Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 127


 
Nhóm người xuất phát vô cùng khí thế.

Tần Uyển Uyển ngồi trên người Thúy Lục kỳ Hóa Thần, ôm Giản Hành Chi dựa nghiêng lên vai, Tạ Cô Đường đứng đằng trước, Nam Phong quỳ bên cạnh bóp vai.

Mặc dù nàng rất thấp thỏm, nhưng đột nhiên hiểu được vì sao người trên đời đều muốn phấn đấu.
Đời người, kẻ thắng cũng chỉ thế mà thôi!
“Uyển Uyển, cảm nhận được sung sướng chưa?”
Thúy Lục ríu rít giữa không trung: “Tỷ tỷ nói cho muội biết, đàn ông ấy, nhất định phải dạy dỗ! Không thể để họ quá ngang ngược, đám nam sủng của ta chẳng có tên nào càn quấy như Giản Hành Chi, bình thường muội quá nuông chiều y rồi…”
“Cô đủ rồi nhé.”
Giản Hành Chi thấy Thúy Lục càng nói càng thái quá, ngồi thẳng dậy định phản bác: “Cô…”
Tần Uyển Uyển kéo Giản Hành Chi lại.

Ngay trước lúc y mở miệng, nàng dùng ngón tay chặn môi y lại, dịu dàng nói: “Đừng lên tiếng.”
Giản Hành Chi ngây người, bỗng nghe Tần Uyển Uyển mỉm cười nói với y: “Ta cảm thấy Thúy Lục tỷ tỷ nói rất đúng, hiện giờ chỉ cần gương mặt này của người đã đủ khiến ta vui vẻ.”
Giản Hành Chi trợn mắt nhìn Tần Uyển Uyển vươn tay ấn đầu y lên vai mình, Giản Hành Chi rúc vào vai nàng, tim đập nhanh.
Y bắt đầu hoảng sợ, cảm thấy mình đang dẫn Tần Uyển Uyển đi về đường nghiêng.
Sau khi dựa một lát, y lại cảm thấy hình như đường nghiêng này cũng không tệ.
Thúy Lục vỗ cánh bay tới vị trí mà Vô Tương Tông đã hẹn trên thư mời.

Trước nay Vô Tương Tông ẩn giấu Tông môn, lần này vì Đại hội Liên minh Tiên giới mà mở đại trận hộ sơn, để Tông môn xuất hiện tại nhân thế.
Bay đến trước Vô Tương Tông, Thúy Lục không quên dạy Tần Uyển Uyển: “Muội phải trở thành người chói mắt nhất trong đám đông, không phải chỉ có mỹ mạo mà còn phải có khí chất.

Muội nhất định phải tự tin, lạnh lùng, ngang ngược, càn quấy.”
Nghe thấy mấy từ hình dung này, Tần Uyển Uyển không khỏi liếc nhìn Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi lập tức hỏi ngược lại: “Nàng nhìn ta làm gì?”
Tần Uyển Uyển dời ánh mắt sâu xa, gật đầu với Thúy Lục: “Ta biết rồi.”
“Nếu khí thế của nàng không tới thì cũng chẳng sao…” Giản Hành Chi cảm giác nổi bật đều bị Thúy Lục cướp mất, vội vàng tìm đất diễn cho mình: “Chúng ta tạo một mở đầu hoành tráng cho nàng, bảo đảm nàng là người thu hút nhất!
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển hơi hoảng sợ, không nhịn được hỏi thêm một câu: “Mở đầu này là người quyết định hay mọi người quyết định?”
Giản Hành Chi nhìn ánh mắt chẳng tin tưởng tẹo nào củaTần Uyển Uyển, do dự chốc lát, trái lương tâm đáp: “Mọi người cùng nhau quyết định.”
Mọi người đều ném ánh mắt lên án về phía y.
Tần Uyển Uyển hơi yên tâm lại.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ thấy đồng bằng phía trước bất ngờ xuất hiện một ngọn núi cao chót vót, tiếng người ồn ào dưới chân núi, có tu sĩ bay lên trời vung quang kiếm, ra hiệu họ dừng lại.
“Chuẩn bị rồi!”
Giản Hành Chi vừa thấy nơi này đã thông báo cho mọi người.

Tạ Cô Đường quay đầu nhìn y, do dự chốc lát, gật đầu.
Thúy Lục kêu to một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, đâm thẳng xuống.


Đám đông thất kinh, mọi người cùng la to: “Lui ra! Có chim to lao xuống!”
Thúy Lục nghe thấy “chim to” đã muốn phun lửa, nhưng nghĩ đến đám gà mờ chưa tới Trúc Cơ dưới đất nếu phun một cái chắc chết người, nàng ta quyết định nhẫn nhịn.
Thuý Lục đáp thẳng xuống, Tạ Cô Đường dựa theo kế hoạch nhảy lên trời giáng xuống, giơ tay đánh một kiếm ý về phía cổng lớn.

Kiếm ý hóa thành cự long màu vàng, gầm lên một tiếng trước mặt chúng nhân, dạt ra một con đường, tiếp đó y phất tay một cái, thảm đỏ trải thẳng đến cổng lớn.
Đám đông bị mở màn này chấn kinh, sau đó nhìn thấy Thúy Lục đáp xuống đất.

Giản Hành Chi nhảy xuống trước, Nam Phong nhảy xuống theo, sau đó lôi bậc thang nhỏ ra, kế tiếp Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường đứng một trái một phải bậc thang, cúi đầu vươn tay về phía Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển tao nhã đặt tay lên tay hai người, ghi nhớ ba cụm từ càn quấy, ngang ngược, tự tin, liếc nhìn chúng nhân.
Đám đông bàng hoàng nhìn họ.

Tần Uyển Uyển bước xuống, Giản Hành Chi giữ lấy tay nàng, Thúy Lục hóa thành người cầm lẵng hóa, Nam Phong lấy ra một cây dù lớn, Tạ Cô Đường bước phía trước, hô to về phía thảm đỏ vốn chẳng có ai: “Tránh ra, tránh ra! Tông chủ Thượng Thiện Tông xuất hành, kẻ không phận sự tránh đường!”
Nói xong, Thúy Lục bắt đầu rắc hoa.

Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi giẫm lên thảm đỏ, che dù, mỉm cười bước về phía trước dưới mưa hoa.
Tất cả mọi người tại đó sững sờ nhìn họ đi tới cổng, Tạ Cô Đường giao thư mời cho thị vệ đang ngây ngốc nhìn họ: “Tông chủ Thượng Thiện Tông đích thân đến đây, các người còn không mau sắp xếp!”
“A!” Thị vệ hoàn hồn, vội đáp: “Sắp xếp, sắp xếp ngay!”
Nói xong, thị vệ quay đầu vào trong gọi: “Người đâu, mau đưa Tông chủ Thượng Thiện Tông đến Đào viên nghỉ ngơi!”
Một thị nữ vội vàng bước lên, kính cẩn nói: “Tông chủ, mời đi theo ta.”
“Hiểu chuyện.”
Tần Uyển Uyển hơi gật đầu, ra hiệu cho Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi nhanh chóng lấy linh thạch ra, ném cho thị nữ, giọng điệu ngạo mạn: “Phần thưởng của ngươi.”
Thị nữ hành lễ cười một tiếng, giơ tay lên: “Mời.”
Nhóm Tần Uyển Uyển theo thị nữ đi xa, đám người trước cổng mới từ từ thoát khỏi cơn bàng hoàng.

Một ông cụ nói: “Vì để tranh giành sự chú ý, mấy năm nay đám tiểu môn tiểu phái này ngày càng màu mè.”
“Nhưng môn phái lúc nãy hình như cũng không tệ…” Một vị thư sinh nhíu mày: “Từ khí tức của họ mà xét, trong đó có người là Trúc Cơ thì phải?”
“Không chỉ thế…” Ông lão lắc đầu, ánh mắt khá sắc bén: “Thậm chí có khả năng là Kim Đan.”
“Mạnh thật đấy!”
Mọi người cùng cảm khái.
Mà nhóm Tần Uyển Uyển được thị nữ dẫn vào một hoa viên, bên trong đặt một bộ bàn ghế.

Thị nữ đưa bọn họ đến lương đình, kính cẩn nói: “Các vị nghỉ ngơi một lúc, lát nữa bữa tiệc bắt đầu, món ăn sẽ được mang lên.”
Tần Uyển Uyển giả vờ lạnh lùng, gật đầu: “Đi đi.”
Thị nữ hành lễ rời đi.

Đám người đi rồi, Tần Uyển Uyển quan sát xung quanh một vòng, trông thấy mọi người đang lén lút nhìn họ.
“Quả nhiên…” Giản Hành Chi nhìn ánh mắt lén lút nhìn trộm của đám người, tự tin cười: “Quả nhiên chúng ta là người chói lóa nhất ở đây.”
“Nơi này chẳng có một tên Kim Đan.” Thúy Lục nhìn xung quanh, chê bai: “Có thể không chói lóa được sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường cũng cảm thấy kỳ lạ: “Từ cổng lớn đến đây, hình như chẳng gặp được một tu sĩ kỳ Kim Đan trở lên, hơn nữa cũng chưa từng gặp người quen.”

Thúy Lục và Tạ Cô Đường cũng xem như có tiếng tại Tu chân giới, Đại hội Liên minh Tiên giới lớn như thế, theo lý không thể đến một người cũng chẳng có.
“Hơn nữa…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ít nhiều gì Đại hội Liên minh Tiên giới cũng phải có chương trình, vì sao thị nữ kia chỉ nói chuyện ăn uống với chúng ta, còn chuyện khác thì hết thảy không đề cập?”
Mọi người đưa ra nhiều thắc mắc như vậy, tất cả đều cảm thấy bất thường.

Giản Hành Chi suy nghĩ, bắt lấy một trọng điểm kỳ lạ: “Tu vi của bọn họ thấp như vậy, liệu có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của chúng ta không?”
Tất cả mọi người nghe thấy lời y chợt hoang mang, Tạ Cô Đường nghiêm túc phân tích: “Hẳn là có thể cảm giác được chúng ta rất mạnh, nhưng rốt cuộc là trình độ gì, phỏng chừng bọn họ không nhìn ra.”
Nói cách khác, chuyện bảo người mạnh như Thúy Lục và Tạ Cô Đường làm trợ thủ để khoe mẽ này, có khả năng bọn họ get không tới.
Giản Hành Chi nghe vậy, lập tức nói: “Sao có thể? Vậy chẳng phải chúng ta thất bại rồi?”
Đang nói chuyện, vài tu sĩ đứng bên ngoài, tay cầm chung rượu, nịnh nọt nhìn Tần Uyển Uyển ngồi giữa nhóm người: “Hôm nay có duyên gặp mặt đạo hữu, không biết đạo hữu có bằng lòng nể mặt đối ẩm một chung rượu nhạt?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển lập tức đáp: “Mời ngồi.”
Mặc dù mọi người nghi ngờ trong lòng, nhưng hôm nay người ta dâng cơ hội để Tần Uyển Uyển khoe mẽ, mọi người vẫn quyết định lựa chọn làm theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục ngụy trang thân phận của mình, nhường đường cho những tu sĩ kia.
***
Bọn họ bước vào đình, Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong rót rượu cho họ, Giản Hành Chi quỳ gối bên cạnh Tần Uyển Uyển rót rượu cho nàng.
Những người này trông cao nhất không quá Trúc Cơ, thấy Tần Uyển Uyển thì hơi dè dặt nhưng vẫn chủ động giới thiệu bản thân.
“Tại hạ Chưởng môn phái Ngô Đồng, Xuân Nguyên.”
“Tại hạ Giáo chủ Lôi Đình Giáo, Lôi Thiên Phách.”
“Tại hạ Cung chủ Cửu Thiên Huyền Nữ, Vân Nhất Thủy.”

Mọi người giới thiệu một vòng, đều là Chưởng môn.

Tần Uyển Uyển hơi yên tâm, đoán chừng mặc dù tu vi nhóm người này không cao nhưng thân phận không thấp.
Mà Thúy Lục và Tạ Cô Đường đều liếc nhìn nhau, không khỏi suy nghĩ sao chưa từng nghe một Tông môn nào trong đám này thế?
Tần Uyển Uyển chờ bọn họ giới thiệu bản thân xong, liếc nhìn Nam Phong.

Nam Phong lập tức tiếp lời, giới thiệu Tần Uyển Uyển: “Đây là Tông chủ Thượng Thiện Tông chúng ta, Tần Uyển Uyển.”
“Tần Uyển Uyển?”
Mọi người lập tức mở to mắt, Lý Xuân Nguyên chấn kinh hỏi: “Chính là Tần Uyển Uyển một chưởng đánh lui Tạ Cô Đường, một cước đá văng đại nhân Thúy Lục Quỷ Thành?”
Tần Uyển Uyển mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Lý Xuân Nguyên thở dài, nhìn mọi người: “Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, nhớ năm đó ta và Tạ Cô Đường đánh nhau một trận, thắng y phải cần đến mười chiêu, không ngờ Tần chưởng môn lại chỉ một chiêu đã có thể đánh bại!”
Nghe vậy, tay châm trà của Tạ Cô Đường run lên.

Nhóm Tần Uyển Uyển nhìn về phía Tạ Cô Đường, ý vị sâu xa.
Tạ Cô Đường còn chưa tiêu hết những lời này, chợt nghe người bên cạnh phụ họa.
“Đúng vậy.” Vân Nhất Thủy thở dài: “Năm đó, lúc ta thắng Tạ Cô Đường đã dùng mười ba chiêu.”
Lời vừa buông, mọi người đồng loạt tiếp lời.
“Ta dùng bảy chiêu.”
“Ta dùng sáu chiêu!”
“Ta vô chiêu thắng hữu chiêu!”


Đám người đấu võ miệng một phen, Lý Xuân Nguyên cảm khái: “Hóa ra chư vị ngồi ở đây đều là người từng đánh bại Tạ Cô Đường, hôm nay có thể gặp nhau tại đây đúng là duyên phận! Nào, mọi người nâng chung đối ẩm một phen.”
Nói xong, Lý Xuân Nguyên giơ chung lên, tất cả mọi người vui vẻ phụ họa.

Tần Uyển Uyển xấu hổ nâng chung, nhìn Tạ Cô Đường ngồi quỳ bên cạnh siết chặt kiếm.
Lòng nàng hơi hoảng, bắt đầu suy nghĩ đây rõ ràng không phải là Đại hội Liên minh Tiên giới, đây rốt cuộc là nơi nào?”
Những lời đám người này nói đều là thật sao?
“Thật ra trừ Tạ Cô Đường…” Lý Xuân Nguyên uống một chung rượu, cảm khái: “Tại hạ cũng đã từng giao đấu với Thúy Lục, đệ nhất cao thủ Quỷ Thành.”
“Đúng vậy.” Lôi Thiên Phách bày vẻ mặt hồi tưởng: “Nhớ năm đó, ta và Thúy Lục gặp nhau ở Hoa Thành, không nói một lời đã đánh.

Khi ấy, ta tung một chiêu Mãn thiên kinh lôi đã đánh cô ta lông chim tứ tán!”
“Ngươi nói chuyện chú ý chút đi!” Thúy Lục nghe vậy, đập trà trên tay, quay đầu mắng: “Nhiều năm qua, Thúy Lục chưa từng ra khỏi Quỷ Thành, ngươi nói bậy nói bạ gì đấy!”
“À.” Lôi Thiên Phách chột dạ gật đầu: “Vậy có lẽ ta nhớ nhầm, tóm lại…” Hắn cao giọng, hào hứng nói: “Ta dùng sấm sét đánh cô ta lông chim tứ tán, chuyện này tuyệt đối không sai!”
“Ngươi…”
Nghe nói thế, Thúy Lục muốn đập bể đầu người này tại chỗ, nhưng lại bị Tần Uyển Uyển gọi lại: “Thúy Thúy.”
Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang, thấy Tần Uyển Uyển nháy mắt với nàng ta.
Thúy Lục hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, ngồi về chỗ, tiếp tục pha trà.
Vân Nhất Thủy nhìn tương tác chủ tớ hai người, mỉm cười với Tần Uyển Uyển: “Người hầu này của Tần chưởng môn hình như rất bảo vệ đại nhân Thúy Lục.”
“Bọn họ thuộc đồng nguyên.” Tần Uyển Uyển giải thích, sau đó quyết định khách sáo nói: “Chư vị đều là người tới tham gia Đại hội Liên minh Tiên giới?”
“Đương nhiên!” Lý Xuân Nguyên gật đầu, vẻ mặt chính trực: “Ma chủng thiện thế, Tu chân giới bị đe dọa, phái Ngô Đồng ta là danh môn chính phái, chuyện trừ ma không thể chối từ!”
“Đúng vậy!” Lôi Thiên Phách tiếp lời: “Lôi đình đánh tan hắc ám, chuyện giúp đỡ chính nghĩa như vậy sao có thể thiếu Lôi Đình Giáo ta?”
Đám người mồm năm miệng mười bày tỏ chính trực một phen.

Tần Uyển Uyển nhíu mày.
Đây đúng là Đại hội Liên minh Tiên giới không sai, nhưng sao toàn là một đám người thế này? Nếu Tu chân giới thật sự dựa vào đám người này đấu với Tà Thần, nàng cảm thấy Tu chân giới phải thay đổi phương án đối kháng ——
Ví dụ như đầu hàng.
Tần Uyển Uyển khó hiểu.

Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong cũng nghệch ra, còn Giản Hành Chi cau mày nhìn đám người kia, thầm nghĩ tiểu thế giới này sắp toi rồi.
Hay là phi thăng rời đi sớm cho rồi.
Nhóm Tần Uyển Uyển ôm theo hoài nghi trò chuyện với bọn họ.

Đám người này, cái khác không biết chứ tâng bốc nhau lại cực kỳ lợi hại, chẳng bao lâu sau Tần Uyển Uyển đã bị bọn họ tâng bốc đến choáng váng, Giản Hành Chi cũng vui vẻ quan sát.
Mặc dù Tu chân giới sắp ngủm, nhưng nhiệm vụ của y có thể hoàn thành rồi!
Y hào hứng nhìn bảng danh sách nhiệm vụ của mình, kết quả lại thấy thanh tiến độ 【Giúp đỡ nữ chính trở thành người nổi nhất Đại hội Liên minh Tiên giới】trên danh sách nhiệm vụ không thề động đậy chút nào!
Sắc mặt Giản Hành Chi đại biến, y lập tức ngẩng, đang định nhắc nhở Tần Uyển Uyển, chợt nghe thấy tiếng chuông vang trên cao.

Chim tước hoảng hốt bay lên, giọng một thiếu niên truyền từ bên trên xuống, bình tĩnh ra lệnh: “Đóng trận.”
Giọng thiếu niên này giống hệt giọng nói trong thư mời lúc trước.

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn tấm màng mỏng phía sau núi cao sáng lên, tấm màng dần dần nhạt đi, núi cao bên trong cũng từ từ trong suốt.
Tần Uyển Uyển chấn kinh quay đầu, nhìn người bên cạnh: “Đấy là gì?”
“À.” Lý Xuân Nguyên nhìn núi cao, vui vẻ giải thích: “Đại hội Liên minh Tiên giới sắp bắt đầu rồi, lão tổ Vô Tương Tông đang đóng đại trận hộ sơn.”
“Vì sao chúng ta lại ở bên ngoài đại trận hộ sơn?”
Tần Uyển Uyển ngớ người, đám người lấy làm lạ nhìn Tần Uyển Uyển: “Người có thể vào đại điện Vô Tương Tông nghị sự chỉ có đại Tông môn như ba Tông bốn Thành, tiểu Tông môn chúng ta làm gì có tư cách? Mọi người đến đây ăn một bữa cơm là xong, đạo hữu không cần hoang mang…” Lý Xuân Nguyên nháy mắt: “Lần đầu đi kiếm cơm à?”
Mọi người đều bị hai chữ “kiếm cơm” này làm thất kinh, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cũng nhận ra đây là nơi nào.
Bình thường hoạt động tiên gia cỡ lớn đều sẽ thiết lập một vài tiệc cơ động, nhóm người này tới là để kiếm cơm ăn!
Trước đây có đám người khoác lác tham ăn biếng làm như bọn họ, Vô Tương Tông bèn xem họ như kẻ kiếm cơm mà tống đến đây!

“Còn đợi gì nữa?”
Thúy Lục phản ứng trước tiên, kích động la lên: “Xông lên đi!”
Nghe nói thế, mọi người không kịp do dự, quay đầu hóa thành một luồng sáng lao về phía đại trận hộ sơn của Vô Tương Tông.
Lạc Thủy trên tay Giản Hành Chi hóa thành vạn thanh kiếm, phóng như mưa về phía đại trận hộ sơn của Vô Tương Tông.

Nắm đấm Thuý Lục rực lửa, tung một cú về phía đại trận hộ sơn; kiếm khí của Tạ Cô Đường hóa rồng.

Cùng lúc đó, Tần Uyển Uyển giơ tay ngưng tụ linh lực lên Uyên Ngưng; Nam Phong dán lên vai Tần Uyển Uyển, túm chặt lấy quần áo nàng, hô to: “Cố lên! Chủ nhân cố lên! Mọi người cố lên!”
Nháy mắt đại trận Vô Tương Tông bị tấn công đến chấn động ầm ầm, đệ tử Vô Tương Tông sợ hãi kêu lên: “Không hay rồi! Có người tấn công sơn môn! Kết trận!”
“Đừng đóng cửa!”
Tần Uyển Uyển đi theo Giản Hành Chi xông vào đại trận hộ sơn, pháp quyết hóa thành lưỡi dao ánh sáng bay xung quanh bọn họ, nàng tránh né lưỡi dao tứ phía, hô to: “Chúng ta là người tới tham gia Đại hội Liên minh Tiên giới!”
“Còn muốn gạt chúng ta!”
Hộ vệ dẫn đầu Vô Tương Tông kích động hét to: “Hỏa công!”
Nói xong, hỏa tiễn mang theo pháp quyết bay thẳng về phía họ, hóa thành mười mấy mũi tên lửa giữa không trung, kết hợp với lưỡi dao ánh sáng truy đuổi bọn họ.
Giản Hành Chi giơ tay chém đứt mười mấy mũi tên, Tần Uyển Uyển gian nan lách người giữa không trung.
Trang phục cả người nàng vừa nặng vừa thùng thình, tay áo bất cẩn liền bị lửa đốt.

Giản Hành Chi nhìn thấy, vội chém đứt tay áo, kéo nàng tránh sang một bên, lớn tiếng nói: “Đi theo ta!”
Tần Uyển Uyển phóng vèo vèo theo y giữa pháp trận, xông về phía cung điện trên đỉnh núi.

Tốc độ của bọn họ quá nhanh, trụy sức trên đầu nàng đều rớt cả, Thúy Lục kinh hãi la lên: “Trâm cài của ta!”
“Mặc kệ đi, ta đền cho cô!”
Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục đang định quay lại nhặt trâm cài, dùng kiếm khí phá mở một con đường.

Tần Uyển Uyển tóc tai tán loạn, thỉnh thoảng còn bị châm một đốm lữa giữa hỏa tiễn tấn công dày đặc.
Nàng vừa dập lửa, vừa chém giết.

Thúy Lục sử dụng hình người không tiện, dứt khoát hóa thành một con chim khổng lồ, trực tiếp phun lửa về phía đám người.
Bọn họ hất văng tất cả pháp trận chắn đường mình, rốt cuộc cũng nhào vào đại điện Vô Tương Tông.
Giản Hành Chi đầu tàu gương mẫu, đá văng cổng lớn, cùng đáp xuống đất với Tạ Cô Đường.

Tần Uyển Uyển xoay người giẫm lên vai hai người, dừng ở tư thế vung kiếm.

Thúy Lục vào điện cuối cùng, đập cánh hót vang sau lưng Tần Uyển Uyển.
Chúng nhân sững sờ nhìn người cô gái cả người bốc khói, tóc tai bù xù, quần áo toàn lỗ, trang điểm nhòe nhoẹt, quầng thâm mắt nổi bật giống như mấy năm không ngủ, cùng hai người một chim bên cạnh chẳng tốt hơn là bao, không ai nói được lời nào.
Giữa bầu không khí im phăng phắc, Nam Phong ngẫm nghĩ, cảm thấy mình không thể tách khỏi đội ngũ, nó đang nằm trên vai Tần Uyển Uyển thì đột ngột đứng lên, cao giọng hô: “Tông chủ Thượng Thiện Tông – Tần Uyển Uyển giá lâm, mọi người hoan nghênh!”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển nhìn Ninh Bất Ngôn, Liễu Nguyệt Hoa, Tống Tích Niên, Tông chủ Thiên Kiếm Tông –  Lạc Bất Phàm, cùng với thiếu niên áo trắng trông dáng dấp như mười sáu tuổi ngồi trên trao, đang mỉm cười nhìn họ, biểu cảm giống như sắp nhịn hết nổi.
Nàng muốn khóc quá.
Thúy Lục không trực tiếp xuất hiện bằng hình người mà hóa thành chim bói cá, đáp lên vai Tần Uyển Uyển, đưa lưng về phía chúng nhân, ngửa mặt nhìn trời.
Mà Tạ Cô Đường hẳn là người thảm nhất nơi này, Chưởng môn Lạc Bất Phàm khiếp sợ nhìn y, hồi lâu mới nặn ra một câu: “Cô… Cô… Cô Đường?”
Tạ Cô Đường xấu hổ cúi đầu, thấp giọng đáp: “Chưởng môn, là con.”
Người vui vẻ nhất ở đây chỉ có Giản Hành Chi.
Nghe thấy tiếng “ting” vang lên trong đầu, y biết tại khoảnh khắc này Tần Uyển Uyển là người nổi nhất Đại hội Liên minh Tiên giới!
***
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment