Vì Quân Khuynh Thiên Hạ

Chương 8

Kim Lăng hướng điện, văn võ bá quan chia làm hai bên, tay cầm tấu chương, ánh mắt cung kính cúi đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra sự khẩn trương.

Nửa tháng trước Viêm Lăng quốc phái sứ giả tới Kim Lăng, đưa lên thư tín của Viêm Lăng Vương, nói rõ muốn kết minh cùng Kim Lăng Hoàng triều, hòa bình chung sống.

Tin tức này khiến triều đình nghị luận liên tục, Viêm Lăng quốc dã tâm bừng bừng, sao đột nhiên yêu cầu kết minh, có phải có mưu đồ gì hay không?

Nhất thời giữa triều nghị luận ào ào, bách quan chia làm hai bên, tranh nháo không nghỉ, cuối cùng Nhiếp chính vương ra mặt hạ lệnh, xác định Viêm Lăng quốc đưa ra điều kiện kết minh gì rồi quyết định tiếp.

Ngày hôm nay Viêm Lăng quốc Tam hoàng tử đích thân đến, cùng Kim Lăng quốc ký kết đồng minh.

Kim Lăng Hoàng đế ngồi trên long vị, mặc long bào, đầu đội kim quan, mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng ẩn ẩn biểu lộ khí thế vương giả không thể xâm phạm.

Mà Nhiếp chính vương thì ngồi bên trái, hắn nghiêng người dựa vào thành ghế, một tay chống má, áo bào màu đen thêu hoa văn màu vàng khiến hắn tôn quý lại thâm sâu không thể lường, khuôn mặt tuấn mỹ chứa ý cười nhạt, nốt ruồi son nơi mi tâm hồng diễm như lửa, một đôi tròng mắt đen đoạt hồn quét qua văn võ bá quan trong điện, cuối cùng nhìn về phía tiểu Hoàng đế.

“Hoàng thượng, Viêm Lăng quốc Tam hoàng tử đang chờ ở ngoài điện, có thể truyền rồi.”

“Dạ, Hoàng thúc.” Tiểu Hoàng đế cung kính gật đầu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía văn võ bá quan: “Truyền.”

Không lâu sau, Gia Luật Khôi bước chân hữu lực đi vào hướng điện, cởi võ giáp ra chính là cách ăn mặc truyền thống của Viêm Lăng, càng tôn lên vẻ quý khí uy vũ của hắn.

“Gia Luật Khôi tham kiến Hoàng thượng.” Hắn chắp tay hành lễ, giọng nói vang dội hữu lực, tư thái hữu lễ nhưng không mất đi khí thế Hoàng tử.

“Tam Hoàng tử miễn lễ, ban ngồi.” Hoàng đế giơ tay lên, thái giám bên cạnh lập tức mang chiếc ghế dựa đặt vào phía sau Gia Luật Khôi.

Gia Luật Khôi vén áo ngồi xuống, cũng không vòng vo, trực tiếp lên tiếng: “Lần này Bổn vương đến chính là việc kết đồng minh hai nước.” Thị vệ bên cạnh hắn lập tức trình lên Hiệp ước.

“Tam Hoàng tử, về chuyện kết minh hai nước, có thể hòa bình chung sống cùng Quý quốc, trẫm đương nhiên thật cao hứng, nhưng mà…..”

“Ngừng!” Gia Luật Khôi không nhịn được ngắt lời Hoàng đế: “Đừng có bộ dạng úp mở, bổn vương nghe không hiểu, chúng ta trực tiếp nói rõ ràng.”

“Này…..” Tiểu Hoàng đế nhìn Nhiếp chính vương hỏi ý, thấy Nhiếp chính vương gật đầu, lúc này mới lên tiếng: “Mời Tam Hoàng tử nói.”

“Việc kết minh Bổn vương không tán thành, nếu có thể thì đã trực tiếp mang binh đến san bằng Kim Lăng quốc ngươi rồi, ký cái gì kết?”

Cũng không quản mình đang ở đâu, nói chuyện ầm ĩ không khôn ngoan, khí thế Gia Luật Khôi ngông cuồng, nói chuyện thẳng thắn.

“Nhưng mà nếu Hoàng huynh ta kiên trì, vậy ta đi, ký kết đồng minh thì ký kết đồng minh, nhưng chúng ta phải nói rõ ràng các điều kiện.”

Tiểu Hoàng đế cũng không bởi vì Gia Luật Khôi nói mà tức giận, hắn khẽ mỉm cười: “Điều kiện gì?”

“Đơn giản.” Gia Luật Khôi lúc lắc tay: “Viêm Lăng quốc chúng ta cái gì cũng không có, chỉ có ngựa và binh khí là tốt nhất, Viêm Lăng quốc xưng thứ hai thì không có ai dám đứng nhất, Kim Lăng Hoàng đế, ngươi có biết muốn bảo vệ quốc gia phải có ngựa tốt và binh khí tốt, Viêm Lăng quốc chúng ta muốn lấy hai thứ này đổi lấy hạt giống lương thực trồng trọt của Viêm Lăng quốc các ngươi, còn có kỹ thuật khai khẩn đất đai.”

“Này…..” Tiểu Hoàng đế lần nữa nhìn về phía Nhiếp chính vương bên kia.

“Này! Kim Lăng Hoàng đế, Bổn vương là đang hỏi ngươi, ngươi nhìn cái người giống nhũ mẫu ngươi làm gì? Hay là Hoàng đế ngươi ngay cả chuyện này cũng không thể làm chủ?”

Gia Luật Khôi vừa nói xong, miệng bách quan lập tức hút khí lạnh, Tam Hoàng tử này thật không sợ chết, lời nói của hắn là nghi ngờ uy quyền Hoàng đế, đáng sợ nhất là phản ứng của Nhiếp chính vương, nếu Nhiếp chính vương tức giận, giết hắn tại chỗ, hai nước sẽ trực tiếp khai chiến, cái hiệp ước này không cần ký rồi.

“Ha!” Nhiếp chính vương cười ra tiếng, hắn cười, quan lại hai bên lập tức im lặng, ngay cả thở cũng không dám dùng sức quá nhiều.

“Nghe nói Tam Hoàng tử hữu dũng vô mưu, hôm nay vừa gặp cũng thấy được lời đồn quả nhiên không thể tin.” Mỗi lời nói ra nghe như tùy tiện lại có thâm ý khác, xem ra phía sau Gia Luật Khôi có cao nhân khác a!

Ánh mắt của hắn từ từ dời về phía tùy tùng đứng bên cạnh Gia Luật Khôi, tướng mạo tùy tùng bình thường, khiến người tiếp xúc qua sẽ không nhớ, nhưng hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

“Hừ, đừng cho Bổn vương nghe không hiểu ngươi đang cười nhạo.” Hừ hừ, tiếp xúc với với người đọc sách lâu ngày, hắn cũng sẽ trưởng thành: “Nhưng Bổn vương sẽ không tính toán với ngươi, Kim Lăng Hoàng đế, ngươi tính sao đây?”

Tiểu Hoàng đến trầm ngâm: “Điều kiện quý quốc đưa ra mặc dù không tệ, nhưng mà với Kim Lăng quốc tựa hồ không có lợi.”

“Bất lợi chỗ nào hả?” Gia Luật Khôi ngoáy ngoáy lỗ tai, chuẩn bị rửa tay lắng nghe.

“Ngựa và binh khí của quý quốc là hiện vật, nhưng Kim Lăng quốc phải phái người đến Viêm Lăng quốc dạy các ngươi khai khẩn trồng trọt…..”

“A, thì ra là việc này!” Gia Luật Khôi vỗ tay: “Như vậy tốt lắm, chúng ta cũng phái người dạy các ngươi cách dưỡng ngựa tốt, vậy được chưa? Hơn nữa hai nước chúng ta cũng có thể cùng nhau lưu thông hàng hóa, ví dụ như sản vật hai nước có thể trao đổi cùng nhau, thương nhân có thể đi lại, cùng nhau làm ăn, như vậy đều có lợi, thế nào?”

Nghe Gia Luật Khôi nói, ánh mắt Nhiếp chính vương nheo lại, nụ cười càng sâu.

Xem ra người của Viêm Lăng quốc đã sớm nghĩ xong, ngay từ đầu đã muốn như thế, chẳng qua là không nói ra trước, mà chờ Kim Lăng quốc bọn họ lên tiếng.

Một lần nữa hắn dời mắt về phía tùy tùng bên người Gia Luật Khôi, làm như phát hiện hắn nhìn chằm chằm, đầu đối phương càng cúi thấp hơn.

Nhiếp chính vương nghiền ngẫm thu lại ánh mắt, ngón tay đặt ở trên ghế cử động nhẹ.

Thấy chỉ thị của hắn, Kim Lăng Hoàng đế lập tức lên tiếng: “Tốt, theo lời Tam Hoàng tử, hai nước trao đổi lẫn nhau, hòa bình chung sống.”

“Thành giao.” Gia Luật Khôi vui vẻ vỗ tay, tùy tùng lập tức đưa hiệp ước lên: “Vậy thỉnh Hoàng thượng ngài ký vào đây!”

Thái giám tiếp lấy Hiệp ước trình lên trên.

Tiểu Hoàng đế nhận lấy Hiệp ước, mở ra nhìn, phía trên ghi đúng điều kiện mà Gia Luật Khôi đã đưa ra, hắn ngẩn ra, lập tức hiểu được từ đầu đến cuối đối phương đã chuẩn bị tốt.

“Xem ra lời đồn quả thật không thể tin!” Hắn cười nói, cầm ngọc tỉ ấn lên.

“Nói hay nói hay.” Gia Luật Khôi đắc ý vỗ tay, vì việc này mà tốn của hắn không ít thời gian, mệt chết lão tử!

“Tam Hoàng tử từ xa đến đây, có hay không nguyện ý ở hoàng cung thêm mấy ngày, để Trẫm có thể tiếp đãi?” Tiểu Hoàng đế cười cười, không ghét cái tính thẳng thắn của Gia Luật Khôi.

“Tốt, nhớ mỗi ngày mang đến cho ta món ngon cùng với rượu ngon đó nha!” Gia Luật Khôi cũng không khách khí.

“Đương nhiên.” Tiểu Hoàng đế cười ra tiếng.

Nhiếp chính vương hạ mắt, nhìn như đang suy nghĩ, ánh mắt thâm trầm lại nhìn về phía tùy tùng bình thường kia.

Tùy tùng vẫn cuối đầu xuống, khóe môi lại lướt qua nụ cười nhàn nhạt như có như không, trong mắt Nhiếp chính vương thoáng qua bén nhọn.

Thú vị! Xem ra tên tùy tùng này không đơn giản a…..

Trong hoàng cung, mỗi ngày đều có một chén nước thuốc được đưa vào tẩm cung Nam Hân Nhạc, sau đó đều vẫn nguyên vẹn được cung nữ bưng ra.

Nam Ngụy Tử cũng biết rõ muội muội tính toán, nàng không nói gì, thuốc vẫn đưa, nhưng nàng ra lệnh, trừ bỏ bên ngoài tẩm cung, Nam Hân Nhạc không thể đi nơi nào khác.

Nam Hân Nhạc biết ý tứ tỷ tỷ, nếu nàng muốn sinh ra đứa bé này, chuyện càng ít người biết càng tốt, trước khi đứa bé được sinh ra, nàng chỉ có thể ở trong tẩm cung.

Trừ cung nữ bên ngoài vì nàng đưa thiện ra, không có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy nàng, nàng giống như bị cách ly trong tẩm cung, đối với chuyện bên ngoài nàng hoàn toàn không biết.

Nam Hân Nhạc cũng không hỏi chuyện bên ngoài, chẳng qua là thản nhiên nói với cung nữ đưa thuốc, sau này không cần mang đến nữa.

Nghe nàng nói, cung nữ không nói gì, nhưng hôm sau vẫn mang thuốc đến: “Thánh nữ nói Công chúa còn thời gian nữa tháng.” Cung nữ chỉ để lại câu này liền lui ra.

Xem ra tỷ tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nàng cũng không nói gì, mỗi ngày đều ngoan ngoãn dùng bữa, đối với thứ thuốc đen tuyền kia làm như không thấy, dùng bữa xong thì ngồi lên ghế quý phi bên cửa sổ, trong tay cầm chặt chiếc cài, ngón tay vuốt ve đóa hướng dương theo thói quen.

Cảm thấy bốn phía có chút an tĩnh, nàng gọi cung nữ mang đàn tranh đến.

Nàng không biết đánh đàn, chỉ biết đơn giản dùng ngón tay khảy dây đàn, nghe tiếng đàn đơn điệu, nàng dần dần xuất thần.

Nàng nói chuyện ngày càng ít, thỉnh thoảng Nam Ngụy Tử đến xem nàng một lúc, đa phần nàng cũng trầm mặc.

Nàng thường làm nhất chính là ngẩng đầu ngắm trăng, sau đó ngủ say, hy vọng mơ thấy ánh trăng mà nàng chân chính muốn thấy nhất.

Nhưng, mộng luôn không đến.

Mỗi ngày trôi qua, nàng luôn chờ đợi sẽ nằm mộng, lại luôn tỉnh lại trong thất vọng.

Mở mắt ra, đêm vẫn còn dài, gió nhẹ lay động màn trướng, đôi mắt đen lập tức sắc bén: “Ai?” Nàng nhanh chóng ngồi dậy, đầu ngón tay ngưng tụ lực.

Vừa thấy người trước mặt, ánh mắt nàng giật mình, tựa hồ không thể tin được.

“Ngươi…..” Đây là mộng sao? Nàng còn chưa tỉnh…..

Nàng lập tức thu tay, khi thật sự mơ thấy hắn, nàng cảm thấy rất sợ, hắn sẽ nói gì với nàng? Có phải sẽ mắng nàng hay không? Dùng ánh mắt phẫn hận nhìn nàng?

Cắn môi, nàng cong đầu gối lên, lộ ra khiếp sợ khó thấy, nàng không dám nhìn hắn, nhưng nhịn không được mà lặng lẽ ngước mắt nhìn trộm hắn.

Dù sao, nàng thật vất vả mới mơ thấy hắn…..

Thấy nàng lui lại nhưng ánh mắt lại chờ mong, Khúc Lang Tịnh than nhẹ, đến gần giường.

Thấy hắn đến gần, thân thể nàng căng cứng, ôm chặt hai đầu gối hơn, đôi mắt đen mở thật to, thấy hắn ngồi lên giường, vươn tay về phía nàng.

Nàng nhắm mắt lại, nghĩ rằng hắn sẽ đánh nàng.

Nhưng bàn tay ấm áp lại dịu dàng vuốt ve má nàng: “Sao gầy vậy…..” Giọng nói ôn nhuận giống như nhẹ than, sự thương tiếc khiến nàng run nhẹ.

Nam Hân Nhạc mở to mắt không tin được, tim đập mạnh và loạn nhịp, có chần chờ và không tin: “Ngươi…..” Hắn không trách nàng sao?

“Ăn cơm không ngon miệng sao?” Không chỉ khuôn mặt, thân thể cũng gầy đi không ít, mà giờ phút này, đôi mắt đen kia đang nhìn thẳng vào hắn.

Hắn cười, tuấn nhan như nguyệt khiến nàng không dám nháy mắt.

“Hân Nhi, sao vậy?” Nàng ngây ngốc như vậy, hắn lần đầu tiên nhìn thấy.

Nghe hắn gọi, Nam Hân Nhạc hồi thần, lập tức nghiêng người ôm chặt hắn, nàng dùng sức ôm, tham lam ngửi lấy mùi thuốc quen thuộc trên người hắn.

“Hân Nhi…..” Nàng đột ngột hành động khiến hắn giật mình, cơ thể bị nàng ôm chặt, hắn có thể cảm nhận được nàng kích động: “Hân…..”

“…..Nhớ ngươi.”

“Cái gì?” Hắn giật mình.

“Ta….. rất nhớ ngươi…..” Trong mơ, nàng có thể không cố kỵ, có thể thẳng thắn thừa nhận -- nàng, rất muốn hắn.

Ánh mắt hắn nhu hòa, nâng đầu nàng lên, hắn cúi đầu hôn lên môi mềm: “Hân Nhi…..” Lẩm bẩm tên của nàng, mỗi một lần nỉ non, nhẹ nhàng hôn lên môi mềm, cuối cùng mới hôn nàng thật sâu.

Nàng ôm cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, chủ động nhiệt tình đáp lại hắn, nuốt lấy mùi vị thuộc về hắn, đầu lưỡi trơn trượt quấn quýt cùng hắn.

Hai người ngã xuống giường, tay sờ soạng cởi bỏ y phục đối phương, nàng chỉ phủ áo đơn thật mỏng, ngón tay luồn nhẹ, kiều đỗng mềm mại rơi vào trong tay hắn.

Bàn tay ấm áp trượt lên trượt xuống bầu ngực, đầu ngón tay khều nhẹ nhũ hoa, lướt xuống chút nữa, lúc đặt lên cái bụng nhô cao khiến hắn ngẩn ra, nâng người lên, cuối đầu nhìn bụng nàng.

Thân thể của nàng gầy, nhưng cái bụng lại nhô cao, chẳng lẽ…..

Hắn ngước mắt nhìn nàng.

Nam Hân Nhạc cười e thẹn với hắn: “Đứa bé, ta vẫn giữ lại.”

Ánh mắt hắn trầm tĩnh: “Vì sao?” Hắn cho rằng sau khi giết hắn, nàng sẽ lập tức bỏ đi đứa bé.

“Ta không biết…..” Nàng không xuống tay được, mỗi một ngày trôi qua, nhìn bụng phẳng ngày càng tròn, nàng lại càng không nỡ.

Khúc Lang Tịnh nhếch môi: “Ta rất cao hứng.” Hắn cúi người xuống, hôn lên bụng nàng, bàn tay dịu dàng vỗ về cái bụng hơi tròn, chậm rãi hôn xuống dưới, cởi tiết khố trắng ra, cấm địa xinh đẹp sớm ướt.

Có thai khiến nàng càng nhạy cảm hơn.

Hắn hôn lên nơi tư mật kiều diễm, nghe tiếng nàng thở gấp bên tai, bất kể trải qua bao nhiêu lần, khi hắn ở dưới thân nàng luôn e thẹn, tuyệt không giống như Đại tướng quân lạnh lùng ngạo nghễ.

Mà hắn thích nàng như vậy, cảm thấy lúc này mới chân chính là nàng, có ai biết phía sau lớp mặt nạ quỷ, Tu La Tướng quân lãnh khốc giết địch, kỳ thật là một cô nương yếu ớt…..

Nàng cũng không kiên cường, là thế cục buộc nàng phải kiên cường, khiến nàng không thể không cố gắng chống cự, ra chiến trường giết địch.

Nhưng hắn biết nàng chân chính, ngay dưới thân hắn, ngay trong bàn tay.

Đầu lưỡi nóng bỏng mút lấy hoa tâm, tà ác trêu chọc nàng.

Nam Hân Nhạc cắn nhẹ môi, chân nàng mở ra cong lên, nơi tư mật của mình thì bị môi và tay hắn chiếm lấy, cảm giác tê dại cùng khoái cảm khiến nàng cảm thấy thẹn.

Nàng không nhịn được nhắm mắt lại, nhưng giác quan lại rõ ràng hơn.

Môi lưỡi thâm nhập vào nhụy hoa, ngón tay dài thăm dò vào hoa tâm, khiến nàng ra nhiều mật hoa, mà hắn thì thích nhất liếm vào trong miệng.

Tiếng mút nuốt cùng với ngón tay dài kích thích dâm mỹ, khiến nàng càng nghe càng e thẹn, hạ thân bức bối, cảm giác quen thuộc khiến tiếng rên rỉ bật ra từ đôi môi cắn chặt.

"Hân Nhi.....'' Rút ngón tay ra, hắn động thân đưa dục vọng tiến vào trong thân nàng, động tác kiên định lại ôn nhu, sợ làm tổn hại đến đứa bé trong bụng nàng.

Đó là hài tử của bọn họ, mà nàng lưu lại đứa bé của hắn, này đại biểu cái gì?

Nàng cũng không phải không quan tâm hắn nha!

Hắn kéo nàng, để nàng ngồi trên người hắn, sức nặng cơ thể giúp nam tính đâm thật sâu vào, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hắn thật lớn.

Bàn tay bóp lấy mông tròn, hắn dùng lực đi lên phía trước, đâm vào hoa tâm, nhìn nàng cắn chặt môi, hắn ngậm cái miệng nhỏ nhắn, không để nàng tiếp tục cắn môi, hắn thích nghe âm thanh của nàng, hắn nhất định phải để nàng sửa đổi thói quen này.

"A Ân.....'' Tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ đôi môi đang hôn, đôi mắt phủ sương mù, nàng hạ mắt, thấy băng vải trắng như tuyết từ trong vạt áo của hắn.

Phát hiện hành động của nàng, hắn bắt được tay của nàng, chế ngự ra phía sau lưng nàng.

''Ngươi.....'' Nàng muốn tránh thoát kiềm chế của hắn.

''Hư.....'' Hắn hôn nàng, động tác trở nên cuồng dã, dục vọng chôn chặt trong hoa tâm dùng sức đâm thật mạnh, đánh vào chỗ mẫn cảm nhất của nàng, không ngừng trêu chọc thân thể của nàng, muốn khiến nàng quên tất cả.

Nếu thấy vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn, nàng nhất định sẽ cắn môi, sau đó lại lộ ra ánh mắt không biết đối mặt với hắn thế nào.

Hắn không cần nàng áy náy, hắn hiểu nàng.

Mặc kệ bao nhiêu lần, nàng cũng sẽ động thủ giết hắn, sẽ đâm chủy thủ vào ngực hắn, nàng chính là như vậy.

Cũng chính vì nàng như vậy mới khiến hắn không thể buông tay, khiến hắn động tâm, khiến hắn chấp nhất.

Nam Hân Nhạc bị động tác của hắn làm cho không cách nào suy nghĩ, cũng quên việc muốn ngăn chặn tay hắn, ngửa đầu cong người lên, cặp vú no đủ đứng sững bởi vì động tác của nàng, mà hắn thì cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa ở một bên.

Môi răng cắn nhẹ nhũ hoa, phái nam cảm nhận được bên trong nàng cử động, hắn ngang nhiên tiến lên, ra vào ngày càng nhanh.

''Ừ a.....'' Kiều đỗng cơ hồ bị động tác bất ngờ của hắn ném bay, nàng khó chịu rên rỉ, đôi mắt bởi vì tình dục mà nhiễm sương mù.

Có thai khiến thân thể nàng mẫn cảm hơn, một lần lại một lần đòi nàng, vừa vặn phái nam lại không rời khỏi nàng, một lần lại một lần xâm chiếm thân thể nàng.

''Hân Nhi.....'' Hắn mút chặt môi nàng, tham lam xâm lược nàng, đóa hoa hướng dương chói mắt này, cho dù có độc hắn cũng cam nguyện trúng loại độc này.

Hắn hôn nàng thật mạnh, theo tiếng rên rỉ của nàng đâm hạ thân vào thật sâu, dục vọng nóng bỏng dính chặt vào hoa tâm kiều diễm.

Quá nhiều kích thích khiến nàng run nhẹ, kiều đỗng cũng không còn sức chịu đựng, trước khi bất tỉnh chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng thâm tình dịu dàng.

''Hân Nhi..... Hướng dương của ta.....''

******

Là mộng.....

Lúc tỉnh lại, trên người nàng vẫn phủ quần áo đơn, giường vẫn sạch sẽ, không có một chút vết tích của tình dục.

Nam Hân Nhạc kinh ngạc cuối đầu, mất một lúc, đôi môi mới nở nụ cười chế nhạo.

Đương nhiên là mộng, nàng làm sao quên, người nọ chết rồi, hơn nữa còn do chính nàng động thủ.

Nàng cười, thậm chí cười ra tiếng, màn trướng không che giấu được tiếng cười.

''Công chúa.'' Cung nữ mang chậu rửa mặt và khăn trắng, nghe tiếng nàng, không khỏi sợ hãi đứng trước cửa.

Gần đây Công chúa hỉ nộ vô thường, nghe tiếng cười của Công chúa khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Nam Hân Nhạc thu lại nụ cười, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Vào đi.''

''Vâng.'' Cung nữ đặt chậu nước vào trên bàn, tiếp theo thấm ướt khăn, cung kính đưa cho Nam Hân Nhạc: ''Mời Công chúa rửa mặt.''

Nam Hân Nhạc đón lấy khăn trắng, lau qua khuôn mặt, sau đó đưa lại cho cung nữ, lập tức bước xuống giường, đưa tay cầm lấy một cái áo khoác mặc vào.

''Công chúa muốn dùng đồ ăn sáng sao?''

''Không, ta muốn ra ngoài đi dạo.'' Nàng bây giờ không muốn đợi ở chỗ này, chỗ này không có mùi thơm của thuốc như trong mơ, không có ánh trăng xinh đẹp kia.

Nghe nàng muốn đi ra ngoài, cung nữ trở nên khẩn trương: ''Công chúa, không được, Thánh nữ phân phó ngài không thể ra khỏi tẩm cung.''

''Câm miệng, ta muốn đi đâu thì đi đó.'' Nam Hân Nhạc cất bước đi về phía cửa.

''Công chúa.....''

Phiền!

Đôi mắt trở nên lạnh lẽo, đầu ngón tay bắn ra, cung nữ lập tức hôn mê.

Nàng lập tức cất bước đi ra khỏi tẩm cung, không muốn bị thị vệ trong cung nhìn thấy, nàng nhạy bén tránh thoát cung nữ và thị vệ tuần tra.

Nàng đi về phía trước mà không có mục đích , đôi mắt mờ mịt, cũng không biết mình phải đi đâu, nàng chỉ không muốn chờ đợi ở tẩm cung.

''Tam Hoàng tử, người đánh qua nhiều trận chiến như thế, trận nào khiến người khó quên nhất?

Nghe tiếng của Vũ đệ, Nam Hân Nhạc dừng chân, lập tức xoay người, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

''Đương nhiên là trận đánh với Kim Lăng các ngươi khó quên nhất!'' Giọng nói này khiến nàng dừng chân lại, lông mày nhăn nhó.

Giọng nói này.....

Nàng đi về phía Ngự Hoa viên, thấy bên trong có hai người, một là Vũ đệ, một là..... Gia Luật Khôi? Tại sao hắn lại ở đây?

Lông mày nàng nhăn lại, đang chuẩn bị tiến vào Ngự Hoa viên, khóe mắt liếc thấy tùy tùng đứng ở một bên.

Người nọ mặc trang phục Viêm Lăng quốc, cách xa Gia Luật Khôi, tướng mạo bình thường, không có bất kỳ chỗ nào khiến người khác chú ý.

Người như vậy không đáng chú ý nhưng đôi mắt Nam Hân Nhạc lại từ từ mở lớn, cơ hồ là kinh ngạc nhìn đôi mắt kia..... Nàng sẽ không nhận nhầm.

Nhưng là..... Làm sao có thể......

Làm như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, tùy tùng nâng mắt, cùng nàng đối diện.

Nam Hân Nhạc chấn động, thân thể lay nhẹ.

''Ai?'' Gia Luật Khôi trừng mắt về phía Nam Hân Nhạc.

''Hoàng tỷ!'' Thấy nàng, Tiểu Hoàng đế cảm thấy kỳ lạ: ''Hoàng tỷ, sao tỷ lại ở đây?''

Nàng không phải nên ở trong tẩm cung sao?

Không nghe thấy lời nói của Hoàng đế, ánh mắt Nam Hân Nhạc nghi ngờ lại kích động, nàng đi về phía tùy tùng, khi tới trước người hắn thì dừng chân lại, mà ánh mắt thủy chung không rời khỏi hắn.

Nàng mở miệng nhưng không phát ra tiếng.

''Là ngươi? Đúng không?''
Bình Luận (0)
Comment