qua, tiếp nhận vòng tròn trong tay y: "Đêm nay Đường Đường ngủ cùng ta, ta sẽ giúp ngươi bắt bốn con về.”

Dung Đường nghi ngờ nhìn về phía hắn: "Ngươi được không?”

Y cảm giác những con ngỗng này thành tinh rồi.

Túc Hoài Cảnh bất mãn khi bị nghi ngờ, tự tin nói: " Đương nhiên ta có thể.’

Dung Đường liền lui sang bên cạnh hai bước, nhìn hắn cầm vòng.

Sau khi ném xuống mười vòng thì cảnh tượng vẫn như cũ, vòng trúc rơi xuống đất, ngỗng lớn kêu cạc cạc.

Trong lòng Dung Đường dâng lên cảm giác từng trải, đi qua vỗ vai hắn: "Để ta đi, ngươi không được đâu.”

Túc Hoài Cảnh lớn bằng từng này nhưng đây gần như là lần đầu tiên thất bại như vậy, mặt xanh mét.

Dung Đường hạ bút thành văn, sau khi chờ đợi một nhóm người mới ném kém như nhau ném xong, y lại tiếp tục ném xuống mười vòng trúc - -

Lịch sử lặp lại!

Giữa những người ném vòng thì đây là chuyện rất bình thường, có thể ném trúng thì chỉ lác đác không có mấy người, hết lần này tới lần khác bên cạnh lại vang lên một trận cười lớn.

Kha Hồng Tuyết mặc một thân trang phục mùa đông đỏ rực, lôi kéo Mộc Cảnh Tự bên người không biết đã nhìn được bao lâu: "Học huynh, huynh nói xem hai ngươi bọn họ đang làm cái gì, trêu ngỗng à?"

Bên cạnh còn có một tiểu Lư đại nhân nhịn cười rồi lại thật sự nhịn không được, quay đầu "phì" một tiếng cười ra.

Dung Đường lập tức im lặng, liếc mắt nhìn Mộc Cảnh Tự không nên xuất hiện trong hoàn cảnh ồn ào này, sau đó không hẹn mà cùng quay đi.

Kha Hồng Tuyết còn ở bên kia cười nhạo, Túc Hoài Cảnh xem người khác bẫy ngỗng như thế nào một hồi, rồi lại lấy chiếc vòng từ tay Dung Đường.

Dung Đường bắt đầu do dự: "Nếu không thì không chụp vào nữa được không?" Y không muốn Túc Hoài Cảnh mất mặt.

Túc Hoài Cảnh lại lắc đầu: "Ta học được rồi.”

Dứt lời, trên cổ một con ngỗng mập ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh đã bị một chiếc vòng trúc quấn vào, nó đập cánh bay loạn, cực kỳ giống Kha thiếu phó!

Ánh mắt Dung Đường thoáng chốc sáng lên, trơ mắt nhìn Túc Hoài Cảnh liên tục ném ba vòng, bắt trúng ba con ngỗng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Lư Gia Hi bên cạnh Mộc Cảnh Tự, tiện tay ném một cái, lại là một cái vòng rơi vào cổ con ngỗng.

Chủ quán cũng sắp tê dại, vội vàng túm cả con vừa rồi, buộc năm con ngỗng lớn lại đưa cho bọn họ, mời tôn đại phật này rời đi.

Dung Đường nói với ba người khác: "Ăn một con, nuôi hai con, một con tặng ca ca, một con cho Tiểu Lư!”

Túc Hoài Cảnh lãnh khốc nói: "Không tặng.”

Dung Đường mơ hồ: "Hả?”

Túc Hoài Cảnh ngước mắt nhìn về phía Kha Hồng Tuyết: "Để hắn tới mua, một con cho học huynh hắn, một con cho người mà hắn gọi là học huynh, gần sang năm mới, chẳng lẽ hắn không nên tặng chút quà sao?”

Dung Đường bối rối một lúc, thiếu chút nữa bị đáng yêu chết, quay đầu nở nụ cười khó hiểu.

Từ khi nào mà ngươi keo kiệt vậy, đại nhân vật phản diện của ta?

Kha Hồng Tuyết vừa vặn nghe được câu này: "...?”

Bản thân ngươi có cảm thấy xa cách một cách quá đáng không? Đệ đệ?
Bình Luận (0)
Comment