Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 105


Giản Hành Chi đưa linh điểu cho Quân Thù xong thì đi đến vườn hoa hôm qua hẹn với Tần Uyển Uyển.
Đến cửa vườn hoa, y dừng bước, cúi đầu quan sát quần áo của mình.
Rất tốt, không xộc xệch.

Sau khi đảm bảo vẻ ngoài, y mới vui vẻ bước vào vườn hoa, chuẩn bị bắt đầu một ngày tươi đẹp.
Kết quả vừa bước vào, y đã nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang so chiêu.

Nghe thấy tiếng Giản Hành Chi tới, Tạ Cô Đường thu kiếm trước, quay đầu nhìn Giản Hành Chi, vui vẻ hành lễ: “Tiền bối.”
Tần Uyển Uyển vừa đánh xong một trận, vô cùng sảng khoái, lửa giận đêm qua tiêu tan quá nửa.

Nàng quay đầu nhìn y, khoan dung độ lượng cười: “Chào buổi sáng.”
Giản Hành Chi cười không nổi.

Y lạnh nhạt nhìn Tạ Cô Đường, lại quay đầu sang Tần Uyển Uyển, chỉ vào Tạ Cô Đường hỏi: “Tại sao y lại ở đây?”
Lời này không cần Tần Uyển Uyển lên tiếng, Tạ Cô Đường đã tự mình trả lời: “Tần cô nương nói tiền bối có một Mật cảnh có thể huấn luyện kiếm ý, ta bèn mặt dày đến đây, muốn xin tiền bối cho một cơ hội để vãn bối nhìn thấy thần vật này.”
“Cậu…” Giản Hành Chi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tạ Cô Đường, nghẹn một hồi mới nói: “Hôm nào ta cho cậu coi riêng không được sao?”
Học tập lúc nào không được, cứ phải chọn lúc người ta bồi dưỡng tình cảm hả?
Tạ Cô Đường ngây người, Tần Uyển Uyển truy hỏi: “Hôm nay không được sao?”
Giản Hành Chi cứng đờ, y đau đầu phất tay, cam chịu: “Thôi, hôm nay cũng được.”
Nói xong, y cũng không nhiều lời, giơ tay niệm quyết.

Một vòng xoáy màu đen xuất hiện giữa không trung, hai tay Giản Hành Chi khép trong tay áo, chạy vào: “Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhìn nhau, đi theo Giản Hành Chi vào vòng xoáy.

Sau khi vào, ba người phát hiện dường như nơi này là một hố đen vũ trụ thăm thẳm.

Ba người họ đứng trên một tảng đá trôi lơ lửng, đằng xa đều là màu đen, không nhìn thấy điểm cuối, không nhìn thấy trời, không thấy ranh giới phải trái, cũng không nhìn thấy được đáy, giống như một vũ trụ chưa có vì sao.

Đằng trước bọn họ là ba vệt ánh sáng màu vàng vẽ ra ba con đường, dường như giữa những con đường được một tấm màng mỏng trong suốt ngăn cách.

Một sợi tơ đỏ ở ngay trước mặt bọn họ, phía sau tơ đỏ là một bóng người xông tới.
“Những bóng người này đều là kẻ địch.” Giản Hành Chi chỉ dẫn bọn họ: “Hai người giết bọn chúng là có thể tiến về phía trước.

Càng về trước, đối thủ càng khó.

Chiêu thức những người này đánh đều là kiếm pháp trên vách tường đá, các người quan sát thật kỹ, mày mò học tập.

Nơi này một tháng, bên ngoài một canh giờ.

Ta đã thiết lập thời gian ba tháng, trước tiên thử xem.”
“Đa tạ tiền bối!”
Tạ Cô Đường nghe thấy loại thần khí như thế, lập tức phấn khích, bước lên trước, chọn một con đường rồi rút kiếm xông lên.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển khẽ ho một tiếng: “Vậy… vậy ta đi đường nào?”
“Đi đường kia.” Giản Hành Chi hất cằm về phía con đường bên ngoài cùng bên kia.
Tần Uyển Uyển vốn đứng ở giữa, định đi đường ở giữa, nhưng thấy Giản Hành Chi cố ý chỉ định một con đường, nàng lấy làm lạ nhưng vẫn không hỏi nhiều, cầm kiếm đi về đường bên kia.
Giản Hành Chi đi con đường ở giữa, rút kiếm ra, vừa quan sát Tần Uyển Uyển, vừa thờ ơ chém một cách tùy tiện.
Tạ Cô Đường đã sớm xông một mạch lên phía trước, Tần Uyển Uyển bị rớt phía sau.

Giản Hành Chi chậm chạp đi theo nàng, phát hiện chỉ còn lại hai người, rốt cuộc nhếch khóe môi, quay đầu nhìn chằm chằm bóng người tới.
Tần Uyển Uyển vừa quan sát động tác những người xông tới trước mặt, vừa học theo.

Năng lực học tập của nàng rất mạnh, chưa được mấy ngày đã học hết kiếm pháp này, sau đó bắt đầu sử dụng nó chiến đấu với đối phương.
Giản Hành Chi đi bên cạnh quan sát, vừa ngăn người bên mình, vừa chỉ dẫn Tần Uyển Uyển.
Qua hai tháng, cửa ải càng ngày càng khó.


Tần Uyển Uyển bắt đầu dừng lại một chỗ, khó mà tiến lên.
Giản Hành Chi quan sát Tần Uyển Uyển.
Đến vị trí này, sử dụng tu vi hoặc chiêu thức đơn thuần rất khó tiến lên.
Trong tu luyện của kiếm tu, linh lực tu vi là nội công cơ sở, cường độ thần thức là sức mạnh thần hồn, chiêu thức được xem như “Chú” trong pháp tu, dùng để giao tiếp với trời đất, còn thực tế thứ thật sự có thể khiến kiếm tu chiến đấu vượt cấp là kiếm ý.
Kiếm ý là sự lĩnh ngộ và niềm tin của một kiếm tu đối với kiếm, vì sao y cầm kiếm, đạo mà lòng y hướng về là gì, phương hướng như thế nào.
Đại đa số kiếm ý của kiếm tu đều là sát phạt, cố chấp đối với chiến thắng kẻ địch, kiên định đối với bất bại, là cơ sở của kiếm ý kiếm tu.
Tần Uyển Uyển quá thích lui, quá khoan nhượng, cho nên kiếm ý của nàng gần như rất ít xuất hiện.
Chỉ xuất hiện duy nhất hai lần, một là nàng bị giẫm lên mặt, lần khác…
Giản Hành Chi nhớ lại, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, thế mà lại là lúc đối kháng Ninh Văn Húc, sau lưng y, nhát kiếm mang theo sức sống bừng bừng kia.
Kiếm ý của nhát kiếm đó khác với bất cứ kiếm tu nào y từng gặp.
Những kiếm tu khác kể cả y đều chủ sát, chủ tử(*).
(*) Tử: chết
Nhưng kiếm ý nhát kiếm Tần Uyển Uyển vung phía sau y là sinh cơ.
Giản Hành Chi quay đầu lại nhìn Tần Uyển Uyển, nhìn kiếm của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị khó tả.
Y nhìn nàng, thấy nàng vẫn luôn giậm chân tại chỗ, khẽ ho một tiếng: “Cổ chai(*) rồi?”
(*) Ý chỉ nút thắt cổ chai, tức là chỗ nào đó bị bóp nhỏ lại, khó vượt qua.
Tần Uyển Uyển không nói, ai thua đều sẽ cảm thấy không vui trong lòng.
Giản Hành Chi chỉ điểm nàng: “Nàng thử suy nghĩ vì sao nàng rút kiếm, nhớ lại pháp quyết nàng từng học, nếu như dùng kiếm chiêu biểu đạt thì sẽ thế nào?”
Pháp quyết là ngôn ngữ pháp tu, kiếm chiêu là ngôn ngữ của kiếm tu.
Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại.

Giản Hành Chi suy nghĩ, bước qua màng ánh sáng trong suốt, đi tới sau lưng nàng.
Y vươn tay nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Tần Uyển Uyển.

Khoảnh khắc nắm lấy tay nàng, y hơi chần chờ, âm thầm kéo tay áo lên, dùngtay áo che phủ mu bàn tay Tần Uyển Uyển rồi mới áp tay lên mu bàn tay nàng.
Tần Uyển Uyển không nhận ra những chi tiết này, chỉ cảm thấy hơi thở sau lưng nóng rực, lập tức căng thẳng: “Người… người muốn làm gì?”

“Đừng nói chuyện.”
Y nhắc nhở nàng: “Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhát kiếm này.”
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi đang muốn dạy nàng, bèn ổn định tâm trạng, nghe lời y nhắm mắt lại.
Sau đó, nàng cảm giác gió lay động.

Giản Hành Chi cầm tay nàng, giơ lên.
Kiếm thế cơ sở nhưng giây phút vung kiếm kia, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt đánh thẳng vào.
Thắng.
Chỉ một niềm tin đơn giản thuần khiết như thế nhưng giống như sóng thần gột rửa tất cả cảm nhận của nàng.

Đợi sóng lớn chầm chậm lắng xuống, nàng th.ở dốc, từ từ mở to mắt, phát hiện tất cả bóng người phía trước đã bị nhát kiếm này chém qua.
“Đây là kiếm ý của ta.”
Giản Hành Chi nắm tay nàng, giọng nói điềm tĩnh: “Ta lấy chiến luyện đạo, đối với ta mà nói, thua tương đương với chết.

Kiếm ý của một kiếm tu chỉ cần đủ thuần khiết, đủ kiên định, tức là đủ mạnh.”
Tần Uyển Uyển nghe lời y nói, quay đầu nhìn y: “Con người không thể cả đời không thua.”
“Vậy một tu sĩ thua trận…” Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Chẳng phải là chết sao?”
Tần Uyển Uyển á khẩu.

Giản Hành Chi chỉ nói: “Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều quá, nhắm mắt lại, ta vung kiếm, nàng cảm thụ kiếm ý này.”
Tần Uyển Uyển nhắm mắt, cảm gác Giản Hành Chi kéo nàng vung kiếm quét ngang không trung, nhắc nhở nàng: “Nàng truy tìm nơi nó đến, sau đó ngẫm lại chính mình, kiếm ý của nàng đang ở đâu?”
Kiếm ý của nàng đang ở đâu.
Tần Uyển Uyển truy tìm vấn đề, cảm thụ sự lưu chuyển linh lực trong từng chiêu thức của Giản Hành Chi, từng chi tiết trong động tác y, từ dồn sức nơi nào, sức lực thay đổi thế nào, y dùng kiếm biểu đạt mọi thứ của mình thế nào.
Y sam bọn họ đeo đuổi vấn vít, nàng loáng thoáng cảm giác được dường như linh hồn của mình chạm nhẹ lên kiếm, tựa như nàng có thể nhẹ nhàng chạm vào linh hồn Giản Hành Chi từ kiếm chiêu.
Nàng quan sát người nọ, sau đó nhớ lại chính mình, giống như một tấm gương.
Nàng vẫn chưa cảm thụ xong, chợt nghe thấy xung quanh vang lên “leng keng”.

Tần Uyển Uyển mở choàng mắt, phát hiện mình đang ở trong vườn hoa.

Tạ Cô Đường thở dốc nhìn bọn họ, Giản Hành Chi bình tĩnh rút tay, khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ thiết lập ba canh giờ, ngày mai Uyển Uyển còn phải thi đấu, hôm nay học đủ rồi, hôm khác lại tập tiếp.”
“Tiền bối suy nghĩ rất đúng.”
Tạ Cô Đường tâng bốc vô điều kiện tất cả quyết định của Giản Hành Chi, y ngẫm nghĩ, không nhịn được nói: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.”

“Nói đi.”
Giản Hành Chi cất ảo cảnh, nghe Tạ Cô Đường không biết xấu hổ mở miệng: “Lúc nãy trong ảo cảnh nhìn thấy tiền bối dạy Uyển Uyển cảm thụ kiếm ý của tiền bối, vãn bối cũng muốn cảm thụ một lần!”
Động tác Giản Hành Chi cứng đờ, Tạ Cô Đường tha thiết ngẩng đầu: “Không biết tiền bối có thể chỉ giáo đôi phần?”
“Được thôi.”
Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, trở tay rút kiếm.

Ngay khi Tạ Cô Đường còn chưa kịp phản ứng, một nhát kiếm chém “ầm” tới, đánh y văng vào núi giả.

Giản Hành Chi bình tĩnh thu kiếm: “Cảm thụ đi.”
Dứt lời, y xoay người bỏ đi.
Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, bước tới trước núi giả, cầm một cục đá lên, rùng mình nhìn Tạ Cô Đường vùi trong tảng đá: “Tạ đạo quân, huynh còn sống không?”
“Không sao.”
Giọng Tạ Cô Đường truyền từ trong tảng đá ra: “Uyển Uyển, muội đi trước đi, ta phải lĩnh hội!”
“Ờ.” Tần Uyển Uyển hiện giờ vô cùng hiểu rõ tư duy của đám kiếm tu này, nàng chu đáo đặt đá trở lại: “Huynh tiếp tục đi, ta di trước.”
Nói xong, nàng quay về sân viện, đuổi theo Giản Hành Chi đã đi xa.
“Giản Hành Chi!”
Tần Uyển Uyển đuổi theo, đi phía sau y, vui vẻ hỏi: “Những thứ lúc nãy người dạy ta, trước đây người đã ngộ ra thế nào?”
“Thì đánh thôi.”
Giản Hành Chi thản nhiên đáp: “Không đánh sao nghĩ ra được? ngày mai là một cơ hội tốt.”
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Nếu đối thủ đủ mạnh, sinh tử tuyệt cảnh là dễ ngộ đạo nhất.”
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu.

Đang định nói gì, nàng bỗng nghe Nam Phong đi như chạy tới: “Chủ nhân, Giản đạo quân, Ninh đạo quân bảo mọi người tới đại sảnh một chuyến.”
“Sao thế?”
Tần Uyển Uyển thấy Nam Phong gấp gáp, vội hỏi.
“Người nhà của ông lão Vô Danh kia tới rồi!” Nam Phong thở phì phò đáp.
Giản Hành Chi vừa nghe, ánh mắt đã rực sáng.
Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment