Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 141


【1】
Lần đầu tiên Tần Vãn gặp Giản Chi Diễn là mùa hè năm mười sáu tuổi.
Hôm đó, nàng giúp Quân Thù giành lấy linh thảo mà hắn muốn, chém giết trở về Vấn Tâm Tông, đúng lúc thấy Quân Thù và Tô Nguyệt Ly đang ngắm hoa trong vườn.
Người nàng còn mang thương tích, nhìn thấy Quân Thù cầm một đóa hoa ngọc lan cài lên tóc Tô Nguyệt Ly, nàng không nhịn được liền tức giận tranh chấp.

Sau khi cãi nhau, nàng tức tối một mình hạ sơn đến kỹ nam quán, đập linh thạch, bảo ông chủ gọi tất cả thanh quan lên.
Mấy chục mỹ nhân nối đuôi nhau bước vào, đồng loạt quỳ gối trước mặt nàng.

Nàng uống rượu giải sầu, chỉ bảo: “Ngẩng đầu lên.”
Cả đám kỹ nam ngẩng đầu.

Nàng nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người Giản Chi Diễn.
Nàng không ngờ một kỹ nam quán bình thường lại có người tuyệt sắc như vậy, thế nhưng lòng nàng chỉ có Quân Thù, ánh mắt chỉ thoáng chững lại rồi quay đầu đi, gọi Giản Chi Diễn: “Chọn y đi.”
Dường như Giản Chi Diễn không lấy làm lạ đối với chuyện nàng giữ y lại, tất cả mọi người lui xuống, y bình tĩnh quỳ dưới đất.
Tần Vãn không lên tiếng mà chỉ uống rượu, uống hết chung này đến chung khác.
Rượu của người phàm không chuốc say được tu sĩ, nàng uống như uống nước lã, lát sau ngược lại bình tĩnh hơn.
Đợi hoàn toàn tỉnh táo, nàng mới cảm thấy hoang đường.

Mình là Đại sư tỷ Vấn Tâm Tông, hôn thê của Thiếu chủ Nhạc Thành, tới đây còn ra thể thống gì?
Nàng ném hai viên linh thạch, đứng dậy định đi.

Giản Chi Diễn thấy nàng đứng dậy, vội vã lên tiếng: “Tiên quân đi rồi ư?”
“Ta còn cần ngươi đồng ý à?”
Tần Vãn lạnh nhạt liếc y.

Giản Chi Diễn gấp gáp đứng dậy, bắt lấy vạt áo nàng, đôi mắt nhìn nàng đầy ắp khẩn cầu: “Là do nô làm không tốt chỗ nào ư?”
“Không có gì không tốt.” Tần Vãn thấy y hoảng hốt, ngược lại thấp giọng, dịu dàng đáp: “Ta có việc, phải đi rồi.”
“Tiên quân…” Giản Chi Diễn thấy nàng dịu giọng nhỏ nhẹ, to gan nói: “Tiên quân có thể mua nô tài không?”
“Mua ngươi?” Tần Vãn nhướng mày: “Ngươi và ta lần đầu gặp nhau, vì sao ta phải mua ngươi?”
Giản Chi Diễn nghe thấy lời này chợt sững sờ, tuyệt vọng hiện lên trong mắt, nhưng y vẫn buông vạt áo của Tần Vãn ra, không hề nhiều lời, chỉ cung kính khấu đầu: “Tiên quân đi thong thả.”
Tần Vãn cũng không để ý, xoay người bỏ đi.

Sau khi nàng bước xuống lầu, ông chủ chạy tới bắt chuyện một phen, bảo gã sai vặt tiễn nàng ra cửa.
Lúc đi ra hậu viện, nàng trông thấy Giản Chi Diễn được người khác dẫn đườn bước đi trên hành lang về phía phòng bao khác.
Nàng không khỏi dừng bước, thoáng do dự, chỉ vào Giản Chi Diễn rồi hỏi gã sai vặt bên cạnh: “Y đi đâu đấy?”
“Đi gặp khách mới ạ.”
Gã sai vặt cười: “Giản công tử vừa mới treo bảng, rất nhiều người chỉ đích danh muốn gặp.

Phụ thân đang suy nghĩ, định bán đêm đầu tiên của công tử với giá cao.”
Nghe thấy lời này, Tần Vãn dùng thần thức quét qua phòng bao, nhìn thấy trong phòng hầu như đều là mấy lão già năm mươi tuổi.

Nàng bỗng nhiên hiểu được hành động lúc nãy của Giản Chi Diễn, nếu sớm muộn gì cũng bị bán, quả thật bán cho nàng tốt hơn bán cho đám người kia.
Nhưng nghĩ lại bọn họ bèo nước gặp nhau, không mấy thân thiết, người khổ trong thiên hạ rất nhiều, nàng cũng chẳng phải Bồ Tát sống, làm sao cứu hết được.
Vì thế nàng mặc kệ, xoay người rời đi.
Bước trên đường, nàng tò mò hỏi: “Dung mạo Giản công tử này phi phàm, trông có vẻ không phải xuất thân bình thường?”
“Tiên quân thật tinh mắt.” Gã sai vặt khen ngợi Tần Vãn, giải thích: “Hình như phụ mẫu Giản công tử cũng là tu sĩ, vì đắc tội người ta nên bị giết.

Lúc phụ mẫu công tử chết, dưỡng phụ(*) của công tử đúng lúc ghé qua, phụ mẫu công tử ủy thác khi lâm chung, dưỡng phụ bèn ôm công tử xuống núi.

Sau này gặp phải nạn đói, dưỡng phụ không thể nuôi quá nhiều con nít trong nhà, vì con của mình nên ông ta bán công tử đi, sau nhiều lần sang tay thì tới chỗ chúng ta.

Từ khi công tử mười ba tuổi đã bắt đầu được dạy dỗ đàng hoàng, hôm nay tuổi tròn mười tám, vừa treo bảng thì tiên quân tới rồi.”
(*) Cha nuôi
Tần Vãn không lên tiếng, nàng bước một chân ra bậc cửa.
Tiếng đàn sáo tấu nhạc bên trong kỹ nam quán thoắt chốc nhỏ xuống.

Tần Vãn nhớ đến bản thân lúc còn nhỏ, trốn dưới giường trông thấy cả nhà Tần gia bị diệt.

Nàng chợt nghĩ nếu như năm đó Quân thành chủ không tới cứu nàng, có phải nàng cũng sẽ có kết cục như Giản Chi Diễn không?
Ý nghĩ này khiến nàng dừng bước, gã sai vặt nghi hoặc: “Tiên quân?”
“Ta muốn mua y”.
Tần Vãn xoay đầu lại, ra quyết định.
“Gọi ông chủ các người tới đây.”
【2】
Mua Giản Chi Diễn là xúc động nhất thời, nhưng về sau nàng phát hiện người này cực kỳ có ích.
Nhất là dùng để chọc tức Quân Thù và thầy nàng – Thẩm Tri Minh.
Từ khi Tô Nguyệt Ly đến Vấn Tâm Tông, sự chú ý của tất cả bọn họ đều đặt lên người nàng ta.

Cho đến khi nàng đưa Giản Chi Diễn về Vấn Tâm Tông, rốt cuộc bọn họ mới có chút phản ứng với nàng.

Thẩm Tri Minh bảo nàng không biết xấu hổ, Quân Thù mắng nàng không biết liêm sỉ.
Bọn họ càng mắng, ngược lại nàng càng vui vẻ, càng đối tốt với Giản Chi Diễn, để y hầu hạ bên cạnh, thậm chí còn giữ y lại trong phòng nghỉ ngơi.
Giản Chi Diễn được nàng che chở, mặc dù y không nói gì nhưng lúc nhìn nàng ánh mắt luôn lấp lánh.
Y cố gắng lo toan mọi thứ vì nàng, học khúc nhạc nàng thích, học cách trình bày món ăn nàng thích, dốc hết  mánh lới lấy lòng đã học nửa đời trước, hi vọng khiến nàng vui vẻ.
Nhưng nàng không biết, mọi sự chú ý của nàng đều đặt trên người Quân Thù.
Lúc đó nàng cho rằng nàng và thầy nàng, Quân Thù, sư huynh chỉ là tranh chấp giống như người trong nhà cãi vã.
Cho đến khi nàng đẩy Tô Nguyệt Ly xuống vách đá để giữ mạng cho nàng ta trong Mật cảnh, đến khi thương tích chồng chất trở về lại bị thầy nàng móc Long đan.
Nàng trở thành một phế nhân, khi đó nàng mới biết bọn họ không phải cãi vã với nàng, bọn họ thật sự vứt bỏ nàng vì Tô Nguyệt Ly.
Kim Đan của nàng bị tổn hại, tu vi tuột dốc.

Lúc nằm trên giường giống như phế nhân, lòng nàng tràn ngập oán hận.
Mà lúc này chỉ có Giản Chi Diễn đẩy cửa bước vào, run run đút thuốc cho nàng, đợi làm xong còn dịch chăn cho nàng.

Tần Vãn khàn giọng lên tiếng: “Ngươi đi đi.”
Giản Chi Diễn kinh ngạc quay đầu, giọng Tần Vãn bình tĩnh: “Khế ước bán thân nằm trong ngăn tủ thứ hai, hàng thứ ba.

Kim Đan của ta bị tổn hại, vô vọng phi thăng, sau này chỉ là phế nhân, không nuôi ngươi được, ngươi theo ta sẽ chịu khổ.”
“Người không sợ khổ.”
Giản Chi Diễn lắc đầu, hoang mang nói: “Nô đi theo người!”
Tần Vãn không để tâm tới y, chỉ đáp: “Tùy ngươi.”
Nàng đã nói rồi, còn về sau thế nào chẳng phải chuyện nàng lo.
Dù gì cũng chỉ là một nô tài.
Nàng không hề để ý chút nào đến y, chỉ chăm chăm muốn cướp lại thứ của mình.
Nàng bắt đầu tu luyện lần nữa, bị người khác nhạo báng.

Đạo tâm nàng đã phá, bèn dứt khoát tu lại ma đạo.
Nàng cứ luôn tranh, cứ luôn giành, không biết vì sao thiên đạo lại lần lượt che chở Tô Nguyệt Ly.

Nàng càng tranh càng giành, càng mất nhiều hơn.
Ngược lại Tô Nguyệt Ly thẳng tiến một bước lên mây, mỹ nam vây quanh.
Nàng mất đi thầy, sư huynh, Quân Thù, bằng hữu…
Cho đến cuối cùng chỉ còn lại Giản Chi Diễn ở bên cạnh nàng.
Kim Đan của nàng bị tổn hại, y bắt đầu tu luyện vì nàng, muốn bảo vệ nàng.
Nàng nhập ma, y theo nàng nhập ma.
Nàng muốn tu luyện, y tự nguyện làm đỉnh lô cho nàng.
Đến phút cuối, y chắn trước mặt nàng, bị Quân Thù đâm một nhát xuyên tim, nôn máu bảo nàng chạy mau, nàng bỗng hốt hoảng.
Nàng không chạy.
Nàng nhìn khuôn mặt thân thiết quen thuộc trước mặt bị Quân Thù đâm xuyên người, đột nhiên nghĩ vì sao?
Vì sao nàng phải hi sinh nhiều như vậy để theo đuổi một người? Nàng mệt rồi.
【3】
Sau này, nàng biết được vì sao.
Bởi vì nàng là nữ phụ ác độc trong một quyển sách.
Mà lần này hệ thống nói cho nàng biết nàng có một cơ hội tái sinh, thay đổi vận mệnh của mình.
Nhưng nàng không lựa chọn.
Nàng vì bản thân hại Giản Chi Diễn, vì tình yêu chấp mê bất ngộ, nàng không có tư cách bắt đầu lại cuộc đời.
Nàng cũng không muốn.
Nàng chưa từng nếm trải hạnh phúc trong cuộc đời này, tiếc nuối duy nhất chỉ là không chăm chỉ tu hành, không chăm sóc tốt cho Giản Chi Diễn.
“Vậy cô có bằng lòng đưa thân thể của mình cho hệ thống sắp xếp không? Chúng ta có thể để người khác thực hiện nguyện vọng của cô.”
Hệ thống nói cho nàng biết
Tần Vãn gật đầu, không hề lưỡng lự: “Chỉ cần cô ấy có thể giúp Giản Chi Diễn sống tốt là được.”
Hệ thống đồng ý với nàng, nàng cho rằng bản thân sẽ tan biến khỏi thế gian này.
Nhưng không ngờ nàng chỉ bị hệ thống phong ấn tạm thời bên trong cơ thể, cùng chia sẻ cơ thể với vị tiên nữ tên Tần Uyển Uyển kia, quan sát hết mọi chuyện Tần Uyển Uyển trải qua.
Nàng nhìn Tần Uyển Uyển trải qua tuyệt vọng trên Đài thẩm mệnh, nhìn nàng ấy và người đàn ông dùng thân thể Giản Chi Diễn tên Giản Hành Chi vạch trần Tô Nguyệt Ly, nhìn Quân Thù suy sụp, nhìn bọn họ tiêu sái rời đi, sôi nổi ồn ào,  lang bạt khắp thế gian, yêu nhau và cứu giúp thế giới.
Cuối cùng nàng cũng biết hóa ra năm đó Thẩm Tri Minh đối xử đặc biệt với Tô Nguyệt Ly không phải vì tình yêu mà là vì lợi dụng.

Ông ta đã giấu ma chủng trong người, cấu kết Tà Thần, lợi dụng thể chất đặc biệt của Tô Nguyệt Ly thay đổi bản thân, mưu đồ phi thăng.
Cuối cùng nàng cũng biết thật ra Quân Thù không thích Tô Nguyệt Ly và cũng không yêu ai khác, cái hắn yêu chỉ có chính mình.

Tình yêu của hắn ấu trĩ nực cười, bạc bẽo vô vị.
Không biết sao nàng bỗng ý thức được hóa ra thế giới này có nhiều cách sống như vậy.
Hóa ra nàng mù rồi.
【4】
Sau này, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lên Đăng Tiên Đài rời đi, nàng và Giản Chi Diễn ở lại Tu chân giới này.
Đợi nàng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở Thiên Kiếm Tông.

Giản Chi Diễn ngồi bên cạnh, tính tình y vẫn như lúc mười tám tuổi, thấy nàng là bổ nhào tới, khác với đoạn kết kiếp trước là y không chịu quá nhiều trắc trở.
“Chủ nhân, cuối cùng người tỉnh rồi! Mấy ngày qua có một người khác ở trong cơ thể nô, không biết tại sao nô luôn không khống chế được cơ thể.

Nô…”
“Ta biết.” Tần Vãn nghe Giản Chi Diễn nói, nhớ tới đây mới là chuyện quan trọng nhất  hiện tại.


Nàng mỉm cười, quay đầu nhìn Giản Chi Diễn: “Ta cũng đang tỉnh.”
Nàng tỉnh lại, làm quen thân thể một lát rồi cùng Giản Chi Diễn đi gặp Tông chủ Thiên Kiếm Tông Lạc Bất Phàm .
Lúc bọn họ đến có rất nhiều người trong đại sảnh, nàng biết được những người này đều là người quen của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển từ trí nhớ của Tần Uyển Uyển: Thúy Lục, Yên Vô Song, Ninh Huy Hà, Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương…
Và Tống Tích Niên.
Những người này đều mang theo chút mong đợi nhìn bọn họ.

Mặc dù biết Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đã rời đi từ lâu, nhưng không biết tại sao lúc Tần Vãn và Giản Chi Diễn xuất hiện, bọn họ vẫn mang theo chút mong đợi kỳ lạ, trừ Tống Tích Niên ngồi bên cạnh chẳng hề hay biết đối với tất cả những chuyện đã xảy ra.
Ánh mắt Tần Vãn lướt qua gương mặt mọi người, do dự một lát, cuối cùng mới dừng lại chỗ Tống Tích Niên đang sửng sốt nhìn nàng, gật đầu mở miệng: “Sư huynh.”
Ánh mắt tất cả mọi người đều ảm đạm, chỉ có Tống Tích Niên sững sờ nhìn Tần Vãn.
“Thật sự là muội…” Tống Tích Niên khó tin nhìn tu vi kỳ Độ Kiếp của nàng, vẻ mặt chấn kinh: “Sư muội, sao muội đã…”
Đã tới kỳ Độ Kiếp.
Tống Tích Niên chưa hết lời đã bị Lạc Bất Phàm cắt ngang: “Sức khỏe Tần đạo hữu ổn chưa?”
“Vâng.”
Tần Vãn gật đầu: “Đa tạ Lạc tông chủ quan tâm, qua một thời gian nữa là có thể thích ứng được rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lạc Bất Phàm gật đầu.
Mọi người bắt chuyện một phen, do không mấy quen thuộc nên sau khi hàn huyên đơn giản vài câu thì Tần Vãn cáo lui rời đi.
Nàng dẫn Giản Chi Diễn trở về phòng cho khách.

Trên đường đi, Giản Chi Diễn thấp thỏm: “Chủ nhân, kế tiếp chúng ta đi đâu?”
Tần Vãn cũng không rõ, nàng cảm giác bản thân sống lại lần nữa, ngoại trừ Giản Chi Diễn bên cạnh thì chẳng bận tâm điều gì, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Chủ nhân đi đâu…” Giản Chi Diễn mím môi: “Nô theo đó.”
“Ta không có nơi nào muốn đi, ngươi chọn một nơi mình muốn đi đi.”
Giọng Tần Vãn rất lạnh nhạt.

Giản Chi Diễn không dám nói, ngoan ngoãn đứng sau lưng Tần Vãn đáp: “Nô nghe theo chủ nhân hết.”
“Vậy thì đến nhà ta đi.”
Giản Chi Diễn không chịu quyết định, Tần Vãn bèn ra quyết định: “Thành Phượng Hoàng.”
Hai người quyết định điểm đến, Tần Vãn cáo biệt Lạc Bất Phàm xong cũng không thông báo Tống Tích Niên, dẫn Giản Chi Diễn xuống núi.
Giản Chi Diễn đi theo sau lưng Tần Vãn, thấy nàng không quay đầu, liền dè dặt hỏi: “Chủ nhân, không nói Tống đạo quân một tiếng sao?”
“Không cần.”
Giọng Tần Vãn hờ hững: “Sau này chúng ta và y không còn quan hệ.”
“Vâng.”
Giọng nói Giản Chi Diễn mang theo chút vui vẻ nho nhỏ, Tần Vãn sực nhớ: “Còn nữa, sau này đừng gọi ta chủ nhân, gọi ta Tần Vãn đi.”
“Nô tài không dám.”
Giản Chi Diễn lập tức đáp, Tần Vãn thờ ơ nhìn y: “Cơ thể này, cái gì ngươi cũng làm hết rồi, có gì không dám?”
Giản Chi Diễn cứng đờ tại chỗ, Tần Vãn tiếp tục xuống núi.

Giản Chi Diễn do dự chốc lát, đuổi theo Tần Vãn, nhỏ giọng nói: “Nô lớn hơn người mấy tháng, nô có thể gọi người là Vãn Vãn không?”
“Tự xưng nô mà còn gọi tên ta, không thấy mạo phạm sao?”
Tần Vãn nhìn y như cười như không.

Giản Chi Diễn đỏ mặt đáp: “Nô… Ta… ta có thể gọi như vậy không?”
“Có thể.”
Tần Vãn nhẹ nhàng hờ hững đáp: “Sắp tới chúng ta chu du khắp nơi, lúc trước Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển chung đụng thế nào, huynh biết không?”
“Biết…”
“Chúng ta cũng cứ như thế là được.” Giọng Tần Vãn rất điềm tĩnh: “Huynh là bằng hữu, là đồng bạn của ta, đừng quá câu nệ.”
***
【5】
Sự càn quấy của Giản Hành Chi ít nhiều gì cũng ảnh hưởng Giản Chi Diễn đôi phần.
Cho dù y đã cố gắng khiến mình khom lưng cúi đầu, nhưng hai hồn một thể với Giản Hành Chi đã lâu, thấy Giản Hành Chi đối xử với người khác thế nào, rốt cuộc y cũng không thể khiến mình trở về trạng thái trước đây.
Tần Vãn bảo y gọi tên nàng, y liền không từ chối, thậm chí được đằng chân lân đằng đầu, gọi điệp âm tên của nàng.
Có điều gọi mấy ngày, y cảm thấy cách gọi này đồng âm với “tiên quân Tần Uyển Uyển” quá, vì thế y đổi thành A Vãn.
Hai người cùng đến cố hương của Tần Vãn.

Tần gia nơi này từng là đại tộc nhưng bị diệt môn trong một đêm, Tần Vãn là cô nhi, về sau hung thủ bị Thẩm Tri Minh và Quân Thù liên tục đuổi giết, cuối cùng hợp lại bóp ch.ết.

Sau khi Tần Vãn lớn lên, ngay cả kẻ thù cũng không tìm được.
Tần Vãn đến nơi vốn là trạch viện của mình, ở đây quanh năm không ai cư ngụ, cây cỏ đã mọc rậm rạp.

Tần Vãn mở trận pháp phong ấn, dẫn Giản Chi Diễn vào Tần Phủ, vừa đi vừa nói với y: “Nơi này chết rất nhiều người, có thể có oan hồn chưa đi, huynh đừng sợ.”
Đổi lại trước đây, Giản Chi Diễn sẽ sợ.

Nhưng dẫu sao theo Giản Hành Chi tu đến kỳ Hóa Thần, mặc dù cuối cùng Giản Hành Chi truyền hết tu vi cho cơ thể Tần Vãn, nhưng y vẫn còn nhớ tâm pháp từng sử dụng và quá trình tu luyện.


Hiện giờ nhìn thấy oan hồn, y cũng không sợ mấy.
Tần Vãn độ hóa oan hồn trong trạch viện, đa phần là vài hạ nhân, sau đó dẫn Giản Chi Diễn dọn dẹp trong phủ một lúc, cùng nhau ở lại với Giản Chi Diễn.
Trước khi ngủ, nàng nói với Giản Chi Diễn: “Bắt đầu từ ngày mai, huynh tu luyện đi.”
Giản Chi Diễn không từ chối, chỉ đáp: “Ừm.”
“Ta tưởng huynh sẽ từ chối chứ?” Tần Vãn thấy y đáp ứng ngay bèn trêu chọc.
Giản Chi Diễn mím môi, nói một cách nghiêm túc: “Ta… ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ, như vậy sau này nếu có người tổn thương người, ta có thể giết hắn.”
Nghe nói thế, Tần Vãn ngây ra.
Nàng không khỏi nhớ tới cuộc đời về sau trong kiếp trước của Giản Chi Diễn.
Y đúng như y nói, tu luyện, giết người, rơi vào ma đạo, vì nàng mà chết.
Kiếp trước, tâm tính bọn họ đều quá hạn hẹp, đến mức tu vi khó lòng tinh tiến.
Nàng nhìn y mỉm cười: “Huynh tu luyện vì bản thân là được, ta có đao của ta.”
【6】
Từ hôm đó, Tần Vãn bắt đầu dạy Giản Chi Diễn tu luyện.
Giản Chi Diễn còn nhớ tâm pháp của Giản Hành Chi, nhưng tâm pháp của Giản Hành Chi quá cao cấp, mà Giản Chi Diễn lại không có nền tảng tu luyện nào, khó mà hiểu thông, Tần Vãn bèn dạy y từ cơ bản.
Nàng dạy, Giản Chi Diễn dốc sức mà học.
Ở Thành Phượng Hoàng chán chê, hai người lại đến địa phương tiếp theo ở một khoảng thời gian rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Tần Vãn thường mang Giản Chi Diễn vào Mật cảnh, dẫn y trừ tà trừ yêu.

Giản Chi Diễn tiến bộ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thành Tiên quân có chút tên tuổi ở Tu chân giới.
Y có thực lực nên cũng dần bắt đầu biết hờn giận.
Ban đầu y quản Tần Vãn rất nhiều chuyện, nào là nàng uống rượu, nào là nàng mạo hiểm, thậm chí có lúc còn quản nàng đi đâu.
Tần Vãn thích uống rượu.
Có một năm, bọn họ tới Hoa Thành nhận nhiệm vụ bắt yêu.

Nhiệm vụ đơn giản, một mình Giản Chi Diễn đã đủ, Tần Vãn để Giản Chi Diễn ra ngoài, còn mình chờ ở khách điếm.
Đợi một lúc, thấy phong cảnh Hoa Thành non xanh nước biếc, nghe nói vũ cơ Hoa Thành vô song, nàng bèn leo lên một chiếc thuyền hoa.
Thuyền hoa đang tổ chức buổi thịnh yến, vũ công có nữ có nam.

Tần Vãn uống rượu tiên, thưởng thức mỹ nhân, cảm thấy rất vui.
Về sau uống hơi say, đang định đánh nhịp cho một vị thiếu niên nhảy vũ điệu Ma tộc, bỗng nghe thấy toàn thuyền im phăng phắc.
Nàng xoay đầu, trông thấy một người thanh niên đứng ở lối vào.
Thanh niên áo trắng quan ngọc, eo giắt kiếm, tay còn cầm cái đầu yêu máu me bê bết.
Sau một hồi chấn kinh, tất cả mọi người hoàn hồn, hô hoán chạy thục mạng.
Tần Vãn bất lực đỡ trán, thấy thanh niên bước tới trước mặt, ném đầu yêu đầy máu sang một bên, ngồi đối diện nàng, lấy khăn trên bàn lau sạch vết máu ở tay.
“Huynh tới thì tới, mang thứ này đến làm gì?”
Tần Vãn liếc đầu yêu bên cạnh, ghét bỏ: “Máu me dọa người.”
“Ta không mang thứ này đến…” Giản Chi Diễn lau sạch máu trên tay, ngẩng đầu nhìn Tần Vãn, mỉm cười: “Làm sao người nhớ ta còn đang kiếm tiền thưởng cho người?”
“Huynh không mang tới, ta cũng nhớ mà.”
Tần Vãn thấy người gần đó trốn sang xung quanh run rẩy, cảm thấy chán ngắt, uể oải đứng dậy: “Đi thôi.”
Tần Vãn rời đi, Giản Chi Diễn hài lòng đứng lên, tiện tay cầm kiếm hất đầu yêu ra ngoài cửa sổ, ném thẳng xuống sông.
Y đi sau lưng Tần Vãn ở khoảng cách không xa không gần.

Đi được một đoạn, Tần Vãn cảm giác say chếnh choáng, lảo đảo ngả về trước, đang định giữ thăng bằng thì được người ôm vào lòng.
Đối phương dứt khoát ôm ngang nàng lên, điềm tĩnh nói: “Ta ôm người về.”
Không cần tự đi mà còn có thể thưởng thức cảnh đêm, Tần Vãn vui vẻ thoải mái, lười nhác vùi vào người y, ậm ờ nói: “Rượu hôm nay không tệ.”
“Người thì sao?”
Giản Chi Diễn cười hỏi giống như bằng hữu trò chuyện.

Tần Vãn nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Không kinh diễm như lần đầu tiên gặp huynh, nhưng hơn ở chỗ hoạt bát.”
Hay phải nói là lẳng lơ.
Có điều Tần Vãn vẫn chưa chai mặt đến mức nói ra từ này với Giản Chi Diễn, nhưng từ nhỏ y đã ở nơi đó, sao lại không hiểu ý nàng?
Y khẽ cười: “Vì để kéo khách, đương nhiên những chỗ đó đã dạy dỗ từ bé.”
Nghe vậy, Tần Vãn hơi ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: “Huynh cũng từng học?”
Nói xong, Tần Vãn tỉnh rượu hơn nhiều, cảm thấy lời này không thích hợp lắm.
Đối với bất kỳ tu sĩ nào, làm nô hay làm kỹ đều không phải quá khứ khiến người khác vui vẻ.
May mà dường như Giản Chi Diễn không nghe thấy nên cũng không trả lời, y ôm nàng vào phòng, đặt lên giường, hỏi: “Người muốn lau mồ hôi không?”
Say rượu nóng ran, lau người đương nhiên thoải mái hơn.
Tần Vãn gật đầu, ậm ừ đáp một tiếng.
Giản Chi Diễn đi múc nước, lau mồ hôi trên người cho nàng.
Lau từ trán xuống cổ, cánh tay và cẳng chân.
Lúc y lau, đôi khi bàn tay vô ý chạm vào làn da nàng, có khi là mặt dưới ngón tay, có khi là móng tay đã cắt gọn, chạm nhẹ một cái, lướt qua như có như không, kích lên một đợt tê dại.
Tần Vãn không thể nói rõ đó là cảm giác gì, nàng bỗng nhớ tới đời trước lúc mình và Giản Chi Diễn song tu để tăng tu vi.

Đúng là y thành thạo những chuyện này thật.
Bởi vì quá thích nên đương nhiên nàng sẽ phản ứng với người này.
Nhịp thở của nàng thay đổi, lúc y lau tới sau tai, nàng tóm lấy bàn tay kia, bình tĩnh nhìn y.
Hai người nhìn nhau.

Qua hồi lâu, y cúi đầu, hôn lên trái tai nàng.
“Thuyền kia dùng hương trợ hứng.

A Vãn, không phải tâm người loạn…” Y khàn giọng: “Ta giúp người nhé?”
Thật ra cũng chẳng có gì để kháng cự, mọi thứ tự nhiên như nước chảy thành sông.
Động tác của y hơi ngô nghê nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, gãi đúng chỗ ngứa.
Điều không tốt duy nhất là ngay phút cuối cùng, y chẳng tiến chẳng lùi, hết lần này đến lần khác hỏi nàng: “A Vãn, thứ bọn họ học, ta đều làm tốt hơn bọn họ, sau này đừng đi nữa, nhé?”
Ban đầu, nàng không đáp.

Đến lúc sau chịu hết nổi, nàng liền đồng ý, rốt cuộc chuyện này mới thôi.
Đợi hôm sau thức dậy, nàng nhìn đỉnh giường mà hoang mang.

Giản Chi Diễn ôm lấy nàng từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”

“Đang nghĩ đêm qua thuyền kia dùng hương gì…” Tần Vãn cau mày: “Thế mà ta không phát hiện dị thường nào?”
Giản Chi Diễn trầm mặc không đáp.

Một lát sau, Tần Vãn phát hiện y đang cười trộm.
“Huynh cười cái gì?”
Nàng nghi hoặc.
“Là đàn hương bình thường.”
Giản Chi Diễn cười đáp.

Tần Vãn ngây người, nhìn thấy Giản Chi Diễn ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng chăm chú, đặt tay lên ngực nàng giống như chạm đến trái tim: “Thuyền đêm qua không sử dụng hương trợ hứng nào hết.”
Không phải do ngoại lực kiểm soát.
Là bản thân nàng ý l.oạn tì.nh mê.
【7】
Từ ngày hôm đó, bọn họ ra ngoài không cần thuê hai gian phòng nữa.
Thậm chí còn cần giường đặc biệt to.
Chuyện như vậy cũng chẳng phải chuyện lớn ở Tu chân giới.
Hai người ở bên nhau, vui vẻ sung sướng, ngày ngày ân ái cũng chẳng có gì.
Tần Vãn thoáng, Giản Chi Diễn càng thoáng hơn.
Hai người đi rất nhiều nơi, tu hành thâm sơn, thám hiểm bí cảnh.
Trái với Tần Vãn sao cũng được, Giản Chi Diễn lại cực kỳ cố gắng.
Thế nhưng dù sao y cũng là tu hành lại từ đầu, cố gắng một trăm năm cũng chỉ đến Hóa Thần, còn Tần Vãn rốt cuộc sắp bức phá, nghênh đón lôi kiếp.
Sau lôi kiếp, hoặc là nàng phi thăng, hoặc là bỏ mình.
Lúc phát hiện mình sắp bức phá, Tần Vãn có chút ngây ngốc, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây là chuyện tốt, bèn nói cho Giản Chi Diễn.

Giản Chi Diễn hơi sững người, lát sau mới phản ứng lại, cười nói: “Vừa đúng lúc, mấy món pháp khí chúng ta thu gom lúc trước hẳn có dịp dùng rồi.”
Y vui vì nàng, nhưng không biết tại sao tối hôm đó lại giày vò vô cùng dữ dội.
Thời gian đó chẳng có gì khác thường, chỉ có Giản Chi Diễn càng dính người, càng nhiệt tình hơn.
Y chỉ tiếc không thể ở bên nàng thời thời khắc khắc, giường cũng khỏi phải xuống.
Nhưng trừ lần đó, y lại chẳng làm gì.
Y không giữ nàng lại, thậm chí chưa từng thử nói với nàng một tiếng bảo nàng đừng phi thăng mà đợi thêm một thời gian.
Nàng hơi không vui, thậm chí ban đêm sẽ có vài suy nghĩ kỳ quặc, nghĩ xem quan hệ giữa mình và Giản Chi Diễn là gì?
Đúng là Tiên giới có quan hệ tương tự, hai người qua lại nhưng không có tình cảm, chẳng qua nương tựa sống qua ngày, hưởng lạc mà thôi.
Đợi phi thăng thì tiêu sái rời đi, để người kia ở lại, đổi người khác tiếp tục hưởng lạc.
Sau khi nàng phi thăng, Giản Chi Diễn cũng sẽ thế sao?
Tần Vãn nghĩ tới trường hợp đó, không kiềm được gặm móng tay.
Giản Chi Diễn khẽ đẩy tay nàng, răn dạy: “Lớn rồi mà còn cắn móng tay.”
Nàng bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn y, định hỏi gì đó nhưng lại sợ nghe thấy lời không muốn nghe.
“Ta làm bánh hoa quế cơm rượu cho người…” Giản Chi Diễn nhìn nàng muốn nói gì đó, nhưng không hỏi nhiều, chỉ bảo: “Nhé?”
“Ừ.”
Nàng đáp qua quít cho qua nhưng thắc mắc vẫn luôn ở lại trong lòng.
Mắt thấy những thứ cần dùng khi phi thăng lần lượt chuẩn bị xong, mây kiếp tụ sát đỉnh đầu, rốt cuộc đến ngày nàng phi thăng.
Giản Chi Diễn thân thiết đặt hết mọi thứ vào túi Càn Khôn, treo lên eo nàng, dịu dàng nói: “Đợi lát nữa, người đừng lo lắng chuyện khác, tập trung ứng phó thiên lôi, ta giúp người hộ pháp.”
“Giản Chi Diễn.” Nàng nhìn gương mặt y gần trong gang tấc, rốt cuộc mở miệng: “Nếu như ta phi thăng thất bại, huynh sẽ thế nào?”
Động tác của Giản Chi Diễn khựng lại, Tần Vãn hỏi tiếp: “Nếu như thành công thì sao?”
“Ta đã nói…” Y chỉnh đốn y sam cho nàng, giọng ôn hòa: “Người ở đâu, ta ở đó.”
“Ta không hiểu.”
Tần Vãn nói thẳng: “Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt, huynh nói vài lời thật lòng với ta không được sao?”
Giản Chi Diễn dừng động tác.

Thật lâu sau, y ngước mắt lên, nhìn nàng chăm chú: “Nếu người phi thăng, ta sẽ phi thăng lên gặp người.

Nếu người thất bại…”
“Thất bại thì sao?”
“Ta sẽ xuống suối vàng gặp người.”
Tần Vãn sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn Giản Chi Diễn: “Vậy vì sao huynh không bảo ta ở lại?”
“Người sẽ ở sao?” Giản Chi Diễn hỏi ngược lại.
Tần Vãn thoáng do dự, Giản Chi Diễn cười: “Cho nên ta không cưỡng cầu, ta vốn là nô, là người cho ta tất cả, ta không thể làm trễ nãi đại đạo phi thăng của người, cho nên ta không giữ lại.”
Tần Vãn không lên tiếng.

Giản Chi Diễn sắp xếp mọi thứ cho nàng, lùi một bước: “Đi thôi.”
Tần Vãn do dự, nàng đặt tay lên chuôi đao, bước ra ngoài.
Đi được mấy bước, đầy đầu nàng đều là Giản Chi Diễn.
Bấy giờ nàng mới phát hiện phần lớn cuộc đời nàng đều có người này.
Phi thăng có quan trọng không?
Quan trọng.
Nhưng đợi thêm một lúc…
Thì có sao đâu?
Nàng dừng bước, xoay người lại nhìn Giản Chi Diễn.
“Ta tặng huynh một món quà nhé.” Nàng mỉm cười: “Huynh muốn cái gì nhất?”
Vẻ mặt Giản Chi Diễn bình tĩnh.

Tựa như là lần gặp mặt cuối cùng, y đánh mất sự nhu hòa mà y cố gắng tạo ra thường ngày, trong mắt chỉ có nàng.
“Người.”
Y không hề do dự đáp.
Tần Vãn bật cười: “Được.”
Giản Chi Diễn ngây ra, Tần Vãn mở miệng: “Vậy từ hôm nay trở đi, huynh và ta là đạo lữ.”
“Ta và huynh cùng nhau phi thăng, cùng nhau đi chết, thế nào?”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment