Giản Duy khẽ buông lỏng tay, chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Trong xe trải thảm sẫm màu, cô vội khom lưng xuống đi tìm, chờ đến lúc nhặt được điện thoại rồi ngồi xuống lần nữa, đúng lúc nghe thấy Giang Ngật nói: “
Ừ, đúng rồi.”Cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhấn tắt, rốt cuộc âm thanh đòi mạng kia mới im lặng.
Xe chuyên dụng chạy trên đường quốc lộ ở ngoại thành, nhanh chóng vượt qua cây cối xanh um hai bên đường, trong bóng đêm âm u, chỉ có một bóng dáng màu sắc.
Giản Duy dựa đầu lên cửa sổ xe, đặc biệt có xúc động muốn mở cửa nhảy xuống.
Trời ạ trời ạ, tự nhiên lại bị nghe được!
Hành vi si mê cuồng dại như vậy, bị chính chủ bắt quả tang, cô thật sự chỉ muốn đi chết thôi!
Giản Duy vừa thẹn vừa cuống, còn có chút phiền muộn, giận chính mình lúc trước bị bạn bè xúi bậy, liền đùa dai tạo ra tiếng chuông này…
Hơi quay người liếc trộm sang phía Giang Ngật, phát hiện anh đang ngồi lặng lẽ, giống như đã chìm vào suy tư.
Đột nhiên Giản Duy nảy ra một suy đoán. Có lẽ, nam thần đang suy nghĩ, làm như thế nào để cho qua chuyện này mà không lộ dấu vết, để cho cô không phải lúng túng?
Hay là, nam thần đang chuẩn bị chuyển đề tài…
Giang Ngật:
“Cái này làm như thế nào? Tôi không nhớ mình đã từng ghi âm nó.”Giản Duy:
“…”Không nhận được câu trả lời, ánh mắt của Giang Ngật càng sâu thêm:
“Hửm?”Âm mũi nhàn nhạt, phá lệ gợi cảm chọc người.
Cô không chịu được, miệng tự động đáp:
“Chính là, đem lời thoại của anh trong các phim truyền hình khác nhau cắt ra, ghép nối lại với nhau, lại phối thêm BGM, là có thể …”“Nghe thật phiền toái, cô tự làm à?”“Vâng…” Trên thực tế, cô còn là fan có tiếng trong fandom, có tài, làm cái chuông này có tính là gì, làm FMV viết văn chụp ảnh vẽ tranh, cái gì cũng là chuyện nhỏ.
Giang Ngật trầm ngâm một lát, nhếch môi cười,
“Cô rất có lòng.”……… Em muốn nhảy xuống xe! Đừng cản em, em muốn nhảy xuống xe!
Lâm Hạo và lái xe ở hàng ghế trước trông thì có vẻ điềm nhiên như không, thực ra vẫn liên tục chú ý đến hai người họ, nghe đến đó cũng không nhịn được cười. Trong xe, tiếng cười của ba người đàn ông trầm trầm vang vọng, Giản Duy ngồi một thân một mình, có lẽ là quá ngượng ngùng, ngược lại dần dần tỉnh táo lại.
Ánh mắt của anh đẹp như vậy, nụ cười thản nhiên kia, giống như mặt nước gợn sóng. Hóa ra có một ngày, mình cũng có thể làm cho anh ấy vui vẻ nở nụ cười.
Tim đập như đánh trống, Giản Duy hít sâu một cái, cưỡng ép bản thân cũng nở nụ cười. Không có gì phải ngượng, cô vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, vốn cho rằng phải mấy ngày nữa mới có thể nhìn thấy anh, nếu đã thần xui quỷ khiến đến sớm, Giản Duy tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội hiếm có khó tìm này được.
“Giang Ngật…”Giọng nói của cô gái có chút run rẩy, khiến Giang Ngật hơi sững sờ, chỉ thấy cô đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng to lóe ra lại là… Sự dứt khoát?
“Thực ra, em vẫn luôn thích anh, thích nhiều năm rồi… lúc anh tham gia cuộc thi, mỗi tuần em đều về nhà đúng giờ xem ghi hình trực tiếp, mỗi một ca khúc anh từng hát, em cũng sẽ hát… Em còn có một chiếc laptop đặc biệt, dùng để lưu những bài hát đó, em tự học đàn điện tử, mỗi lần đàn đều tưởng tượng bản thân đang đệm đàn cho anh …“Mặc dù hiện tại anh không còn ca hát nữa, nhưng đóng phim cũng tốt, bất luận anh làm gì, em cũng sẽ ủng hộ anh. A Ngật, chỉ cần anh thấy vui là được …”Là thật sự hy vọng thấy anh vui vẻ.