Chương 31. Văn phòng (H)
Sau khi trải qua sự kiện tàu điện ngầm, xuất phát từ sự tôn trọng đối với Phương Phỉ, Ngọc Cẩn đã kiềm chế hơn, học được kiềm chế dục vọng của mình, bắt đầu nhập gia tùy tục, bắt đầu có dáng vẻ giống người Trái Đất, không còn động dục bất kể mọi hoàn cảnh như trước nữa. Chuyện này mới nghe thì có hơi khó tin, người ngoài hành tinh tới Địa Cầu lâu như vậy rồi, sao đến bây giờ mới bắt đầu chịu sự giáo hóa của thế tục? Chỉ có thể nói là do sức mạnh của tình yêu.
Trước kia, bởi vì có được năm tháng vô tận nên Ngọc Cẩn tuy đã tới Địa Cầu rất lâu nhưng cô lại ít tiếp xúc với những người bình thường có sinh mệnh ngắn ngủi. Cô thờ ơ hờ hững với sự thay đổi của thế giới này, những người không cần thiết ở cạnh cô cứ đến rồi đi, cô có rất ít tình cảm về họ. Mỗi khi cô ở lại một nơi trong một thời gian, sau khi cô rời đi thì những ký ức về cô trong tâm trí bọn họ cũng sẽ biết mất hoặc trở nên mơ hồ.
Cô cứ nghĩ rằng trạng thái này sẽ duy trì đến khi cô rời khỏi Trái Đất. Mãi đến khi cô gặp được Phương Phỉ, thì tất cả đều vượt quá tầm kiểm soát. Từng nụ cười hay cái nhíu mày của Phương Phỉ đều hiện lên trong đầu cô, cả trái tim cô đều bị nàng chiếm giữ. Vậy nên người luôn đứng ngoài cuộc chơi như cô lại phá lệ tham gia một số hoạt động mà các sinh viên mời, chỉ vì muốn thấy bóng người sinh động kia trong biển người. Khi Phương Phỉ tươi cười gọi cô là "cô Tần" thì cô cũng vô thức nở nụ cười nhu hòa, đột nhiên phát hiện hóa ra mình cũng có những lúc dịu dàng. Lúc Phương Phỉ lợi dụng mối quan hệ để ở đối diện nhà cô, lòng cô rất vui. Sớm chiều ở chung, càng thêm không thể kiềm chế, nhưng cô lại ngại hai người không cùng một thế giới, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ rời khỏi nơi này, vậy nên chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ trái tim nguy cấp của mình. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nếm được mùi vị của sự bất lực. Cho đến khi chuyện xảy ra vào đêm đó đã đánh tan ảo ảnh bình yên giả dối, rốt cuộc thì cô cũng không để ý nhiều việc vậy nữa, tất những gì có thể hay không đều bị cô vứt ra sau đầu, trong đầu chỉ để lại một suy nghĩ, cô muốn nàng! Là cả cuộc đời này. Vì nàng, cô nguyện ý buông bỏ lòng kiêu hãnh của mình, cam tâm tình nguyện thay đổi mọi thứ.
Sự khắc chế của Ngọc Cẩn, Phương Phỉ đều thấy được, nàng cảm động rất nhiều, lại không khỏi lại đau lòng. Cảm động tất nhiên là không cần phải nói rồi, trước kia Ngọc Cẩn luôn coi nhẹ mọi thứ lại vì nàng sẵn lòng thay đổi, tấm lòng này thật sự rất đáng quý, sao nàng lại không xúc động cho được. Đồng thời lại nhìn thấy Ngọc Cẩn vốn dĩ rất thoải mái trong chuyện chăn gối lại vì kiếm chế vì mình, làm Phương Phỉ cũng thương tiếc không thôi, điều này cũng khiến nàng lần đầu tiên nhìn nhận lại quan điểm của mình về vấn đề tình dục.
Mặc dù xã hội hiện nay ngày càng cởi mở trong vấn đề tình dục, nhưng vẫn có không ít người gặp khó khăn khi nói về những vấn đề liên quan đến chuyện này. Ví dụ như kiến thức về sinh lý, khi tới kỳ kinh nguyệt thì sẽ nói là đến cái kia hoặc dì cả đến. Khi còn nhỏ xem TV, nếu xuất hiện những cảnh thân mật như hôn môi thì có lẽ không ai sẽ nhìn chằm chằm đầy thích thú, hầu như đều sẽ mất tự nhiên nghiêng đầu hoặc đổi kênh, hoặc là dùng tay che mắt chờ hình ảnh lướt qua, không chịu nổi thì lén hở tay một khoảng nhỏ, bây giờ nghĩ lại thì thật là đơn thuần.
Bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh một cách vô thức, nên Phương Phỉ vẫn mang trong mình sự truyền thống kín đáo. Nhưng mà đã ở bên nhãi con Ngọc Cẩn này một thời gian dài, hoan ái là chuyện thường ngày, đã mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi quỹ đạo đạo đức, càng kéo càng xa. Thực tế, Phương Phỉ vẫn hiểu rõ là bản thân mình không thực sự kháng cự việc làm tình bất kể mọi trường hợp, ngược lại còn có một cảm giác kích thích làm trái đạo đức, đây cũng coi như là một kiểu chống lại đạo đức truyền thống. Huống chi A Cẩn tuyệt đối sẽ không để lộ bản thân mình ở trước mặt người khác, nàng cũng có thể an tâm phóng túng ở bên trong, không cần lo lắng sợ hãi. Phương Phỉ không khỏi nghĩ tới một câu nói đã từng thấy trước đây, rằng bản chất của sự xấu hổ không phải là lỗi cá nhân của chúng ta, mà là sự xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy. Nếu người khác không phát hiện được, thì bản thân có làm gì cũng không ảnh hưởng đến người khác. Vậy nên Phương Phỉ đã nghĩ thông, hưởng thụ sự hạnh phúc do tình dục mang đến, nhìn thấy Ngọc Cẩn kiềm nén khổ sợ thì nàng thậm còn chủ động giúp cô giải quyết vấn đề sinh lý.
Gần đây trợ lý Chu thấy bản thân đã bị bỏ rơi, Tiểu Lý trước kia luôn thường xuyên bám lấy cô ấy, siêng năng chăm học, hiện giờ lại thường xuyên chạy đến văn phòng chủ tịch, cứ mỗi lần như thế là ở đến một hai tiếng. Những nghĩ lại thì trong bụng mình có bao nhiêu kiến thức cũng đã bị cô bé lanh lợi kia lấy hết rồi, bây giờ lại gặp được người cầm lái trong truyền thuyết, lại hợp mắt người đó, cơ hội học tập tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ được. Việc này làm trợ lý Chu oán giận vô cùng, sớm biết thế thì lúc dạy dỗ mình đã giữ lại một ít rồi, như thế thì Tiểu Lý sẽ ở chỗ mình lâu hơn một chút, dù sao thì có thể tìm được một người nói chuyện hợp ý cũng không dễ dàng gì.
Tuy nhiên, điều mà trợ lý Chu không bao giờ nghĩ đến chính là, học sinh Tiểu Lý siêng năng chăm học ở trong mắt cô ấy giờ phút này lại đang ở văn phòng chủ tịch, cùng chủ tịch ngày thường lạnh nhạt xa cách giao lưu tình cảm mưa rền gió dữ, sấm vang đất rung.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong văn phòng, trong không khí tràn ngập hơi thể uể oải, bàn làm việc vô cùng lộn xộn, đồ vật và giấy tờ rơi đầy đất. Một bàn tay nhỏ nhắn như được điêu khắc bằng ngà voi đang nắm chặt tay, móng tay trắng bệch do dùng sức quá mạnh, tờ giấy trong tay bị vò nát thành một cục.
"Ahh... Ứ ứm... , A... Cẩn... Mau dừng lại, á... Em chịu không nổi, ứ..." Phương Phỉ nói khó nhọc.
"Ưm... Bảo bối chờ một chút, sắp xong rồi." Ngọc Cẩn đáp lại bằng hơi thở không ổn định, vật đỏ cứng dưới thân liên tục ra vào lỗ thịt se khít đỏ tươi hận không thể khảm cơ thể này vào cơ thể mình suốt đời, không bao giờ chia lìa.
Phương Phỉ trợn mắt bất lực, một tiếng trước cô cũng đã nói như vậy, nhưng kết quả thì sao?! Các nàng ở trong văn phòng suốt 3 tiếng đồng hồ, khó tránh khỏi sẽ làm người khác suy nghĩ bậy bạ, tuy là không để tâm tới ánh mắt người khác, nhưng cũng không muốn gây nên những phiền phức không đáng có, để tránh bị nghi ngờ, nàng phải nhanh chóng kết thúc lần quan hệ này càng sớm càng tốt.
Hai người đã quen nhau gần hai năm, mỗi một lần làm tình cũng phối hợp rất ăn ý, Ngọc Cẩn biết tất cả những nơi nhạy cảm sẽ khiến nàng sung sướng, mà Phương Phỉ cũng biết phương pháp làm Ngọc Cẩn buông súng đầu hàng.
Đột nhiên không biết sức mạnh từ đầu ra, đôi tay mềm mại của Phương Phỉ vòng qua cổ Ngọc Cẩn, đặt đầu ngón tay của mình lên làn da mỏng manh sau gáy Ngọc Cẩn, bóp tới bóp lui, ngẩng đầu ngậm vành tai cô, lại dùng đôi môi hồng hào thốt ra những lời khiến người ta điên cuồng.
"A... A Cẩn... A Cẩn... Cô thật là lợi hại..."