Chương 36. Làm sao để dỗ bạn gái?
Gần đây Phương Phỉ và Ngọc Cẩn lại cãi nhau không thoải mái, cứu này lý do thì cũng lông gà vỏ tỏi thôi. Không biết vì sao gần đây Ngọc Cẩn lại bắt đầu nói về chuyện biến đổi với Phương Phỉ. Như thường lệ, Phương Phỉ vẫn theo bản năng lảng tránh đề tài này, nếu không đánh trống lảng thì cũng là trả lời qua loa lấp lửng, nếu là lúc trước thì Ngọc Cẩn thường sẽ quan tâm dừng đề tài, nhưng lần này lại khác, có vẻ cô ấy quyết tâm muốn nàng có một thái độ rõ ràng.
"Cô không hiểu, chuyển hóa rồi thì sẽ giống như cô, có được năm tháng vô tận, đạt được sinh lực cường đại, có cái gì mà không tốt." Ngọc Cẩn không thể hiểu nổi, thân phận nhân loại vừa yếu ớt lại nhỏ bé, có gì tốt mà lại khiến Phương Phỉ lưu luyến, do dự mãi.
"Em thấy trạng thái hiện tại khá ổn mà, chuyển hóa thật sự là một chuyện không thể vội vàng được, chờ đến thời điện, qua một thời gian rồi hẵng nói tiếp." Phương Phỉ nghĩ đến sau khi chuyển hóa thì dung nhan mình sẽ vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc này, bất lão bất tử. Nghe thì rất hấp dẫn, nhưng trẻ mãi không già cũng là một sự nguyền rủa, vì thế nhân không chấp nhận được dị loại, lòng người khó dò, nếu ở lâu một chỗ thì sẽ sinh ra rắc rối, như thế lại buộc phải rời xa gia đình và bạn bè, môi trường quen thuộc, không ngừng thay đổi nơi cư trú, phiêu bạc khắp nơi. Tuy nói là có A Cẩn ở bên cạnh, nhưng quyết định này vẫn khiến Phương Phỉ, người yêu gia đình người thân, nhiệt tình yêu thương hô bạn gọi bè có chút do dự.
"Em luôn trả lời như thế, nhưng khi nào mới là thời điểm thích hợp? Là mười năm hai mươi năm nữa sao? Có phải em không muốn chuyển hóa không?" Phương Phỉ lại tránh né làm Ngọc Cẩn không khỏi buồn bực, âm điệu cũng cao lên. Cô vẫn luôn nghĩ là bản thân sẽ cảm thông cho sự lảng tránh của Phương Phỉ, nhưng bây giờ mới phát hiện hóa ra mình lại để ý đến vậy.
"Em không có, em chỉ là... , haizz, cô không hiểu đâu." Phải nói sao với A Cẩn đây? Bởi vì người trên hành tinh cô ấy có sinh mệnh dài lâu, cô ấy chưa bao giờ trải qua cảnh sinh ly tử biệt, tất nhiên sẽ không hiểu được cảm giác không nỡ bỏ của nàng.
"Có gì mà không hiểu chứ! Em nói cho cô biết đi, có phải trước giờ em vẫn không muốn trở thành người Hazard, không nghĩ tới tương lai của chúng ta không? Cô cứ nghĩ rằng chúng ta là hai bên đều có ý với nhau, từng hòa hợp cả về thể xác và tâm hôn, nhưng hiện giờ em lại không chấp nhận thân phận tộc nhân Hazard! Bây giờ em hối hận rồi sao!" Ngọc Cẩn đã nói không lựa lời, nội tâm đầy đau đớn trước thái độ ngập ngừng của Phương Phỉ, chỉ cần nghĩ đến khả năng nàng hội hận thì cô lập tức đau thấu tim gan. Cứ nghĩ rằng bản thân có thể coi nhẹ mọi thứ trên đời này, không buồn không vui, nhưng người trước mắt này lại có thể dễ dàng khiến lòng cô dậy sóng.
"Cô lại nghi ngờ em sao?" Phương Phỉ nhìn Ngọc Cẩn đầy khó tin, phẫn nộ nói, "Đó là cách cô nhìn nhận tình cảm của em sao? Vừa nói thích cô, một bên deo bám cô, một bên từ chối tìm đường lui cho mình ư? Sao cô có thể nghĩ như thế!" Phương Phỉ bực mình đánh vào người Ngọc Cẩn ngực, ngữ khí của câu cuối cùng còn có chút nghẹn ngào. Nếu không phải vì quá coi trọng mối quan hệ này thì nàng đã không cần vướng bận như vậy rồi. Đối với chuyện tình cảm, trước nay Phương Phỉ đều rất nghiêm túc, từ sau khi biết thân phận thật của Ngọc Cẩn, nàng đã nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ về vấn đề bất tử, nghĩ tới các khía cạnh của nó, cũng do vậy mà vướng vào tình thế khó xử giữa chuyển hóa và tình cảm gia đình. Vậy mà Ngọc Cẩn lại cảm thấy nàng hối hận, đây là không tin tưởng nàng, thật sự làm nàng rất đau lòng, nàng cố kiềm nước mắt để bản thân mình không khóc.
"Phỉ nhi, cô không có ý đó, là do cô lỡ miệng thôi." Ngọc Cẩn hoàn toàn bối rối khi thấy mắt ngập nước của Phương Phỉ, tim đau thắt lại, luống cuống muốn giữ chặt tay nàng, ôm nàng vào lòng để mà nâng niu. Thật đáng chết, sao cô có thể nói như vậy, tình yêu khiến người ta lo được lo mất, hiện tại còn nào còn nửa phần bình tĩnh của lúc trước chứ.
Phương Phỉ vỗ nhẹ lên bàn tay đang duỗi ra của Ngọc Cẩn, lui về phía sau một bước nói: "Cô đừng tới đây, em muốn được lặng, trong khoảng thời gian này chúng ta không cần gặp mặt, để cho nhau không gian tự nghĩ lại đi." Sau đó Phương Phỉ đơn phương chấm dứt cuộc trò chuyện, cũng bắt đơn phương chiến tranh lạnh.
Muốn chiến tranh lạnh? Sao có thể, chờ Phương Phỉ bình tĩnh xong thì Ngọc Cẩn cảm thấy mình cũng chết cóng rồi. Thế là thường xuyên thấy bóng dáng của chủ tịch xuất hiện trong văn phòng nhân viên, nhân viên cấp dưới co rút lại như chim cút, sợ là bất ngờ kiểm tra, moi ra được sai sót gì, cả đám run run lên dây cót, động tác trên tay cũng bay nhanh. Cũng may chủ tịch cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, như thể chỉ vii tufnh lướt qua rồi đi luôn, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bị kinh hách như vậy mấy lần liền thì có hơi quá sức.
Lạ thật, sao lần nào cũng đúng dịp không "tình cờ" gặp Phỉ nhỉ hết vậy? Nằm vùng ở căn hộ nàng thuê, nếu không phải đóng cửa không ra thì là vắng nhà, kết quả là người nào đó đã vận dụng quyền lực trong tay mình, rốt cuộc cũng được gặp mặt như mong muốn.
Trong văn phòng, Phương Phỉ vô cảm đứng trước phòng làm việc báo cáo máy móc hoạt động trong tháng này của nàng, Ngọc Cẩn ngồi trước bàn căn bản lại chẳng nghe lọt trai, ngơ ngác nhìn chằm chằm người mà cô nhớ thương bấy lâu này, nghĩ kế tiếp nên nói cái gì. Phương Phỉ báo cáo xong thì thấy Ngọc Cẩn vẫn ngồi sau bàn làm việc bất động nhìn nàng, Phương Phỉ nhướng mày, đôi mắt lấp lánh như có thứ gì đó đang bùng cháy, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp đầy rung động, như thể sẽ cắn người bất cứ lúc nào: "Chủ tịch, ngài còn gì cần dặn dò không ạ?"
Ngọc Cẩn không khỏi rùng mình, cô thật sự không ngờ khi tức giận thì cô gái có làn da trắng mịn như kem, khi cười rộ lên hệt như ánh mặt trời lại có thể đáng sợ đến như vậy! Vội lắc đầu như trống bỏi, sau đó trơ mắt nhìn Phương Phỉ không thèm quay đầu mà đi thẳng, kết thúc một cách thất bại
Sau đó Phương Phỉ vì tránh né sự dây dưa của Ngọc Cẩn nên dứt khoát xin nghỉ mấy ngày, đi ra ngoài giải sầu. Ngọc Cẩn thấy thế thì muốn ngăn cản, nhưng phỏng chừng Phương Phỉ sẽ càng thêm tức giận, chỉ đành không ngăn cản. Đồng thời cô cũng muốn tận dùng khoảng thời gian này nghiêm túc "Nhìn lại" bản thân, bổ sung kiến thức tình ái theo như lời nhân loại nói.
Nhưng mà tìm tài liệu ở đâu? Đối với người không có thói quen độc vãng giao tiếp với người khác như Ngọc Cẩn thì có chút khó khăn, cô cũng không hiểu nhiều kiến thức trên mạng, thế là cô tìm đến thuộc hạ kiêm quân sư của mình, Đới Vũ.
Ngọc Cẩn hỏi thờ ơ: "Đới Vũ, cô có biết cách nào dỗ dành con gái vui vẻ không?"
"Dạ?" Đới Vũ lúc ấy liền sững sờ ngay tại chỗ, cất giọng dò hỏi có chút khó hiểu, bởi vì biểu cảm của chủ nhân lạnh nhạt, cứ như là đang hỏi thời tiết như thế nào, nhưng cô ấy phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng lướt lướt điện thoại, sau đó cung kính dâng lên.
Ngọc Cẩn thản nhiên lấy điện thoại, bình tĩnh xem nội dung bên trong.