Vì Sao Bé Nhỏ

Chương 24


Sau khi Hàn Tinh Tinh trở lại tầng lầu của người đại diện Phạm ca thì trên mặt vẫn treo nụ cười ngốc nghếch và tươi tắn.

Cho đến khi tới trước cửa phòng làm việc của Phạm ca thì cô mới vỗ vỗ gương mặt mình mấy lần, để cho mình đừng nghĩ về Tạ Thần nữa, phải thật xinh đẹp.

Bao bối rối trong khoảng thời gian bị đồn thổi chuyện quy tắc ngầm đã biến mất, tất cả những lời kia đều vô căn cứ.

Bây giờ, mẹ cô đã phẫu thuật thành công, những tiếc nuối trong nhiều năm qua cũng đã được đền bù, có thể nói, cô không còn cưỡng cầu gì hơn.
 
Nỗi thất vọng nho nhỏ khi chưa nhận được câu trả lời sau buổi casting cũng đã bị cô ném đến J@va từ lâu! Sau khi không còn cần dùng tiền gấp, cô cảm thấy mình gần như không còn tham vọng nào nữa, công việc có thì làm, không có cũng không sao.

Cô như thế này có phải có chút không tốt lắm không nhỉ?
 
Cô còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì cửa văn phòng đã bị một người mở ra.
Phạm Chính Đạt nghe thấy động tĩnh nên chủ động đi ra xem tình hình, kết quả vừa mở cửa thì thấy Hàn Tinh Tinh đang đứng ngây ngốc, tự vỗ gương mặt của mình, cũng không chịu đi vào.

Điều này làm cho anh muốn câm nín.
 
“Em làm gì đó? Sao không vào?!”
 
Lúc này Hàn Tinh Tinh mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, ngượng ngùng thu lại cảm xúc rồi đi vào.
 
Khi Phạm ca hỏi cô tổng giám đốc Tạ tìm cô có chuyện gì, có phân phó chuyện gì không thì cô không nói gì, nhưng mà trên mặt lại không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Thấy vậy, Phạm Chính Đạt càng im lặng.

Trước đó, có mấy lần anh đã chú ý, ánh mắt của Hàn Tinh Tinh khi nhìn tổng giám đốc Tạ chỉ mang theo vài phần kính trọng, chứ hoàn toàn không có thỏa mãn và vui vẻ như hiện giờ.

Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng anh cũng không hỏi nhiều.

Anh cảm thấy, mặc dù Hàn Tinh Tinh là nghệ sĩ dưới trướng của mình, nhưng mà mỗi người đều có quyền riêng tư, không cần thiết phải hỏi rõ ràng mọi thứ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ thay đổi của cô thì anh cảm thấy mình không nên giả vờ không biết gì nữa.
 
“Cười ngây ngô cái gì đó? Đang hỏi em đó!”
 
Nhìn thấy Phạm ca đang khua tay trước mắt mình, Hàn Tinh Tinh ho một tiếng, thu biểu cảm của mình lại.
 
Chuyện Hạ Thần đưa danh thiếp cho cô trước đó, cô đã không nói với Phạm ca, khi đó là do cô không biết vì sao tổng giám đốc Tạ Thần lại đối xử với cô bằng con mắt khác, cho nên mới giấu diếm không nói.


Một phần là không có ý định liên lạc riêng với Tạ Thần, một phần là không hy vọng bởi vì chuyện này mà Phạm ca sẽ suy nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ, một người là anh trai quen biết từ nhỏ của mình, một người là người đại diện sẽ cùng làm việc với mình trong thời gian dài, Hàn Tinh Tinh cảm thấy mình vẫn nên nói một chút.

Không hẳn là sẽ nói toàn bộ, nhưng mà ít nhất thì cũng để cho Phạm ca biết rõ đôi chuyện.
Nghĩ tới đây, Hàn Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Phạm Chính Đạt, khóe miệng lại nhịn không được mà hơi cong lên, trước khi Phạm ca lên tiếng lần nữa đã giải thích, “Không có phân phó gì, chỉ là......”
 
Cô hơi nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng, “Em vừa mới biết, tổng giám đốc Tạ là một người anh mà em biết khi còn bé, chỉ là bọn em tách nhau ra quá lâu, em không nhận ra anh ấy ngay lập tức.

Anh ấy vừa rồi tìm em là để nói chuyện này với em.”
 
Phạm Chính Đạt, “!!!”
 
Anh nuốt ngụm nước miếng, “Cho nên, bây giờ các người đã chính thức nhận nhau?”
 
Hàn Tinh Tinh đắc ý nhẹ gật đầu, “Đúng vậy!”
 
Ngay lập tức Phạm Chính Đạt đã hiểu rõ.

Anh nói chứ, mặc dù tư chất của Hàn Tinh Tinh rất tốt, nhưng với những công ty giải trí hàng đầu như công ty giải trí Ngôi Sao thì không thiếu những người có trình độ và danh tiếng hơn Hàn Tinh Tinh.

Ấy vậy mà cũng không có ai được như Hàn Tinh Tinh, vừa mới ký hợp đồng với công ty đã nhận tài nguyên tốt liên tiếp.
Giờ thì đã sáng tỏ!
 
Tổng giám đốc Tạ cho tài nguyên tốt như vậy, tất cả đều là vì quan hệ tốt đẹp của hai người khi còn bé!
 
Ngài ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc của Hàn Tinh Tinh!
 
Phạm Chính Đạt không khỏi nhìn Hàn Tinh Tinh thật sâu, thấy cô còn đang cười ngây ngô, thì âm thầm cảm khái, thật đúng là người ngốc có phúc ngốc! Anh vốn cảm thấy mình nhặt được một viên ngọc thô, bây giờ xem ra, đây không chỉ là viên ngọc thô mà còn là một viên ngọc thô có núi dựa, có tầng quan hệ này với tổng giám đốc Tạ, còn lo lắng không có tài nguyên sao? Đây chính là nghệ sĩ được xếp lịch để nổi tiếng, có thể nói là anh đã nhặt được món hời lớn!
 
Hàn Tinh Tinh vui vẻ xong, nghĩ đến quan hệ của mình và Tạ Thần, nên tiếp tục nói với Phạm Chính Đạt, “Phạm ca, việc này đừng nói cho người khác biết nha.

Tạm thời chỉ có một mình anh biết thôi, nếu không thì mấy người trong công ty lại xì xào bàn tán!”
Bây giờ, cô cũng biết mình có thể có được những tài nguyên tốt kia đều là do Tạ Thần đang yên lặng quan tâm mình.

Nếu như để người ta biết được quan hệ của hai người thì khẳng định sẽ có người nói Tạ Thần cho cô đi cửa sau.

Cô không muốn anh bị người khác nói như vậy!
 

Hiện tại, cô đã có được ánh sáng này, vậy thì cô phải làm cho người ta không còn lời nào để nói! Cho nên, cô càng phải cố gắng hơn nữa mới được!
 
Nghĩ tới đây, Hàn Tinh Tinh cũng không ngồi đây nữa, những gì nên nói với Phạm ca cũng đã nói xong.

Cô đứng dậy, “Phạm ca, vậy em đến chỗ cô Lý tiếp tục lên lớp đây, vai diễn Mộc Yên Nhiên có thể nhận hay không thì em đều phải nên tiếp tục trau dồi kỹ năng diễn xuất, sau này luôn cần phải dùng đến!”
 
Nói xong cô bước chân nhẹ nhàng rời đi.
 
Nhìn bộ dáng nhiệt huyết, phải tiếp tục cố gắng phấn đấu của cô thì Phạm Chính Đạt không khỏi nở nụ cười.

Với tinh thần và ý chí không ngừng cố gắng, lại có tổng giám đốc Tạ nâng đỡ thì cô không hồng thì còn ai có thể hồng cơ chứ?!
*
 
Bởi vì đã nhận nhau với Tạ Thần, cho nên lần này, lúc học trong lớp của cô Lý thì cô luôn có chút thất thần.

Cô cũng không muốn, nhưng mà không khống chế được nha!
 
Bởi vì nhiều lần thất thần, cô còn bị cô Lý phê bình một lần, trong lớp có nhiều người quen biết hoặc ghen ghét cô đã được dịp không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy đáng đời cô!
 
Hàn Tinh Tinh vẫn luôn rất tôn trọng cô Lý, mà cô Lý cũng cảm thấy từ trước đến nay cô luôn không kiêu không ngạo, cho nên vẫn luôn rất quan tâm cô.

Bây giờ bị cô Lý phê bình, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng khôi phục tinh thần, tập trung cố gắng học tập.
Lực chú ý miễn cưỡng kéo về, nhưng số lần nhìn đồng hồ lại thường xuyên hơn rất nhiều.

Bởi vì muốn đợi Tạ  Thần ở gara trước khi tan làm để chờ anh, cho nên cô phải chú ý thời gian! Cô nhìn đồng hồ là có nguyên nhân, nhưng mà trong mắt những người không biết chuyện thì lại biến thành khoe khoang.

Ai mà không biết cô có đại ngôn của thương hiệu đồng hồ xa xỉ, công ty đại ngôn đưa đồng hồ cho cô, chính là cái cô đang đeo trên tay.

Ấy vậy mà còn cố ý đưa tay lên nhìn đồng hồ hết lần này tới lần khác, không phải là muốn để cho mọi người nhìn thấy đồng hồ của cô mà ghen tị với cô sao?
 
Quá hư vinh, quá quá đáng mà!
 
Cũng may, sau khi bị mọi người xa lánh lúc trước thì Hàn Tinh Tinh cũng rất ít đơn độc ở cùng một chỗ với ai.

Mỗi lần tới đây đều học xong sẽ rời đi ngay, cũng không có bạn thân, cho nên không biết người khác đang nghĩ gì.

Nếu như cô biết, khẳng định cô sẽ hô to oan uổng, cô thật sự không có ý khoe khoang chút nào cả! Nhưng chính bởi vì không biết, cho nên cô cũng không cần thiết phải giải thích gì cả.

Tạ Thần nói năm giờ anh sẽ tan làm.

Nhưng mà Hàn Tinh Tinh cũng không đợi đến đúng năm giờ mới đi xuống, mà trước đó mười phút cô đã ra khỏi phòng học, đi xuống gara để chờ.
 
Một bên khác.
 
Thật ra Tạ Thần cũng nhìn đồng hồ hết lần này tới lần khác, thậm chí còn thường xuyên hơn cả Hàn Tinh Tinh.

Hàn Tinh Tinh còn e dè do có giáo viên ở đó, còn anh thì chẳng kiêng dè gì cả.

Lần đầu tiên anh còn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.

Hiệu suất công việc cũng thấp nhất từ trước đến nay.
 
Đợi đến giờ tan tầm, một giây anh cũng không đợi được, ngay lập tức đứng dậy rời đi.

Từ khi thành lập công ty giải trí này đến nay, có thể nói, hôm nay là ngày anh tan làm sớm nhất.

Đến mức, khi anh từ trong văn phòng đi ra, tất cả những người trong ban thư ký bên ngoài đều ngạc nhiên.

Cho đến khi anh bình tĩnh vội vàng bước nhanh rời đi hơn bình thường thì bọn họ cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.
“Tổng giám đốc Tạ tan làm?”
 
“Ách, hình như là như thế!”
 
“Ông trời của tôi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tổng giám đốc Tạ tan làm sớm như vậy đó.

Mặt trời mọc ở đằng tây à?”
 
“Nói bậy bạ gì đó, không phải chỉ là tan làm sớm một chút thôi sao? Tổng giám đốc Tạ muốn tan làm lúc nào thì tan làm lúc đó, còn không liền xuống ban sớm một chút sao.

Cậu cho rằng tổng giám đốc Tạ cũng là thân trâu ngựa (1) như cậu à?”
 
(1) Từ gốc là 社畜 (xã súc): Đây là từ ngoại lai của Nhật Bản, dùng để chỉ những người lao động làm việc trong công ty, bị công ty chèn ép, giống như làm trâu làm ngựa cho công ty vậy đó.
 
“Thật đau lòng, nói tớ là thân trâu ngựa, không phải cậu cũng như vậy sao? Đến đây, chúng ta cùng tổn thương lẫn nhau nào!”
 
......
Tạ Thần ném tất cả những lời bàn tán ra sau lưng, anh còn muốn nhanh một chút, cho nên thậm chí đã sử dụng thang máy chuyên dụng.
 
Sau khi đến gara, anh còn đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Hàn Tinh Tinh để nhắc nhở một tiếng hay không, thì không ngờ là chưa kịp lấy điện thoại thì đã thấy Hàn Tinh Tinh đứng chờ ở gara từ trước.

Điều này làm cho đôi chân mày của Tạ Thần không khỏi hiện lên ý cười.

Như vậy đã chứng minh, Hàn Tinh Tinh cũng coi trọng “lời hứa” này, như thế còn không vui vẻ được hay sao?!

 
Anh vừa bước nhanh tới, vừa cất giọng gọi một tiếng.

Khi Hàn Tinh Tinh nghe tiếng gọi quay lại nhìn thì anh đã bước bước lớn tới trước mặt cô, “Chờ lâu lắm rồi à?”
 
Hàn Tinh Tinh lắc đầu, “Không có ạ, em cũng mới xuống không bao lâu.”
 
Tạ Thần lắc đầu không nói gì, dắt tay cô tới chỗ mình đậu xe, “Lần sau không cần xuống sớm chờ anh.

Có việc thì lập tức nhắn tin cho anh hoặc trực tiếp gọi điện thoại cho anh, nhớ chưa?”
Ánh mắt Hàn Tinh Tinh rơi xuống chỗ hai người nắm tay nhau, vừa cảm thấy không quá phù hợp, vừa cảm thấy không có vấn đề gì, mấu chốt là, trong lòng cô cảm thấy như thế này vô cùng tốt đẹp.
 
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Tạ Thần liền nhìn thấy ánh mắt cô nhìn thẳng vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, anh bình tĩnh nhướng mày, nhéo nhéo bàn tay của cô một chút, cao giọng nói, “Lời anh vừa nói, em đã nhớ chưa thế?”
 
“À, nhớ kỹ rồi ạ!” Hàn Tinh Tinh không được tự nhiên dời ánh mắt đi, cuối cùng vẫn không rút tay về.
 
Tạ Thần hài lòng cười cười, sau khi dẫn người đến bên xe thì mở cửa bên ghế phụ giúp cô, nhìn cô ngồi xuống ghế rồi mới đi vòng qua bên kia để lên xe.
 
Thắt chặt dây an toàn rồi lái xe ra khỏi gara, Tạ Thần chủ động mở nhạc trên xe, vẫn là ca khúc《Vì sao nhỏ lấp lánh》quen thuộc.
Cùng một chiếc xe, cùng là ca khúc Vì sao nhỏ lấp lánh, ký ức của Hàn Tinh Tinh lập tức ùa về.

Cô vừa nghe nhạc, vừa nghiêng đầu nhìn Tạ Thần, nghĩ đến câu trả lời lần trước của anh khi ngồi trong xe anh, cô nhịn không được mà hỏi, “Anh, lần trước anh nói trên xe mở bài hát này là do cháu gái của anh thích, là thật sao?”
 
Tạ Thần cười gằn một tiếng, “Đương nhiên là......”
 
Lúc Hàn Tinh Tinh nhịn không được mà lo lắng thì Tạ Thần cũng nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Lừa em, trên xe của anh không tùy tiện chở người.

Lần trước anh cố ý mở bài hát đó cho em nghe, kết quả người nào đó không nhớ gì về anh cả, lúc đó anh vô cùng thất vọng luôn đó!”
 
Nghe Tạ Thần nói như vậy, lúc Hàn Tinh Tinh mới nhịn không được mà giải thích, “Đương nhiên em không có quên anh, chỉ là khi đó em cảm thấy giải thích thì thành ra nói nhiều, em và anh lúc đó cũng chưa thân thiết, cho nên không nhiều lời.”
 
“Thật?”
Giống như Hàn Tinh Tinh sợ Tạ Thần không tin, cô gật đầu thật mạnh, “Đương nhiên là thật ạ!”
 
“Vậy thì tạm thời tin lời em vậy!”
 
Hàn Tinh Tinh thở phào một hơi, cuối cùng giải thích rõ, chỉ là ——
 
“Em không nhận ra anh, nhưng không phải trước đó anh đã nhận ra em sao, vì sao lại không nói cho em biết?”
 
Tạ Thần: Hỏng bét, cô nhóc ngốc nghếch này làm sao đã học được cách phản đòn rồi vậy!
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment