Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 80


***
“Cố lên! Bắc Thành cố lên!”
Nghe thấy tên Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi lập tức cổ vũ.

Nghe thấy Giản Hành Chi cổ vũ, ba người khác cũng vội vàng làm theo.
“Uyển Uyển cố lên!”
“Chủ nhân cố lên!”
“Tần Vãn Vãn cố lên!”
Giọng bốn người vang lên từng đợt khắp sân đấu, vừa hời hợt vừa náo nhiệt.
Dù gì nơi này trừ Nam Phong ra, ba người khác luôn là đối tượng được cổ vũ, lần đầu tiên cổ vũ người khác, không thể không nói tiếng cố lên này vô cùng mới lạ đối với bọn họ.

Trừ Giản Hành Chi ra, cả nhóm đều là nói cho có, không hề có chút sự bừng bừng sức sống như đội cổ động nên có.
Nhưng may mà tu vi bọn họ cao, thanh âm khá lớn, nhất thời rất có khí thế.
Tần Uyển Uyển nhận được cổ vũ, siết nắm đấm, cầm kiếm lên võ đài.
Nàng vừa bước lên, mọi người bắt đầu hoan hô.

Vóc dáng Nghiêm Hỏa cao lớn, nhìn Tần Uyển Uyển khinh thường: “Cô là đồ đệ của tên muốn đánh ta hôm qua?”
Tần Uyển Uyển lắc đầu theo bản năng, bỗng dưng nghe thấy giọng điệu hăng máu của Giản Hành Chi đằng sau: “Đánh! Bắc Thành, thay vi sư đánh bể cái đầu chó của hắn!”
Tần Uyển Uyển xấu hổ cúi đầu, thật mất mặt.
Nghiêm Hỏa cười nhạo, chắp một tay sau lưng: “Trông cô yểu điệu thế này, ta chấp cô một tay.”
“Vậy thì tốt quá.”
Tần Uyển Uyển vui vẻ, thoải mái nói: “Xin nhường.”
Nói xong, nàng hít sâu một hơi, bày tư thế.

Nghiêm Hỏa ngoắc tay: “Tới đi.”
Tiếng vừa dứt, đám đông cũng không thấy rõ nàng xuất thủ thế nào, Nghiêm Hỏa lập tức bị chém một nhát bay ra ngoài!
Cả võ đài im lặng, nghe thấy Giản Hành Chi xúc động vỗ tay, khoe khoang với một người xa lạ bên trái: “Thấy chưa?! Đồ đệ của ta đấy, đấy chính là đồ đệ của ta!”
Người xa lạ gật đầu: “Ta biết, mới bắt đầu đã biết rồi.”
Tần Uyển Uyển vốn không nghĩ Nghiêm Hỏa lại dễ dàng K.O(*) như thế.

Nàng sững sờ nhìn tay mình, sau đó chợt nhận ra.
(*) Knock Out
Nàng là cao thủ.
Trong phút chốc, Tần Uyển Uyển ngập tràn niềm tin, bắt đầu nhìn xung quanh.
Một lát sau, giám khảo gọi người tiếp theo lên.

Một cô gái ăn mặc lòe loẹt bay từ trên trời xuống, hai tay cầm kiếm, hô to: “Xem kiếm!”
Dứt lời, kiếm của nàng ta bắt đầu múa máy cực nhanh, làm người khác rối mắt.

Tần Uyển Uyển nhìn theo mũi kiếm nàng ta, lia đầu qua lại.

Cô gái này chỉ múa không tấn công, giống như xiếc ảo thuật
Đám đông nhìn cô gái kia liên tục múa kiếm, vừa múa vừa cộng thêm pháp thuật, trông càng đẹp mắt.
“Cô ta đang làm gì?”
Tạ Cô Đường không nhận ra chiêu thức của nữ kiếm tu này, hỏi thăm Giản Hành Chi ngồi bên cạnh.

Giản Hành Chi chống cằm, nhìn mà phát mệt: “Không biết.”
“Nghe nói đây là môn phái mới, tên là Kiếm Hoa Môn.”
Thúy Lục ở bên cạnh giải thích: “Thông qua chiêu kiếm rối mắt để mê hoặc kẻ địch trước, tìm được sơ hở thì tấn công bất ngờ.”
Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi đều nhìn Thúy Lục giống như nhìn tên ngốc.

Thúy Lục ngây người, vội vã giải thích: “Môn phái này không phải ta lập, các người nhìn ta làm gì?”
“Bọn họ từng thắng chưa?”
Giản Hành Chi nhíu mày.

Thúy Lục suy nghĩ, ngập ngừng nói: “Hình như từng thắng vài trận.”
“Tên ngốc nào để bọn họ thắng vậy?”
Giản Hành Chi nghi hoặc, tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
Tần Uyển Uyển trên võ đài hoang mang nhìn kiếm chiêu, nữ kiếm tu đối diện đang tiếp tục múa, múa đến khi mặt trời gay gắt, nhóm người Giản Hành Chi ngồi dưới bóng cây trên cao.

Nam Phong mua dưa hấu và nước dừa tới phát cho ba người, cả đám mệt mỏi giống như bản thân đang xem biểu diễn văn nghệ tiểu học.
Bọn họ mệt, Tần Uyển Uyển cũng rất mệt.

Nàng xếp chân ngồi dưới đất ngáp.

Nàng muốn ra tay, nhưng lại sợ thủ đoạn kỳ quặc này có bẫy, chỉ đành áp dụng phương án địch bất động, ta bất động, nhìn chăm chú vị nữ tu kia.
Động tác nữ tu múa kiếm bắt đầu chậm lại.

Tần Uyển Uyển không nhịn được khuyên nàng ta: “Cô nương, hay là chúng ta đánh đi.”
Vị nữ tu kia vừa nghe nàng nói, lập tức lên tinh thần, vừa múa kiếm vừa nháy mắt với nàng, nhìn chòng chọc nàng bằng ánh mắc sắc lẻm: “Ta có lợi hại không? Múa hay không?”
Tần Uyển Uyển vội gật đầu: “Lợi hại.”
Mau ra tay đi!
“Vậy sao cô không vỗ tay cho ta?”
Đối phương thở hồng hộc: “Cô không thấy ta sắp hết sức lực rồi à?!”
Tần Uyển Uyển hiểu ngay, nàng ta vẫn luôn đợi tiếng vỗ tay này!
Tần Uyển Uyển nhanh chóng cầm kiếm vỗ tay.

Cũng chính lúc này, quang kiếm đột ngột bừng lên từ phía đối diện, đánh ầm vào nàng!
Giản Hành Chi vừa kinh ngạc vừa tức giận, đột ngột bật dậy: “Hèn hạ ——”
Lời còn chưa dứt, y bị Thúy Lục kéo xuống bịt miệng: “Như vậy mà cũng trúng chiêu, cậu mắng mà không mất mặt hả?”
Tần Uyển Uyển bị kiếm này đánh “ầm” xuống đất, trọng tài lập tức bước lên, nằm bên người Tần Uyển Uyển bắt đầu đếm số: “Mười, chín…”

Vị nữ tu đón nhận sự hoan hô của mọi người, chạy vòng quanh sân thi đấu: “Đa tạ, đa tạ mọi người…”
Lời còn chưa dứt, một quang kiếm phóng ra từ phía Tần Uyển Uyển, lập tức nhìn thấy kiếm khí đâm cực nhanh như mưa về phía nữ tu trong một phạm vi chật hẹp.

Lúc ép đến rìa võ đài, Tần Uyển Uyển đột nhiên dừng kiếm.

Mọi người ngừng thở, đợi Tần Uyển Uyển xuất chiêu.

Bỗng nhiên Tần Uyển Uyển thu kiếm, cung kính nói: “Đã nhường.”
Nữ tu ngây ra, Tần Uyển Uyển tiêu sái xoay người.

Cũng chính lúc này, toàn thân nữ tu phun máu, ngã về sau.

Người của đội cứu hộ lập tức chạy lên, khiêng người xuống.
Tần Uyển Uyển bước về phía võ đài giữa cả vùng huyên náo sau lưng, bước chân tràn đầy tự tin và vui sướng.

Lúc đi qua người Giản Hành Chi, thậm chí nàng còn hất tóc, nháy mắt với mọi người.
Bên dưới hoan hô ỏm tỏi, nhóm Giản Hành Chi ra sức vỗ tay, còn phấn khích hơn cả mình thắng.
Dẫu sao ba người bọn họ ngồi đây chiến thắng là chuyện bình thường, nhưng đây là lần chiến thắng đầu tiên của Tần Uyển Uyển, khởi đầu của kiếm tu!
Tần Uyển Uyển thế như trẻ che, đánh tới trận cuối cùng đã là sau giờ Ngọ(*).

Một người đàn ông trông giống như con khỉ bước lên.
(*) 11-13h trưa
Người này vừa lên, đôi mắt tà dâm đã dán lên người Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển bị nhìn đến khó chịu, giơ tay thi lễ xong rồi trực tiếp đâm một kiếm.
Người đàn ông thấy Tần Uyển Uyển đâm tới, miệng bắt đầu kêu lên: “Ôi chao, tiểu mỹ nhân, coi chừng té nha.”
Nói xong, chân nàng vấp một cái, bổ nhào về trước.

Hắn giơ tay lên sờ thắt lưng Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển định tránh theo bản năng, nhưng dường như đối phương đã đoán trước được động tác tránh né của nàng, nhắm chuẩn vị trí nàng né mà đâm một kiếm!
“ĐM nhà hắn!” Giản Hành Chi nhận ra tên này ức hiếp Tần Uyển Uyển là con gái, cố ý sử dụng thủ đoạn hạ lưu.

Y tức tối đứng bật dậy, Thúy Lục và Tạ Cô Đường vội vã kéo y.

Thúy Lục khuyên nhủ: “Tu chân giới không phải toàn chính nhân quân tử, trước sau gì cũng gặp, cô ấy gặp sớm cũng tốt.”
Thúy Lục nói không phải không có lý, Giản Hành Chi tức đến run chân nhưng vẫn ngồi xuống.
Tần Uyển Uyển trên đài phản ứng cực nhanh, nhún người nhảy một cái, té xuống đất.


Đối phương đuổi theo chém.

Mắt thấy sắp lăn xuống đài, nàng túm lấy dây thừng, trở người tung một cước.
Đối phương bắt lấy cổ chân nàng, “chậc” một tiếng, nhìn về phía Tần Uyển Uyển một cách bẩn thỉu: “Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, chân cũng thơm như vậy.”
“Tởm quá!” Thúy Lục hết chịu nổi, nàng ta đột ngột bật dậy, muốn xông lên đánh người.

Giản Hành Chi và Nam Phong vội vàng kéo nàng ta lại: “Bình tĩnh, giờ đang thi đấu, Uyển Uyển có thể thắng!”
Vừa nói xong, Tần Uyển Uyển bị tên kia ném đi, đập mạnh xuống đất, bụi bay mù mịt.

Bốn người ngây ra, rốt cuộc Tạ Cô Đường chịu hết nổi, đứng dậy: “Ta đi đánh hắn.”
“Không được!”
Lần này, Thúy Lục bình tĩnh lại, nàng ta và Giản Hành Chi cùng kéo y: “Đây là thi đấu, chúng ta không thể nhúng tay!”
Mang theo suy nghĩ đều là kinh nghiệm sống, bốn người ngồi trên đài cao nhìn Tần Uyển Uyển và người nọ đánh nhau.
Trình độ người nọ chẳng ra sao, nhưng lại rất vô sỉ, mỗi lần mở miệng đều khiến người ta khó kiềm chế, hoặc là làm vài hành động không đứng đắn để nàng tránh, nàng vừa tránh liền mắc bấy, mắc bẫy liền bị đánh.

May mà Tần Uyển Uyển bị đánh quen rồi, đập xuống đất mấy lần đều có thể kiên cường đứng lên.
Tần Uyển Uyển bị đánh vài đợt trên đài thì dứt khoát không đánh nhau với đối phương nữa.

Hắn đuổi, nàng chạy, nàng ra tay không bằng đối phương nhưng chạy lại nhanh hơn.

Phạm vi võ đài nhỏ như vậy, thế nhưng ngay cả y phục của nàng mà hắn cũng không sờ được.
Hai người kẻ đuổi người chạy, đánh cả buổi chiều.

Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi mà cứ tiếp tục bất phân thắng bại như vậy, Tạ Cô Đường cắn ngón tay, không nhịn được nói: “Cỡ trình độ này, ta chỉ cần một kiếm.”
Thúy Lục nghiến răng: “Ta chỉ cần một chưởng.”
Giản Hành Chi siết nắm đấm liếc mắt nhìn: “Ta chỉ cần một ngón tay.”
“Nhưng như vậy thì có ích gì?” Nam Phong chán nản: “Mọi người cũng chẳng thể lên đài, còn thua cả ta.”
Lời này khiến đám người càng lo lắng, vội vã uống hai ngụm nước dừa cho hạ hỏa.
Cũng chính lúc đó, tên kia đột nhiên bùng nổ, xung quanh đều là phi kiếm, đồng thời phóng về phía Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển lập tức mở kiếm trận, nhưng đối phương nhanh hơn, đã chuẩn bị chu toàn.

Kiếm trận Tần Uyển Uyển chớp mắt nổ tung, toàn thân nàng bị quang kiếm đâm vào, cắm xuống đất, nằm im bất động.
Bốn người đều sững sờ, nhìn mặt trời chầm chậm hạ xuống.

Người đàn ông kia bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, giẫm chân lên mặt nàng.
“Tiểu mỹ nhân.” Đối phương nghiêng đầu: “Còn chưa nhận thua?”
Tần Uyển Uyển không đáp.

Nàng nằm dưới đất, Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển trên đài, trái tim đột nhiên thắt lại.
Thật quá đáng.
Y đột ngột nhận ra điều này —— Đánh người thì thôi, còn giẫm lên mặt, đây là hành động xấu xa quá đáng cỡ nào!
Y nhìn Tần Uyển Uyển trên đài bị giẫm, siết chặt nắm đấm.
Tần Uyển Uyển nằm sấp bên trên.

Khoảnh khắc cảm giác đối phương giẫm lên mặt, phẫn nộ đột ngột xộc thẳng lên đỉnh đầu nàng

Một tên rồi hai tên, tưởng nàng là gà chết thật hả, cho nên mới ăn hiếp nàng như thế?!
Nàng siết nắm đấm.

Phong vân xung quanh biến hóa, người nọ lại hồn nhiên không phát hiện ra.

Tạ Cô Đường ngẩng đầu nhìn trời, đột ngột lên tiếng: “Đây là…”
“Kiếm ý.”
Giản Hành Chi liếc nhìn linh khí xung quanh, ánh mắt dừng trên người Tần Uyển Uyển: “Kiếm của nàng trước giờ không có nhuệ khí, nhường được thì nhường, nhịn được thì nhịn.

Bây giờ…”
Rốt cuộc nàng tức giận rồi.
Tất cả mọi người đều phát hiện, trừ tên đàn ông giẫm lên mặt nàng.
Tên đàn ông quay đầu nhìn về phía trọng tài: “Đếm số đi.”
Trọng tài hoàn hồn, vội bước lên: “Mười, chín…”
Lời còn chưa dứt, ánh sáng trên người Tần Uyển Uyển phóng thẳng lên trời, đối phương ngã lộn mèo sang một bên, tức khắc Uyên Ngưng trở lại trong tay Tần Uyển Uyển.

Nàng chém một nhát, đối phương tránh né, ngay lúc đó Tần Uyển Uyển chém thêm một nhát ở nửa thân dưới đối phương, đối phương vội vã xoay người.

Nhưng cũng trong tích tắc xoay người, quang kiếm đã đợi hắn từ lâu, hắn cuống cuồng né tránh, Tần Uyển Uyển túm lấy tóc hắn, lạnh giọng cười một tiếng: “Né cái gì?”
Nói xong, nàng giật tóc đối phương ra sau, đập mạnh xuống đất, sau đó chém một nhát về phía nửa thân dưới của y!
Tất cả kiếm tu đều không khỏi khép chân chặt một chút, nhìn Tần Uyển Uyển cứ như bất ngờ bộc phát oán hận tích tụ lâu ngày, chuyển bị động sang chủ động, điên cuồng vung chém về phía kiếm tu kia.
“Ta nhường các người khiến các người lờn mặt hả? Chọc không được, trốn cũng không xong, ta đã chạy thế rồi, ngươi đánh ta thì thôi, ngươi còn giẫm lên mặt ta?!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay quét một phát, nháy mắt mười mấy thanh quang kiếm đâm xuyên qua thanh niên.

Thanh niên vẫn không chịu thua, nhào lên trước định đánh, có điều động tác hắn đã chậm chạp, Tần Uyển Uyển hất kiếm hắn đi, vươn tay túm lấy đầu hắn lên gối: “Này thì giẫm! Này thì giẫm!”
Nàng đập điên cuồng mấy chục cái, xoay mặt đối phương đối diện mình: “Có phục hay không? Có biết sai không?!”
“Ta… không…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển sầm mặt, túm tóc đối phương nện xuống đài, nện từ trái sang phải, từ phải sang trái, đập tới lui mười mấy cái.

Đối phương bị đập đến mặt mày biến dạng: “Biết giẫm lên mặt người khác là sai chưa?!”
“Ta không…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đấm một quyền lên đầu đối phương, sau đó điên cuồng đấm hết cú này tới cú khác.
Đấm lên đấm xuống, đấm túi bụi, máu văng lên mặt nàng, tôn lên gương mặt diễm lệ khác thường.
Đám đông câm nín im phăng phắc.

Không biết tại sao, Giản Hành Chi bỗng cảm thấy hình như nắm đấm đó đang nện lên mặt y.
Y nuốt nước bọt, nhìn Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy.

Trọng tài không cần đếm, trực tiếp chạy lên khiêng người đi.

Tần Uyển Uyển đứng bất khuất trên võ đài, cơ thể đầy máu, y sam rách rưới, siết quả đấm nhuốm máu, ngạo thị chúng nhân, quát lớn: “Còn ai nữa?! Ta hỏi còn ai nữa?!”
“Ta!”
Một giọng nói già nua vang lên, ánh mắt Tần Uyển Uyển liếc qua sắc như dao, nhìn ông lão run lẩy bẩy trên chỗ ngồi giám khảo: “Ta muốn hỏi… ta có thể tan làm chưa?”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment