Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 103

Edit: Lune

Toàn thân nhóc người cá đều đang run rẩy, vì còn bé nên cái đuôi mập ú, cánh tay ngắn ngủn cũng mũm mĩm, chọc một cái là lõm xuống thành một cái hõm nhỏ.

Tay với bụng cũng chi chít vết thương to nhỏ, vảy bị nhổ khiến cái đuôi chỗ lồi chỗ lõm không bằng phẳng, cái đuôi mập ú còn đang cố trốn xuống phía dưới.

Nó định chạy nhưng lại bị Nha Thấu túm lấy.

Hai tay cậu vòng qua dưới nách, giữ nhóc người cá ngồi yên trên bàn.

Nhóc người cá hoảng sợ bất an, muốn kìm nén cảm xúc của mình, nhưng trẻ con sao đã làm được, cho nên mọi biểu cảm đều hiện hết lên mặt.

Có cảnh giác với người xa lạ này, còn có đau đớn vì đuôi bị thương lẫn mù lòa, nhưng nhiều nhất vẫn là căm hận và bối rối với việc mất đi thị lực.

Nó há miệng để lộ hàm răng còn chưa mọc đủ, hằm hè với Nha Thấu.

"Không bẩn mà."

Nhóc người cá sửng sốt, trong phút chốc không biết nên thay đổi nét mặt ra sao.

Thiếu niên đột nhiên xuất hiện tiếp tục nói: "Nhưng giờ em phải bôi thuốc trước đã."

Nhìn cách xử lý vết thương trên đuôi và người nó thì hẳn là đã có người bôi thuốc cho rồi, chỉ là nó va đụng lung tung nên khiến máu chảy ra, làm trôi gần như sạch thuốc.

Nhóc người cá là thành viên của hoàng thất Đông bộ nhưng lại ở một mình trong cung điện này, quá kỳ lạ.

Nha Thấu nhìn chằm chằm vào nhóc người cá đang cố gắng tỏ ra hung dữ với mình, tầm mắt dừng trên hàm răng vừa mới cắn cậu một cái.

Cậu đang nghĩ xem hiện giờ mình gặp được Criller 5 tuổi là thời gian quay ngược hay là cái gì khác?

Nhưng nếu là quay ngược thời gian thì sao dưới đáy biển lại xuất hiện ánh nắng chói chang như vậy, tại sao lại đột nhiên xuất hiện thuốc trị thương? Hiện tượng lạ lùng này lẽ ra không nên xảy ra trên dòng thời gian của quá khứ chứ nhỉ.

001 phủ định:【Không phải quay ngược thời gian. Quay ngược thời gian khó lắm, chỉ có một bộ phận nhỏ người chơi mới có khả năng quay ngược một ngày hoặc vài ngày thôi, không có bất cứ người chơi nào có thể quay ngược mười mấy năm thế này.】

【Hơn nữa ở đây có từ trường gây nhiễu, hệ thống không phát hiện được nguyên nhân cụ thể, có điều cảm giác rất giống kỹ năng thiên phú hoặc lĩnh vực do NPC đỉnh cấp triển khai.】

Nó lật tài liệu về Người cá được ghi trong cơ sở dữ liệu:【Trong tài liệu có nói vào thời điểm người cá động dục, một số sẽ không thể khống chế được năng lực của mình.】

Cho nên nếu đổi đối tượng thành Criller thì rất có thể hiện giờ ký chủ đang ở trong kỹ năng thiên phú của hắn.

Kỹ năng thiên phú của Criller rốt cuộc là gì?

"Vậy ta phải làm sao mới ra ngoài được?" Nha Thấu nhấc bổng nhóc người cá lên, cái đuôi không còn chỗ náu nữa, bất an vẫy vùng trong nước.

【... Cái này không rõ lắm, chắc phải xem khi nào Criller tự khôi phục thôi.】

Nha Thấu xoay nhóc người cá một vòng để kiểm tra một lượt, cái đuôi mập ú cứng đờ, không dám nhúc nhích gì, thẳng đơ như một con cá bị phơi khô.

Kiểm tra xong, cậu lại đặt nó xuống mặt bàn.

Criller trưởng thành to hơn cậu nhiều, mà Criller 5 tuổi tính cả đuôi mới được hơn nửa mét, đặt trên cái bàn vỏ sò này vẫn còn thừa đống chỗ.

Sự trưởng thành của người cá kỳ diệu ghê.

Giờ cậu đang ở trong kỹ năng thiên phú của Criller, lý trí nói cho cậu biết rằng tất cả mọi thứ trước mặt đều là giả, nhưng nhóc người cá ngoan ngoãn toàn thân đầy vết thương trước mặt vẫn khiến tâm trạng Nha Thấu phức tạp không thôi.

Criller bé bây giờ là một bé con thực sự, bị cậu nhấc lên còn giãy không ra cơ. Nha Thấu không liên tưởng nổi nhóc con này với Vương Người cá đuôi bạc hung tàn có thể hất bay người ta với chỉ một cái quất đuôi sau này luôn.

Ầy, sự mềm lòng chết tiệt này.

Cậu mở cái bình sứ trắng xuất hiện trên bàn ra, bắt chước động tác của Criller lúc trước, dùng ngón tay chấm một tí rồi cẩn thận bôi lên đuôi của nhóc người cá.

Vừa mới chạm vào vết thương, cái đuôi cá vốn cứng đờ lập tức hất ngược lên, vô tình quất trúng tay thiếu niên.

Đuôi và móng tay của người cá là vũ khí săn mồi, dù bây giờ Criller còn bé nhưng không thể coi thường cú hất đuôi bột phát như vậy được.

Da của thiếu niên vốn đã non mềm, cổ tay ăn nguyên cái đuôi vào lập tức đỏ rực lên, cơn đau cũng lan dần ra từ cổ tay.

001 giật mình, vội vàng kiểm tra cổ tay cho ký chủ.

Đúng là trong cái rủi có cái may, vì đuôi của nhóc người cá bị thương sẵn, hơn nữa trước đó còn loạng choạng đâm vào nhiều chỗ nên sức lực đã sớm cạn kiệt, thành thử lực quật của cái đuôi tuy không nhẹ song cũng không mạnh lắm.

001 hùng hùng hổ hổ lấy cái bình sứ bên cạnh bôi thuốc cho ký chủ nhà mình.

Nha Thấu sợ đau, lúc bị đuôi quật trúng thì phản xạ kêu một tiếng.

Tiếng kêu này khiến Criller bé lập tức ngồi im thin thít, trên mặt xuất hiện biểu cảm ngây ra hiếm thấy. Sau khi phản ứng lại thì có vẻ như muốn bơi về phía này, chỉ có điều vừa cử động đã đụng phải vết thương trên đuôi.

"Em không nghe lời gì cả."

Giọng phàn nàn mềm nhũn, kèm theo đó còn có cái chạm nhẹ nhàng và cảm giác mát lạnh trên đuôi.

Nha Thấu chờ cổ tay mình hết đau mới đổi tay khác chấm thuốc, còn cố ý nói với nó một tiếng trước khi chạm vào đuôi cá: "Lần này em đừng có cử động biết chưa?"

Đầu ngón tay mềm mại lướt qua từng vết thương trên người nó, không chỉ đuôi cá mà còn cả cánh tay với bụng nữa.

Người cá nhỏ nằm trên bàn vỏ sò luống cuống tay chân, nó cắn chặt môi, cái đuôi ngoan ngoãn không tiếp tục giãy giụa nữa, dù bị Nha Thấu lật qua để bôi thuốc đằng sau cũng cố gắng nhịn hết sức không để cái đuôi mất kiểm soát.

Do có sự hợp tác của Criller bé nên quá trình bôi thuốc sau đó trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bôi xong lần một, Nha Thấu tiếp tục bôi thuốc lần thứ hai cho nhóc người cá.

Đến lần thứ ba, nhóc người cá trên bàn bỗng lên tiếng: "Rốt cuộc anh là ai?"

"Em chưa nghe thấy tên anh bao giờ." Nó có chút mờ mịt.

Khoảng thời gian nó trở về, ngoài việc bôi thuốc ra thì chẳng có một ai dám đến gần nó cả.

Criller bé không hiểu tại sao, từ lúc trở về từ đất liền mình lại trở thành người mà mọi người sợ hãi. Bọn họ ai cũng tránh né nó, đến cả lúc bôi thuốc còn chẳng thèm giả vờ, nó có đau hay không còn phải phụ thuộc vào người đến bôi thuốc cho nó hôm đó là ai.

Bọn họ nói rằng điện hạ bị phế rồi, Vương Người cá đời sau e là sẽ rơi vào tay Người cá ở Tây bộ, còn nói một kẻ một kẻ mù lòa sao có thể giữ được Đông bộ nữa.

Sau khi bị mù, thính lực tốt hơn trước rất nhiều, nhưng cũng chỉ nằm trong phạm vi năng lực của nó thôi, căn bản là những người cá kia không thèm để ý đến việc nó có nghe thấy hay không, bọn họ không ngừng nhắc nhở nó một điều.

—— Nó bị phế bỏ rồi.

Nha Thấu lắc lắc cái tay vừa bôi thuốc của mình, chờ đỡ mỏi chút rồi mới bôi thuốc tiếp cho nó.

Đây là một câu hỏi khá khó trả lời, trước đó không trả lời được là vì cậu chưa biết rõ tình hình ra sao, còn bây giờ đã biết mình đang ở trong kỹ năng thiên phú của Criller rồi, Nha Thấu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói một cách mơ hồ: "Người đến tặng quà cho em."

Vết thương trên người nhóc người cá đều đã được xử lý xong, tuy đôi mắt màu vàng nhạt không có tiêu cự song vẫn cứ cố chấp tìm kiếm chỗ thiếu niên đang ở theo hướng phát ra âm thanh. 

Động tác của người đột nhiên xuất hiện này rất nhẹ, lúc bôi thuốc vào đuôi không thấy đau, còn cẩn thận bôi từng chỗ cho nó nữa.

Bôi đi bôi lại không biết mệt.

Hết thảy đều bị phơi bày trước mặt người đột nhiên xuất hiện này, mọi ô uế đều chẳng còn chỗ giấu.

Sau khi được lau rửa sạch sẽ, nhóc người cá lại sạch sẽ tinh tươm, bấy giờ Nha Thấu mới thấy hài lòng chút chút.

"Sao anh lại giúp em?"

Trong bóng tối vang lên giọng nói bối rối lẫn căng thẳng của nhóc người cá, nó không tiếp tục hỏi về thân phận của người kia nữa, giống như cảm thấy những điều này đối với nó đều chẳng còn quan trọng nữa.

Nha Thấu gõ gõ vỏ sò, rất phẳng nhưng lại rất cứng, nằm ở đây chắc chắn là không thoải mái rồi, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu: "Anh biết em sau khi trưởng thành, em có tin không?"

Nhóc người cá không nói gì, trông có vẻ không mấy tin tưởng.

Nha Thấu không muốn giải thích quá nhiều về chuyện này, trong lòng đang nghĩ gì đó thì bỗng nghe thấy giọng nói non nớt có chút ngượng ngập của nhóc người cá: "... Em tin."

"Trên người anh có mùi của em."

Hai người họ ở rất gần nhau, nhóc người cá ngửi thấy một mùi đầy tính xâm lược cực kỳ quen thuộc trên người thiếu niên, chắc chắn là của nó.

Nha Thấu nghĩ tới hạt châu mình đang ngậm trong miệng, cậu khẽ chớp mắt rồi khen một câu: "Thông minh ghê."

Criller hồi bé và lúc lớn lên thực sự quá khác biệt, hồi bé đáng yêu hơn bao nhiêu.

"Muốn vào trong vò sỏ nằm một lúc không?" Cậu hỏi.

Đuôi của Criller bé hơi cuộn tròn lại: "Ở đâu?"

"Ngay phía trước một đoạn thôi."

Nằm trên bàn cứng thế này khó chịu lắm, ngoài việc muốn để Criller bé nằm được thoải mái hơn thì Nha Thấu cũng có mục đích riêng của mình.

Trước khi ngủ Criller đang nằm bên cạnh cậu, mà sau khi cậu tỉnh lại thì không thấy đâu nữa. Vị trí cuối cùng của hắn là ở trong vỏ sò, vậy có khi nào chỉ cần để Criller bé nằm vào chỗ hắn biến mất thì ảo cảnh vô lý này sẽ biến mất theo không?

Dù sao cũng thử xem, cho dù không có tác dụng thì cũng không ảnh hưởng gì đến cậu cả.

Cậu hỏi ý kiến của nhóc người cá: "Đi nhé?"

Nhóc người cá chần chờ rồi gật đầu.

...

Giao tiếp với bạn nhỏ 5 tuổi vô cùng thuận lợi, nhóc người cá cũng rất nhẹ, đến cả người có thể lực kém như Nha Thấu cũng có thể dễ dàng bế lên được nè.

Cậu cẩn thận tránh vết thương trên đuôi đối phương, điều chỉnh lại tư thế để Criller bé được thoải mái hơn.

Bọn họ vừa rồi ở trong bóng tối, giờ bắt đầu đi về phía duy nhất có ánh sáng.

Sau này mới bị mù nên Criller bé vẫn có thể cảm giác được ánh sáng, nó có thể thấy bóng đen mơ hồ trước mắt mình.

Càng đi về phía vỏ sò, nhóc người cá càng tỏ ra nôn nóng.

Bàn tay nhỏ của nó túm lấy áo Nha Thấu, lúc này không còn dám giãy dụa lung tung nữa, toàn thân càng lúc càng cứng ngắc, dễ thấy nhất là đuôi cá.

Nhận ra sự khác thường của nó, Nha Thấu dừng bước ở nơi nửa tối nửa sáng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Có tiếng hỏi han của cậu, sự bất an của nhóc người cá như thể có nơi để trút ra.

Nghe tiếng đứt quãng nghẹn ngào của nó một lúc, Nha Thấu mới hiểu là nó không muốn qua đó. 

Cậu luôn rất kiên nhẫn với trẻ con, hỏi: "Tại sao?"

Criller bé: "Có, có ánh sáng."

Đến nơi có ánh sáng thì sự xấu xí của nó sẽ bị bại lộ mất.

Có ánh sáng cũng có nghĩa là sẽ bị nhìn thấy mà.

Tay Criller bé lập tức siết chặt.

Trong bóng tối không nhìn thấy, nhưng đến nơi có ánh sáng thì không thể giấu được mọi vết sẹo trên đuôi và cơ thể nó nữa.

Nó nhớ đến tiếng thở dài của đám người hầu lúc bôi thuốc, còn có sự thương hại bố thí đáng ghét dành cho cái đuôi mà nó cố gắng giấu đi.

Nếu bị người đang ôm mình trông thấy, liệu người ấy có giống những kẻ kia không?

Nhóc người cá không biết, 5 tuổi không nghĩ được nhiều chuyện đến vậy, nó chỉ biết nó không muốn mặt xấu xí và bẩn thỉu nhất của mình bị phơi bày ra ngoài thôi.

Nó ghét nơi có ánh sáng, cũng ghét cả ánh sáng nữa.

Nhưng mà vì lo quá nên nó quên mất lúc bôi thuốc ban nãy, Nha Thấu đã biết tình trạng đại khái hiện giờ của nó rồi.

Nha Thấu lập tức hiểu được ý của nhóc người cá, cậu sờ túi của mình, trong đó có mấy cái vỏ sò nhỏ mình chuẩn bị cho Criller lúc trước, còn có viên ngọc trai phát sáng cậu mang theo người vì sợ tối nữa.

"Còn nhớ anh nói với em anh là ai không?"

Nhóc người cá khẽ "ừm" một tiếng: "Người đến tặng quà."

"Ừm, quà cho em này." Nha Thấu lấy cả ngọc trai lẫn vỏ sò nhỏ ra, để chúng vào lòng bàn tay cho Criller bé sờ: "Vỏ sò nhỏ màu vàng, còn có ngọc trai phát sáng nữa."

Nhóc người cá mềm mại núp trong ngực cậu, Nha Thấu không biết nghĩ gì mà dừng một lúc rồi chợt nói: "Criller."

Giọng thiếu niên gọi tên Criller rất đỗi dịu dàng.

Criller nắm mấy vỏ sò nhỏ kia, nó khẽ ngẩng đầu lên, mấy vết thương trên khuôn mặt đều đã được bôi thuốc.

"Đừng sợ, vảy của em rồi sẽ mọc lại lần nữa, cả đuôi cá cũng sẽ rất đẹp, em sẽ là người đẹp nhất trong tộc người cá."

Cậu thử đưa tay lại gần đầu của nhóc người cá, thấy nó không có kháng cự gì liền đặt tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa: "Sau này Criller sẽ rất lợi hại, em sẽ trở thành Vương Người cá."

Thanh âm trong trẻo dịu dàng, phát âm rõ ràng, tiết tấu nói chuyện lại nhịp nhàng, rất dễ đạt được sự tin tưởng của đối phương.

"Quan trọng nhất là mắt của em cũng sẽ khôi phục như ban đầu, chỉ có điều hàng năm sẽ bị mất thị lực vào một khoảng thời gian nhất định."

Nha Thấu không cố ý giấu chuyện hàng năm đều sẽ bị mù, cậu nói tiếp: "Nhưng kể cả có bị mất thị lực thì em vẫn làm được mọi thứ như lúc thường, em có thể thích nghi với mọi thứ xung quanh, còn có thể xác định được vị trí của những người khác nè." 

Ví dụ như dễ dàng tóm được cậu, còn thích bắt nạt cậu nữa.

Tay Criller bé đột nhiên co lại, nắm chặt cái vỏ sò nhỏ kia: "Thật ư?"

"Ừm." Đối với vị Vương Người cá có thể tùy ý bơi qua rãnh biển này, Nha Thấu rất có lòng tin về thực lực của hắn: "Sau này em sẽ rất lợi hại."

"Em tin anh chứ?"

Nhóc người cá lần tìm tay thiếu niên đang ôm mình rồi nắm chặt: "Tin."

Đôi mắt Nha Thấu cong cong, thầm nghĩ Criller hồi bé dễ dụ ghê.

Cậu thấy nhóc người cá vẫn đang nắm chặt vỏ sò màu vàng trong tay: "Vậy em có muốn dán vỏ sò lên không? Dán vào đuôi sẽ đẹp lắm đó."

Thiếu niên không nhắc đến việc Criller bé bị mù, cũng không tỏ vẻ gì khác thường với cái đuôi cá cả.

Khác với những người kia.

Đối với Criller bé vốn luôn kiêu ngạo về thiên phú của mình thì việc bị mù và mất vảy là một đòn giáng nặng nề nhất. Những lần bị rút máu và giật điện liên tục trong phòng thí nghiệm, cách đối xử biến tướng sau khi được cứu về, những tiếng thở dài, những lời bàn tán không ngớt cùng cả nỗi sợ hãi không biết khi nào mình mới hồi phục, tất cả đã dệt thành một tấm lưới dày đặc trong thế giới tăm tối của nó.

Tương lai tựa như bóng tối trước mắt, nó chẳng hề nhìn thấy chút ánh sáng nào.


Vỏ sò được dán vào đuôi cá, ngọc trai nhỏ được thiếu niên cài lên mái tóc bạc, Criller bé không nhìn thấy nhưng nó cảm thấy chắc chắn sẽ giống như lời thiếu niên đột nhiên xuất hiện này đã nói, vàng óng rất đẹp.

Nha Thấu nhìn chằm chằm vào nhóc người cá trước mặt mình, bỗng cảm thấy hơi quen thuộc.

Cậu như đang nói cho Criller hiện giờ nghe, lại như đang nói cho Criller bên ngoài nghe: "Sau này đừng hung dữ với anh."

Cái áo bị kéo nhẹ một cái, Nha Thấu cúi đầu nhìn xuống, lập tức đối diện với đôi mắt vàng óng của nhóc người cá.

Ngay khoảnh khắc đối mặt, cậu lập tức hiểu được ý của nó.

Nha Thấu ôm nhóc người cá đi về phía vỏ sò khổng lồ, từ chỗ nửa tối nửa sáng bước đến nơi có nắng chiếu rọi ——

Nhóc người cá đột nhiên ôm lấy cậu.

Đôi cánh tay ngắn mềm mại ôm lấy cổ thiếu niên, Criller bé vùi đầu vào hõm vai Nha Thấu, nhỏ giọng nói một câu bên tai cậu rồi nhanh chóng rụt trở về, không quan tâm thiếu niên có nghe thấy hay không.

"Ta nghe thấy rồi."

 Đôi mắt Nha Thấu cong cong, nhóc người cá nói với cậu.

—— "Xin lỗi."

...

Nha Thấu nghĩ đúng rồi, ngay khoảnh khắc cậu đặt nhóc người cá vào vỏ sò, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

Không còn nhóc người cá, cũng không còn vỏ sò khổng lồ, chỉ có bóng tối bủa vây xung quanh.

Cậu mở phòng livestream lên, trong phòng vẫn chưa hiện bình luận mới.

Xem ra cậu vẫn chưa ra ngoài mà chỉ bị chuyển tới một nơi khác thôi.

Nha Thấu rời mắt khỏi bảng điều khiển của mình, chỉ trong giây lát cậu cúi đầu, đằng trước đã xuất hiện chút ánh sáng le lói, hết sức nổi bật trong bóng đêm.

Cậu đi về phía có ánh sáng, càng tới gần càng sáng.

Mà ở cuối ánh sáng có một cánh cửa.

Bàn tay chạm vào tay nắm cửa, Nha Thấu dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra với tâm lý đánh cược.

Ngoài cửa và bên trong cửa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt, có một cái cân khổng lồ màu vàng đang im lìm đứng đó.

To khủng khiếp, phải cao mười mấy mét.

Mà cái cân vàng này rất kỳ lạ, dù là bộ phận nào thì nó cũng khác hẳn với những gì cậu từng thấy trong hiện thực.

Cái bệ bên dưới trông giống một con rắn khổng lồ đang cuộn tròn, giá đỡ ở giữa dùng để cân bằng lại trông như một cái liềm đen khổng lồ, xà ngang là một thanh kiếm, trên thân kiếm điểm xuyết rất nhiều bảo thạch, màu đỏ, màu hổ phách, màu vàng, v.v.

Còn chưa nhìn rõ hai cái đĩa cân thì ánh mắt Nha Thấu đã bị người đứng ở phía dưới cái cân thu hút.

Màu tóc ombre đen trắng rất đặc biệt, chuyển màu tự nhiên nên không có cảm giác kỳ lạ lắm.

Hơn nữa nhìn bóng lưng kia, Nha Thấu bỗng ngẩn người.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt cậu, người kia chậm rãi xoay lại, đôi mắt đỏ rực màu máu nhìn chằm chằm về phía thiếu niên đột ngột xông vào.

Mà lúc nhìn thấy mặt hắn, Nha Thấu lập tức ngơ ngác tại chỗ.

"Anh trai..."

Nhận ra mình vừa nói gì, cậu vội vàng ngậm miệng lại.

Khuôn mặt đó rất quen thuộc với cậu, nhưng cũng không quen lắm.

Người đứng trước cái cân khổng lồ màu vàng kia mặc một bộ đồ màu trắng chấm đất, khi không cười, trông hắn giống như một vị thần giáng thế.

Mà khuôn mặt đó rất giống Lucifer.

Nhưng không hẳn là hắn, cái cách hắn nhìn cậu lại rất giống Ly Vân.

Khiến Nha Thấu cảm thấy vừa quen vừa lạ, bỗng nhiên như nhìn thấy rất nhiều người.

Người kia chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó đã khiến người ta cảm thấy áp lực cực độ, chưa cần nói đến cái cân vàng sau lưng hắn.

Họ là một thể thống nhất, không ai có thể phớt lờ.

Dường như người kia muốn tiến lại gần, nhưng vừa mới cử động thì không gian trước mắt đã lập tức vỡ vụn, Nha Thấu cũng rơi vào trạng thái hôn mê.

...

Lúc tỉnh lại Nha Thấu suýt nữa không thở nổi.

Có thứ gì đó đang cạy mở hàm răng cậu, luồn vào bên trong quấn lấy lưỡi cậu, sau khi nhận ra cậu tỉnh rồi thì lại càng mạnh bạo hơn. Nha Thấu vừa mới mở mắt, còn chưa hiểu ra thế nào nên chỉ có thể hoang mang nhận lấy hết thảy.

Tiếng hít thở của Criller ồm ồm, hắn dùng tay giữ mặt cậu tựa như đang tấn công thành trì, ép cư dân bên trong đến đường cùng.

Cường thế xâm lược, quấn quýt không thôi, thậm chí còn xấu xa mà nghịch hạt châu nằm dưới lưỡi cậu.

Nụ hôn ướt át, nếu bỏ qua khí thế xâm lược gần như cướp đoạt trên người Criller thì tốt hơn.

Tới khi nhận thấy thiếu niên thực sự sắp không thở nổi nữa, Criller mới buông tha cậu.

Có hạt châu nên chưa đầy bao lâu Nha Thấu đã thở lại bình thường, đầu lưỡi tê dại hết cả, cậu hơi hé miệng, bối rối nhìn đôi mắt u ám của Criller.

Criller ngửi khóe miệng của Nha Thấu, cánh tay ôm eo cậu lại siết chặt hơn.

"Tiếng anh trai em gọi vừa nãy là đang gọi ai?"

Anh trai... nào?

Thấy thiếu niên không trả lời, trong lòng lại càng bực bội, hắn dán lại gần rồi khẽ cắn đầu lưỡi thiếu niên một cái.

Ý thức quay về, Nha Thấu bất chợt giơ tay đẩy hắn ra, đỏ mặt ngồi dậy.

"Tỉnh rồi à?" Criller bị đẩy ra lại xáp tới, hắn híp mắt hỏi: "Tên anh trai em gọi trong mơ là ai?"

Hắn hoàn toàn không cho thiếu niên cơ hội trả lời, tự đoán mò: "Là người trên tàu kia à?"

Tàu nào cơ?

【Cái đêm Tạ Thầm nhảy xuống nước tìm ngài đó.】

Nha Thấu mím môi: "Không liên quan đến anh."

Vừa tỉnh dậy đã hung dữ với mình, giọng điệu tệ thật đấy...

Nhóc người cá mềm mại đáng yêu bao nhiêu, người cá trưởng thành thì rõ hung dữ, bảo sao mà Nha Thấu không liên tưởng được.

Trong mắt Criller, thiếu niên lảng tránh không nói được tính thành ngầm thừa nhận, cơn bực tức không ngừng dâng lên trong lòng hắn, hận không thể lập tức kéo kẻ kia xuống đáy biển dìm cho chết.

Sắc mặt Criller âm trầm, cười nhạo một tiếng rồi bơi đến mép vỏ sò, quay lưng về phía thiếu niên, không thèm nhìn cậu nữa.

Mấy viên ngọc trai do hắn biến ra đang bày trong vỏ sò, nhìn Criller, Nha Thấu lại nghĩ đến dáng vẻ bị nhổ sạch vảy hồi bé của hắn, làm cậu không tự chủ được mà nhìn qua cái đuôi.

Vảy bạc sắc bén cực kỳ, còn hơi nhếch lên, mỗi cái đều như dao sắc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh ngọc trai.

Bàn tay nhỏ mập ú ban đầu giờ đây đã trở nên thon dài, khớp xương rõ ràng, có vẻ đang rất tức giận nên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Tầm mắt Nha Thấu bỗng dừng ở một cái vỏ sò được dán trên đuôi cá.

Màu vàng, cả hình dáng lẫn kích cỡ đều rất quen mắt.

"Criller."

Cuối cùng cũng chờ được thiếu niên gọi mình, Criller hờ hững xoay người lại, muốn nghe xem cậu định nói gì.

Sau khi xoay người, vỏ sò nhỏ trên đuôi cá hoàn toàn lộ ra, vàng óng y như cái cậu đã tặng lúc trước.

Cuối cùng Nha Thấu cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc khi dán vỏ sò cho nhóc người cá là gì rồi!

Lần đầu tiên cậu gặp Criller, trên đuôi hắn cũng dán vỏ sò màu vàng, trong tóc bạc còn cài ngọc trai nhỏ, lúc đó còn bị khán giả trong phòng livestream nói là một con cá diêm dúa.

Mà đây toàn là những thứ cậu đã tặng cho hắn.

Nhưng cậu và Criller trước đó chưa từng gặp nhau, lần duy nhất có liên quan chỉ có cái ảo cảnh vô lý kia thôi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ký ức bị rối loạn à??

Đầu óc Nha Thấu rối tung, chợt nhớ tới hình như trước khi mình ngủ có nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống bèn vội vàng mở hậu trường.

Trong hộp thư đến có một phần thưởng nhiệm vụ chưa mở, cậu lập tức bấm vào, thấy trên đó có viết:

——【Kỹ năng thiên phú của Criller: Hải Thị Thận Lâu.】

Kèm theo đó là câu hỏi lặp lại thứ ba của Criller, hắn quất cái đuôi vào vỏ sò kêu bồm bộp, trong lòng sốt ruột muốn chết.

"Cái tên anh trai kia của em rốt cuộc là ai?"

Bình Luận (0)
Comment