Vị Rượu Trên Môi

Chương 4


Edit: Yuu
Đường Gia bên kia kẹt xe hơn 2 tiếng, đến khi Dụ Kiêu kết thúc ghi hình cô ấy mới tới dưới sảnh Tiểu Lãng giải trí.
Cô ấy vừa mở cửa cho Dụ Kiêu lên xe vừa nhịn không được oán giận: “Cũng không biết nhà nào cho trẻ con nấu cơm đốt cả phòng bếp, đội chữa cháy chặn đường ngăn cả con phố, xe xếp hàng dài lên không được lùi cũng không xong, tôi suýt sặc khói chết mất.”
Đường Gia thấy chỉ có một mình Dụ Kiêu lên xe, thăm dò nhìn ra ngoài: “Ái, còn trợ lý mới cậu đâu?”
Dụ Kiêu hất cằm về phía sau lưng chị ta: “Kìa.”
Đường Gia nhìn theo tầm mắt của anh, Thích Vãn vừa lấy hành lý trên xe Porsche xuống kéo vali hướng về bên này, eo nhỏ lắc lư giày cao gót bước đi vang tiếng cộc cộc, cảnh sắc tươi đẹp.
“A là đại mỹ nữ, không biết còn tưởng là nữ minh tinh đấy.” Đường Gia nổi bệnh nghề nghiệp, xa xa đánh giá Thích Vãn: “Cậu nói xem tôi có nên ký với cô ấy ra mắt không? Giá trị nhan sắc bực này cũng có thể làm mưa gió một thời đấy?”
“Tùy chị, nếu chị có thể tìm được trợ lý khác.” Dụ Kiêu xoa xoa lông mày, bên tai như có một vạn tiếng kêu.
Sau khi đến gần, tài xế xuống xe nhận lấy vali trong tay Thích Vãn giúp cô nâng ra sau.
Cô lễ phép nói một tiếng cám ơn rồi đẩy cửa xe ngồi vào.
Đường Gia vẻ mặt hiền lành duỗi tay về phía cô: “Thích Vãn phải không, chị là người đại diện của Dụ Kiêu, vừa rồi chúng ta đã trao đổi qua wechat.”
Thích Vãn bắt tay: “Xin chào Gia tỷ, chị gọi em Tiểu Vãn là được.”
Thần tượng Dụ Kiêu nhiều năm như vậy, Thích Vãn tất nhiên cũng hiểu sơ về người đại diện của anh.
Mấy năm gần đây tài nguyên của Dụ Kiêu giành tới tay nhẹ nhàng ngoại trừ bản thân anh tự cố gắng còn là không thiếu công lao của người đại diện Đường Gia này.

Trong giới có lời đồn “chỉ có Đường Gia không muốn cướp tài nguyên, không có tài nguyên cô không cướp được.”
Sau khi hàn huyên vài câu đơn giản Đường Gia bắt đầu dặn dò công việc Dụ Kiêu có lịch trình nào thời gian nào, chú ý quan trọng cái gì đều tường tận chỉ cho Thích Vãn.
Đường Gia người này bình thường thích nói đùa, nói cũng nhiều nhưng khi làm việc cực kì nghiêm túc, nghiễm nhiên biến thành bộ dáng “nữ ma đầu”.
Sau cùng cô ấy gửi wechat trợ lý trước đây cho Thích Vãn để cô có gì không hiểu thì hỏi Tiểu Quách, đương nhiên là dưới tiền đề không quấy rầy Tiểu Quách tĩnh dưỡng thân thể.
“Đến Ninh thành, đoàn phim bên kia có nhân viên công tác tới đón, em gọi điện cho họ là được.”
Thích Vãn gật đầu, ghi lại từng vấn đề vào sổ ghi chép.
Nói xong tất cả, Đường Gia thở một hơi vươn tay với Dụ Kiêu: “Lấy chìa khóa xe đây, tôi sẽ không tiễn các cậu tới sân bay, tôi giúp cậu lái xe về.”

Cô ngoắc ngón tay, bộ dáng có chút hưng phấn.
Dụ Kiêu lặng im nhìn Đường Gia vài giây, lấy chìa khóa trong túi đặt lên tay chị, dáng vẻ lạnh nhạt: “Chị lái cẩn thận một chút.”
Đường Gia khó chịu lắc lắc cái chìa khóa: “Yên tâm, tôi là tài xế lão luyện còn phá hỏng xe cậu được sao?”
Dụ Kiêu: “Không phải, ý tôi bảo chị chú ý an toàn.”
Trong lòng Đường Gia vừa nổi lên cảm động thì nghe câu tiếp: “Tôi không muốn lại đổi người đại diện nữa.”
Thích Vãn nhịn không được cười ra tiếng.
Đường Gia: “…”
Cô bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi mình còn nói thiếu một điều, người đàn ông này không chỉ có soi mói khó hầu hạ mà còn miệng độc nữa.

Trong thời gian tuyên truyền, lịch trình của Dụ Kiêu đều công khai cho nên vừa đến sân bay đã đối mặt với đội ngũ fan lớn.
Kỳ thật fan đón sân bay cũng chỉ là đơn thuần tới nhìn mặt idol, truyền tin chụp ảnh nói thêm vài câu bảo anh cẩn thận chăm sóc bản thân mà thôi, phần lớn fan hâm mộ đều ngay ngắn trật tự.
Nhưng lần này đưa sân bay, người tổ chức hiển nhiên không nhấn mạnh việc giữ trật tự nên Dụ Kiêu vừa xuống xe đã bị một đoàn fan vây quanh nhao nhao ầm ĩ, cameras chỉ hận không dán vào mặt anh khiến bọn họ tiến lên cũng không được.
Thích Vãn một tay kéo hành lí một tay bảo vệ bên cạnh Dụ Kiêu: “Mọi người nhường một chút đừng chen lấn nữa, chú ý an toàn!”
Cô hô đến khản giọng đau cả trứng, một mình âm lượng của cô rõ ràng không át được nhiều người như vậy, không ai nghe cô nói, còn có người liều mạng nhét thư vào trong tay cô.
Không ngừng có người hét tên Dụ Kiêu, anh cúi đầu không rõ sắc mặt nhưng Thích Vãn cảm giác được anh không quen với trường hợp như vậy.
May mà an ninh sân bay đuổi tới đúng lúc giúp bọn họ mở con đường, che chở Dụ Kiêu đi vào sân bay.
Thích Vãn muốn đi theo lại bị fan cuồng bên cạnh lấn ra ngoài chơi vơi trong đám người, giày cao gót còn bị vài người dẫm lên.
Dụ Kiêu chân dài bước lớn, đi được một đoạn mới phát hiện trợ lý không theo kịp.
“Chờ một chút.” Anh kêu bảo an dừng lại rồi quay đầu, bằng vào ưu thế chiều cao tìm được Thích Vãn hỗn độn trong đám người.
Anh nhíu mày, do dự một chốc rồi quay trở lại đám người.
“Nhường một chút.”
Trong đám người lại bùng lên tiếng thét chói tai, Thích Vãn mang giày cao gót bị một trận người giẫm loạn lên khiến đau tới mức vặn người.
Cô vừa nâng mắt lên thì thấy Dụ Kiêu vượt qua đám người đứng trước mặt cô.

Anh hạ mắt xuống nhìn cô một cái, đón lấy rương hành lí trong tay cô rồi túm chặt cánh tay dắt cô về phía trước.
Tiếng hét phía sau càng thêm chói tai.
“Ngọa tòa (đm)!”
“Không được!!”
“Em cũng muốn được dắt aaaa!”
Thích Vãn đột nhiên mơ hồ.
Mẹ nó, anh ấy đang làm gì thế này?
Anh dắt tay cô?
Đây là phong cách tổng tài bá đạo phải không?
A a a, cô chết mất!
Đi tới nơi dòng người thưa thớt Dụ Kiêu mới buông tay cô ra, trượt vali đến trước mặt cô nói: “Kéo đi.”
Thích Vãn nháy mắt tỉnh mộng.
Không phải chứ, ánh mắt ghét bỏ kia là thế nào? Ghét cô gây cản trở ư?
Trên đường tới sảnh chờ đi ngang qua một cửa hàng giày, Dụ Kiêu dừng bước muốn gọi cô lại nhất thời không nhớ nổi tên.
“Thích…”
“Thích Vãn~ Vãn trong vãn an (chúc ngủ ngon).”
Thích Vãn bước nhỏ đến trước mặt anh, ngửa đầu chớp mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
Dụ Kiêu tránh ánh mắt của cô, lập tức đánh mắt cửa hàng: “Vào xem.”
Trong shop có lác đác vài khách, nhóm nhân viên làm ở nơi này nhìn thấy minh tinh là thường xuyên, nhưng Dụ Kiêu đi vào vẫn dẫn tới một trận xôn xao, họ đỏ mặt nhỏ giọng thảo luận.
“Trời ơi, người thật thực sự siêu đẹp trai!”
“Người phía sau không phải bạn gái anh ấy chứ? Nhìn họ mặc đồ tình nhân kìa, ôi chao ôi.”
“Không phải đâu, nào có ai để bạn gái kéo hành lý, chắc là trợ lý thôi.”

Thích Vãn danh chính ngôn thuận hưởng thụ thời khắc vinh dự bên người Dụ Kiêu.
Là trợ lý không sai, nhưng cũng không cách bạn gái quá xa đâu! Cô tự tin như vậy!
Dụ Kiêu đi đến khu chuyên giày nữ chỉ chỉ hai đôi giày hỏi Thích Vãn: “Đôi nào đẹp?”
Thích Vãn tiện tay chỉ một cái: “Cái này đi.”
Dụ Kiêu nhíu mày ngoắc gọi nhân viên tới: “Kiểu dáng này, giúp tôi tìm số đo cho cô ấy.”
Thích Vãn lại ngơ ra: “Cho tôi?”
Dụ Kiểu giọng nói nhàn nhạt, ánh mắt lướt qua chân cô: “Uhm, giày làm việc, đôi trên chân cô quá phiền.”
“…”
Tôi không muốn, giày cao gót là niềm kiêu hãnh của phái nữ, trực nam các anh sao có thể hiểu được!
2 phút sau, Thích Vãn thay giày mới do idol mua cho mình, vui rạo rực soi gương thưởng thức.
OK, cô cảm thấy mình bây giờ chạy marathon cũng không thành vấn đề!

Máy bay cất cánh, Thích Vãn thêm wechat của trợ lý trước đây Tiểu Quách.
Hai người trao đổi công việc, Tiểu Quách rất cẩn thận, biết Thích Vãn làm việc không dài nên giúp cô liệt kê một danh sách thật kỹ trong đó bao gồm tất cả lịch trình, số điện thoại liên lạc của từng người phụ trách cùng với một chút thói quen trong sinh hoạt của Dụ Kiêu.
Thích Vãn cẩn thận ghi nhớ, sắp xếp xong còn liên hệ với nhân viên bên đài truyền hình Ninh thành gửi thông tin chuyến bay qua cho họ.
Trên máy bay, hành khách khoang hạng nhất không nhiều lắm, Dụ Kiêu ngồi ở vị trí khuất dựa vào lưng ghế chợp mắt.
Thích Vãn cực kỳ yên tĩnh, Dụ Kiêu không chủ động mở miệng cô cũng không nói.

Thấy Dụ Kiêu muốn nghỉ ngơi thì lấy một quyển tiểu thuyết trong túi xách ra yên lặng đọc, tư thái tao nhã có vài phần khí chất danh viện.
Điểm này trái lại cực kỳ hợp ý Dụ Kiêu, không giống nữ trợ lý trước và Đường Gia nói chuyện lải nhải không ngừng.
Tiểu thuyết là Ngôn Mông ra ngoài tiện tay đưa cho cô lúc buổi sáng hôm qua.
Ngôn Mông hiện giờ là tác giả tiểu thuyết bán chạy nhất nên đám chị em như Thích Vãn chưa bao giờ thiếu món ăn tinh thần.
Nhưng thời gian kế tiếp tâm tư của cô lại không đặt trên sách.

Dụ Kiêu nhắm mắt nghỉ ngơi, cô lại chống cằm nghiêng đầu thưởng thức gương mặt anh khi ngủ.
Cô giơ di động để sát vào mặt anh, ngắm người trong điện thoại lại ngắm người thật vài lần so sánh với nhau.

Bề ngoài không có thay đổi gì, chỉ càng thêm chín chắn trưởng thành hơn.
Trong ảnh chụp, ngũ quan của người thiếu niên năm ấy non nớt sạch sẽ, tóc ngắn hơn hiện tại, càng lộ vẻ ngây ngô.
Hàng lông mày cách xa nhau trước sau như một, đồng phục xanh trắng mặc trên người sạch sẽ chỉnh tề tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đây là ảnh Thích Vãn vụng trộm chụp được trên bảng tin trường từ khi học trung học.
Dụ Kiêu là đàn anh ưu tú lớn hơn cô hai khóa.

Cô vì anh mới thi vào Lục Trung, nhưng khi cô nhập học anh đã tốt nghiệp mất.

Chỉ có Dụ Kiêu trước đây đã không để ý cô, bây giờ còn quên sạch không còn kí ức gì.
Không sao, cô gần anh như vậy coi như khởi đầu lại, sau này bọn họ có nhiều cơ hội lâu ngày sinh tình.
Cô trượt ra cameras, thừa dịp Dụ Kiêu ngủ chụp anh một tấm.
Di động cô quên tắt âm, vừa ấn chụp lập tức vang lên tiếng “tách”.
Dụ Kiêu bị tiếng âm thanh làm cho tỉnh, anh khẽ cựa người nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy Thích Vãn cầm điện thoại nhắm ngoài cửa sổ, trong miệng nhỏ giọng than: “Mây đẹp quá~”
“Nhà cửa phía dưới thật nhỏ nha ~”
Dụ Kiêu: “..”
Không phải lần đầu cô đi máy bay, quá khích vậy làm gì??
Thích Vãn quay đầu, giả vờ không để ý tới ánh mắt của anh: “Anh tỉnh rồi à, có phải tôi ầm ĩ đến anh không?”
Dụ Kiêu vẻ mặt “hành động của cô cực kỳ vụng về, nhưng tôi sẽ không vạch trần ngươi” nhìn cô, tiện vặn mở nước khoáng trên bàn uống một ngụm.
“Phải bay 2 tiếng, cô không ngủ đi?” Anh thuận miệng hỏi.
“Ngủ… ngủ?”
Dụ Kiêu nhắm mắt lại lần nữa, không phản ứng cô.
Thích Vãn cất tiểu thuyết vào túi, áp lưng vào ghế nghiêng người đưa lưng về phía Dụ Kiêu.
Khóe miệng cô nhếch lên, bật nhắc nhở mỗi ngày trên di động đánh xuống một hàng chữ nhỏ—-
‘Hôm nay Thích Vãn ngủ với Dụ Kiêu chưa?’
——————————

Bình Luận (0)
Comment