Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 42

Sau khi để các thành viên hưng phấn một lúc, Thẩm Mạn mới tháo tai nghe rồi dẫn các thành viên đang nhảy múa như khỉ đi bắt tay với đội BBB đối diện.

Tất nhiên, so với bầu không khí kích động đến mức muốn nhảy cẫng lên của ACE, những người bên 3B trầm lặng như chết. Xạ thủ Inner ngồi trên ghế ôm mặt mãi, cho đến khi Thẩm Mạn bước đến trước mặt hắn ta, đưa tay ra.

Inner nắm lấy tay Thẩm Mạn, sau đó dùng tiếng Anh lơ lớ hỏi: "Tay anh thật sự bị thương à?"

Thẩm Mạn cúi đầu nhìn hắn ta: "Ừm."

Inner: "Đừng trách tôi nghi ngờ, vừa rồi thật sự không giống thao tác của người bị thương."

Thẩm Mạn im lặng một lát, giơ tay kéo ống tay áo lên để lộ vết thương rỉ máu.

Inner nhìn vào cánh tay anh, thở dài thườn thượt, xem như hắn ta tâm phục khẩu phục chịu thua.

Bắt tay xong với đối thủ, năm người bước ra giữa sân khấu.

Chiếc cúp tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, pháo giấy hoa đủ màu sắc bay lả tả từ trên trời xuống, Thẩm Mạn đứng giữa đám đông nhìn đồng đội cùng nhau nâng cúp.

Tay phải anh đau nhói nhưng vẫn vươn ngón tay ra, chạm vào chiếc cúp.

Cảm giác lạnh lẽo nhưng sự nhiệt tình của những người xung quanh khiến sự lạnh lẽo này hóa thành ngọn lửa rực cháy và nhiệt huyết trong tim, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt đồng đội hóa thành những vì sao nhỏ bé.

Đột nhiên nhận ra người bên cạnh đang nhìn mình, Thẩm Mạn quay đầu, ánh mắt chạm nhau với Từ Chu Dã.

Môi Từ Chu Dã mấp máy, dường như đã nói gì đó.

Tuy nhiên, tiếng reo hò ồn ào đã che lấp lời nói của cậu, Thẩm Mạn hỏi: "Cậu nói gì?"

Từ Chu Dã lặp lại một lần nữa.

Thẩm Mạn vẫn nghe không rõ nên Từ Chu Dã liền cúi đầu, ghé sát tai anh, hơi thở nóng rực, cậu gọi: "Anh Thẩm..."

Cậu chỉ gọi một tiếng anh Thẩm rồi không nói gì nữa, Thẩm Mạn hỏi: "Ừm?"

"Không nói nữa." Từ Chu Dã cười hì hì.

Thẩm Mạn: "..." Thằng nhóc này cười rạng rỡ thế làm gì chứ?

Nếu trước khi Thẩm Mạn bị thương, mọi người còn cảm thấy ACE và 3B ngang ngửa thì sau khi Thẩm Mạn bị thương, mọi người đều không trông mong ACE có thể thắng.

Chiến thắng này gần như là một bất ngờ lớn.

Năm người đứng trên sân khấu, chấp nhận phỏng vấn của người dẫn chương trình.

Khi hỏi đến Từ Chu Dã, người dẫn chương trình hỏi câu cậu muốn nói nhất là gì.

Từ Chu Dã cười rạng rỡ, cậu nói: "Tôi muốn nói, hy vọng người theo đuổi vì sao đều có thể đạt được ước nguyện."

Nói xong câu này, cậu lại quay đầu nhìn Thẩm Mạn, giọng nói nhẹ nhàng như ngọn gió nâng đỡ ngôi sao: "Tôi không thể chạm vào vì sao nhưng có thể để nó trong tim."

Người dẫn chương trình nghe qua phiên dịch, cũng cười theo cậu: "Cậu cũng là một người lãng mạn."

Từ Chu Dã cười, không nói gì.

Phỏng vấn kết thúc, mọi người trở về hậu trường.

Quản lý kích động xông đến Thẩm Mạn định ôm anh— tất nhiên không thành công, vẫn bị Từ Chu Dã chặn lại.

"Đừng ôm nữa, lỡ làm bị thương tay thì sao." Từ Chu Dã đanh thép nói: "Mọi người đừng đụng vào tay đội trưởng."

Quản lý ngượng ngùng: "À đúng rồi."

Thẩm Mạn đã thi đấu tốt đến vậy, hắn suýt chút nữa quên mất tay anh vẫn còn bị thương.

"Tối nay chúng ta ăn mừng thật lớn!" Quản lý nói: "Còn vài ngày nữa mới về nước, mấy ngày tới mọi người đều nghỉ phép, muốn đi đâu tùy ý, chỉ cần chú ý an toàn!"

Triệu Nhuy giơ tay: "Huấn luyện viên, tối nay em muốn ăn món Trung Quốc."

Quản lý vung tay: "Ăn hết, muốn ăn gì cũng có!"

"Quản lý, mọi người cứ ăn mừng trước đi. Em đưa anh Thẩm đi bệnh viện kiểm tra vết thương đã." Từ Chu Dã nói.

Cậu nhắc đến chuyện này, mọi người mới hoàn hồn khỏi niềm vui khổng lồ, nhớ ra tay Thẩm Mạn vẫn còn bị thương.

"Xin lỗi đội trưởng—" Triệu Nhuy vội vàng xin lỗi.

"Có gì mà phải xin lỗi." Thẩm Mạn cũng không phải người quá câu nệ, không muốn làm mất hứng mọi người khi họ đang ăn mừng. Hơn nữa, trận đấu đã kết thúc, lẽ nào việc mọi người cứ lo lắng về vết thương của anh lại có lợi gì cho anh sao? Chi bằng cứ vui vẻ một cách thoải mái, còn vết thương gì đó thì tính sau.

"Đi thôi, anh Thẩm." Từ Chu Dã nói.

Thẩm Mạn ừm một tiếng, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Đang đi trên đường, Từ Chu Dã đột nhiên dừng bước, cậu gọi anh: "Anh Thẩm."

Thẩm Mạn quay đầu lại, thấy Từ Chu Dã đưa tay ra về phía anh, biểu cảm đó giống như đứa trẻ đòi kẹo khiến người ta hiểu ngay ý muốn của cậu.

Thẩm Mạn cười như không cười: "Tay tôi bị thương rồi, sao ôm được?"

Từ trên sân khấu anh đã phát hiện ra, thằng nhóc Từ Chu Dã này cứ ngăn cản người khác, từ Triệu Nhuy đến các thành viên khác rồi đến huấn luyện viên, không một ai ôm Thẩm Mạn thành công.

Từ Chu Dã nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ: "Thế em không giống họ sao."

Thẩm Mạn nói: "Cậu khác chỗ nào?"

Từ Chu Dã nói: "Em sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm đau tay anh Thẩm đâu." Khi nói chuyện cậu cũng giơ tay lên, làm ra vẻ không ôm không đi.

Nếu là người khác, Thẩm Mạn đã quay lưng bỏ đi rồi.

Nhưng anh thật sự không thể dùng thái độ đó đối xử với Từ Chu Dã, đứa nhóc này đã chăm sóc anh lâu như vậy...

Thẩm Mạn không phải người khó chiều, anh không để Từ Chu Dã chờ đợi quá lâu, bước lên một bước, ôm lấy cậu: "Cảm ơn cậu, Từ Chu Dã."

Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho tôi, cảm ơn cậu đã chặn tia sáng chết người đó giúp tôi, cảm ơn cậu đã cùng tôi mang ACE vượt qua muôn vàn khó khăn.

Cuối cùng họ đã trở thành người đứng trên đỉnh núi, cho dù muôn vàn gian khổ nhưng cũng xứng đáng.

Từ Chu Dã ôm Thẩm Mạn, siết chặt lực tay lại.

Thẩm Mạn rất thon thả, bị áo đấu rộng thùng thình che phủ, ôm vào lòng như không có trọng lượng. Cậu chỉ có thể dùng sức, dùng sức thêm một chút nữa, để hai lồng ngực áp sát vào nhau, mới có được cảm giác chân thật về việc sở hữu Thẩm Mạn trong giây lát.

Cảm xúc của Từ Chu Dã mang theo chút bất an, lực tay lớn đáng kinh ngạc.

Rõ ràng vừa giành được chiến thắng, Thẩm Mạn cũng không hiểu nguồn gốc sự bất an trong cảm xúc của Từ Chu Dã là từ đâu. Nhưng anh không phản kháng, im lặng khẽ gác cằm lên vai Từ Chu Dã, anh ngửi thấy hương thơm trên người Từ Chu Dã là mùi bột giặt và ánh nắng hòa quyện, thoang thoảng, không hề khó chịu.

Từ Chu Dã muốn khảm Thẩm Mạn vào cơ thể mình, cậu nói: "Anh Thẩm, thật ra em rất sợ."

Thẩm Mạn nói: "Sợ gì?"

Từ Chu Dã nói: "Em sợ rất nhiều chuyện."

Cậu sợ Thẩm Mạn thua trận không vui, lại sợ Thẩm Mạn thắng trận lại làm đau tay. Cậu sợ vết thương đó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Thẩm Mạn, sợ ánh mắt cô đơn của Thẩm Mạn...

Có rất nhiều chuyện cậu sợ.

Yêu sinh lo, lo sinh sợ, sợ sinh kinh.

Thẩm Mạn khó khăn nâng tay lên, vỗ vỗ cậu, an ủi Từ Chu Dã: "Không phải thắng rồi sao."

Từ Chu Dã thở dài: "Anh không hiểu gì cả..."

Thẩm Mạn im lặng một lát: "Cậu định ôm bao lâu nữa?"

Từ Chu Dã nói: "À, anh keo kiệt thế. Em mới ôm một lát đã không vui rồi."

Thẩm Mạn nói: "Không phải là không vui, chủ yếu là có người chụp ảnh rồi. Hay là chúng ta đổi chỗ rồi tiếp tục tâm sự?"

Từ Chu Dã buông tay, nhìn theo ánh mắt Thẩm Mạn, quả nhiên thấy hai cô gái trẻ ở góc khuất. Nhìn khuôn mặt có lẽ là người Trung Quốc nhưng cũng không giống fan, bởi vì hoàn toàn không có ý định xin chữ ký, ngược lại cầm điện thoại hớn hở không biết đang chụp cái gì.

Từ Chu Dã hỏi: "Họ làm gì vậy?"

Thẩm Mạn nói: "Buông tay."

Từ Chu Dã buông tay.

Thẩm Mạn quay người bước về phía hai cô gái.

Hai cô gái kia thấy Thẩm Mạn bước tới, lập tức căng thẳng đến mức lúng túng không biết làm sao, cho đến khi Thẩm Mạn dừng lại trước mặt họ, nói một tiếng: "Chào."

"Ch- chào bạn." Cô gái tóc dài bên phải lắp bắp.

Thẩm Mạn nói: "Vừa rồi 2 bạn chụp ảnh tôi và cậu ta sao?" Anh chỉ vào Từ Chu Dã phía sau mình.

Cô gái tóc dài nói: "À... vâng, chúng tôi là fan của ACE." Cô dừng lại một chút, rồi nói nhỏ bổ sung: "Cũng là fan của anh và Fest."

Thẩm Mạn nói: "Fan CP à?"

Hai cô gái đều sững sờ khi nghe câu fan CP này. Hai người nhìn nhau, thấy sự không thể tin nổi trong mắt đối phương.

"Ảnh vừa chụp có thể xóa đi không?" Thẩm Mạn nhìn vào mắt cô gái mỉm cười: "Đăng lên ảnh hưởng không tốt."

Thẩm Mạn trong camera điện thoại đã rất đẹp trai rồi nhưng chỉ khi người thật đứng trước mặt họ, họ mới thật sự cảm nhận được sức rung động của vẻ đẹp tác động trực diện đó. Đối diện với Thẩm Mạn đang mỉm cười, hầu như rất khó có ai từ chối yêu cầu không quá đáng của anh.

Thế là hai cô gái bị vẻ đẹp mê hoặc đã xóa sạch ảnh đi, cô gái kia rụt rè hỏi: "Cái... cái đó... Anh và cậu ấy, thật sự đang hẹn hò sao?"

Thẩm Mạn cười rạng rỡ như hoa, đẹp đến mức tim người ta run lên, anh nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên rồi."

Hai cô gái nghe thấy câu đương nhiên rồi này, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

"Vậy tôi đi trước đây." Thẩm Mạn nói: "Chúc chuyến đi vui vẻ, chú ý an toàn nhé."

Các cô gái hưng phấn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế mà gật đầu.

"À phải rồi." Bước được hai bước, Thẩm Mạn đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, nói một câu: "Tôi là người nằm trên, đừng ship ngược nhé."

Nụ cười của hai cô gái đóng băng.

Một lúc sau, phía sau Thẩm Mạn vang lên tiếng kêu thảm thiết: "Không muốn đâu— Không thể ship ngược được, không thể ship ngược được đâu—"

Thẩm Mạn lạnh lùng cười trong lòng. Hừ, ai bảo các cô đá tài khoản phụ của tôi ra khỏi siêu thoại.

Tâm trạng Thẩm Mạn rất tốt vì trả thù thành công, không hề biết rằng hai người phía sau đang phải trải qua cơn bão tố trong đầu như thế nào.

Một lát sau, một bài đăng xuất hiện trong siêu thoại:

[ TÔI PHÁT ĐIÊN RỒI, TÔI PHÁT ĐIÊN RỒI. Tôi vừa xem xong trận đấu, gặp Slow ở ngoài sân vận động, còn thấy anh ấy và Fest ôm nhau. Chúng tôi còn chụp được ảnh tiếc là bị anh ấy thấy nên bắt chúng tôi xóa đi!! Đó chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là anh ấy thừa nhận đang hẹn hò với Fest, CÒN NÓI MÌNH LÀ CÔNG!!! ]

Sau khi bài đăng được đăng, phản hồi nhanh chóng xuất hiện:

[ Hừ hừ, nếu không phải thấy câu cuối cùng thì tui suýt chút nữa tin rồi. ]

[ Gì vậy, người ship ngược đến gây chuyện à? @Admin ]

[ Mấy cô biên chuyện này thì chuyên nghiệp chút được không, với tính cách của Slow mà lại tự đi tới nói với cô anh ấy là công? Vô lý hết sức vô lý? Bị OOC rồi nhé. ]

Chủ bài đăng khóc không ra nước mắt, chỉ hận lúc đó bị vẻ đẹp của Thẩm Mạn lừa, xóa sạch ảnh rồi.

Cô thút thít trả lời: [ Các chị em, tui thật sự không lừa đâu, bạn tui cũng ở đó, cô ấy thấy cùng tui mà!!! ]

Tuy nhiên, bài đăng đã bị quản trị viên chặn không thương tiếc, cảnh cáo cô đăng lại sẽ bị đá khỏi siêu thoại.

"A a a a, tức chết tôi rồi a a a a." Cô gái ôm điện thoại hét lên: "Phải nói thế nào mọi người mới tin đây!!!"

Thật là một trải nghiệm khiến người ta tối sầm mặt mũi... Nếu chuyện này mà để Thẩm Mạn biết, anh cũng chỉ cười lạnh hai tiếng rồi tàn nhẫn nói rằng, ai bảo các cô cứ nhất định muốn anh làm thụ, đây là hậu quả xứng đáng.

Từ Chu Dã đứng xa, không biết bên Thẩm Mạn đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đội trưởng nhàmình khi quay lại thì tâm trạng rất tốt.

"Đi thôi." Thẩm Mạn nói.

Từ Chu Dã nhìn về phía xa: "Anh nói gì với hai cô gái đó vậy?"

"Không có gì." Thẩm Mạn nói: "Bảo họ xóa ảnh đã chụp đi."

Từ Chu Dã ồ một tiếng, tưởng Thẩm Mạn sợ người khác hiểu lầm chuyện gì đó.

Thẩm Mạn biết cậu đang nghĩ gì: "Tư thế không đúng, dễ làm người ta hiểu lầm."

Từ Chu Dã nói: "Hiểu lầm mối quan hệ của hai ta à?"

"Không phải." Thẩm Mạn nghiêm túc nói: "Là hiểu lầm tôi là thụ."

Từ Chu Dã: "..." Cậu phục rồi.

Vừa nãy Từ Chu Dã ôm anh chặt cứng trong lòng, nhìn thế nào cũng là người chiếm ưu thế. Nhớ đến cái siêu thoại chưa đến một nghìn người kia của mình, Thẩm Mạn ngứa răng vô cùng.

Tất nhiên, những nội dung này Thẩm Mạn không nói ra.

...

Thắng trận đấu, cả thế giới tươi sáng lên.

Hoa cỏ ven đường cũng trở nên lấp lánh. Ra khỏi bệnh viện, sau khi biết tay Thẩm Mạn không có gì nghiêm trọng, Từ Chu Dã vừa đi vừa ngân nga hát.

Bên quản lý đã đặt tiệc tối, định ăn mừng một trận thật linh đình cho chiến thắng khó khăn này.

Thẩm Mạn nhận một cuộc điện thoại, là của Lục Nghễ gọi tới.

Có lẽ là sợ anh xấu hổ, bà không nói nhiều lời, chỉ đơn giản chúc mừng anh giành được chức vô địch, hỏi thăm vết thương của anh. Thẩm Mạn lần lượt trả lời.

"Mấy giờ các con về nước?" Lục Nghễ thận trọng hỏi.

"Có thể chơi ở đây vài ngày." Thẩm Mạn vẫn nhớ lời hứa với Lục Nghễ.

Lục Nghễ thở dài, bà nói: "Ngày mai đến chỗ mẹ ở đi, mẹ nấu cơm cho con ăn được không?"

Thẩm Mạn nói: "Đương nhiên là được."

Bà nói địa chỉ nhà rồi hẹn thời gian.

Tiết trời mùa thu tối rất sớm, khi đến địa chỉ mà huấn luyện viên nói, màn đêm đã buông xuống.

Trong nhà hàng, mọi người ăn mừng chiến thắng khó khăn mới giành được, ai cũng đã uống chút rượu, bầu không khí rất tốt.

Do vết thương ở tay, Thẩm Mạn không uống nhiều rượu, vẫn theo thói quen ngồi ở góc nhìn Triệu Nhuy chùi nước mũi và nước mắt lên người Lưu Thế Thế ngồi bên cạnh.

Lưu Thế Thế cũng đã say, không hề nhận ra chuyện này, ôm cứng lấy Hứa Tiểu Trùng. Hứa Tiểu Trùng vừa khóc vừa nói nếu cậu ta không có chức vô địch này, sau khi giải nghệ nhất định phải đi giao đồ ăn...

"Cậu không thể đi giao đồ ăn." Lưu Thế Thế nghẹn ngào.

Hứa Tiểu Trùng khóc: "Cậu là anh em tốt của tôi mà!"

Lưu Thế Thế nói: "Làm gì có xe điện nào chở được hai trăm cân..."

Hứa Tiểu Trùng: "?"

Lưu Thế Thế hét to: "Giao đồ ăn đến muộn cậu sẽ bị trừ lương đó—"

Hứa Tiểu Trùng sụp đổ, khóc to hơn cả Lưu Thế Thế.

Đây chính là kết quả sau khi dây thần kinh căng thẳng hơn nửa tháng cuối cùng cũng được thả lỏng, đến cả huấn luyện viên cũng say mèm, kéo tay quản lý bên cạnh nói xin anh đừng rời xa tôi.

Quản lý đội mặt đen như mực nói tôi không rời xa cậu thì ai đi thanh toán đây.

Thẩm Mạn: "..." Một đám người thần kinh, anh rất muốn giả vờ không quen biết họ.

Từ Chu Dã ngồi bên cạnh Thẩm Mạn bị biểu cảm chê bai của anh chọc cười, lại liếc mắt với Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn hiểu ý, hai người ăn ý đứng dậy lén lút chuồn đi.

Ý thu đã đậm đà, gió lạnh thổi qua mặt, làm tan đi hương rượu nồng.

Thẩm Mạn cũng không biết mình có say hay không, anh cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng như đang bước trên mây.

Từ Chu Dã đi bên cạnh Thẩm Mạn, vừa đi vừa nói chuyện đâu đâu với anh. Ai ngờ, đang nói chuyện quay đầu lại thì không thấy người đâu nữa.

Trong lòng hoảng hốt, gọi to vài tiếng: "Anh Thẩm—"

Nhìn trái nhìn phải, cậu tìm thấy người vừa đứng bên cạnh mình đang ngồi xổm bên lề đường, không biết đang làm gì.

Từ Chu Dã quay lại, ngồi xổm bên cạnh Thẩm Mạn: "Anh Thẩm, làm gì vậy?"

Thẩm Mạn một tay ôm đầu gối, một tay chỉ về phía lề đường: "Cậu nhìn kìa, có hoa này."

Từ Chu Dã nhìn theo hướng Thẩm Mạn chỉ, thấy trong bụi cỏ ven đường có một bông cúc dại trắng nhỏ xíu, rõ ràng là loài hoa chỉ có vào mùa hè lại lặng lẽ nở rộ trong đêm thu.

Đèn đường tối như vậy cũng không biết Thẩm Mạn làm thế nào mà phát hiện ra nó giữa đám cỏ dại.

Thẩm Mạn vươn ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào cánh hoa mềm mại của nó. Anh nghiêng đầu nhìn về phía Từ Chu Dã: "Sao chỉ có một mình nó vậy, bạn bè của nó đi đâu hết rồi?"

Má anh phớt hồng nhè nhẹ, môi cũng đỏ hồng trông cực kỳ đáng yêu.

Ngay khi anh Thẩm Mạn hỏi câu này, Từ Chu Dã mới nhận ra Thẩm Mạn cũng đã say rượu rồi... mặc dù ngoài mặt thì không thể hiện rõ ràng.

"Bạn bè của nó đâu rồi?" Thẩm Mạn cố chấp hỏi: "Đã khuya rồi, sao nó không về nhà?"

Trái tim Từ Chu Dã mềm nhũn như nước, cậu dịu dàng nói: "Nó sắp về rồi, bạn bè của nó đang chờ nó ở nhà đó."

Cũng không biết câu trả lời này có khiến Thẩm Mạn hài lòng hay không, chỉ thấy anh nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "À, tôi nhớ ra rồi, cậu đã tặng bạn bè của nó cho tôi rồi."

Nói xong, anh mỉm cười rạng rỡ, dung nhan tươi tắn như hoa xuân.

Từ Chu Dã biết Thẩm Mạn đang nói về cái gì. Đó là bó hoa đầu tiên cậu tặng cho Thẩm Mạn — Cúc dại rất dễ nuôi, cắm trong bình nước không cần chăm sóc cũng có thể sống tươi nửa tháng.

"Anh xem, tụi nó đều về nhà rồi, chúng ta cũng về nhà được không?" Dỗ Thẩm Mạn như dỗ trẻ con, Từ Chu Dã nói: "Khuya rồi, bên ngoài không an toàn."

Thẩm Mạn ngồi xổm đó không nhúc nhích.

Từ Chu Dã cũng không thúc giục, cứ lặng lẽ ở bên cạnh anh. Một lúc sau, cậu mới nghe thấy Thẩm Mạn lẩm bẩm: "Không muốn về nhà."

Từ Chu Dã sững lại.

"Không muốn về nhà." Thẩm Mạn nói: "Sợ."

Nghe thấy từ sợ đó, tim Từ Chu Dã ngừng đập một giây. Cậu cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó bóp, mãi không nói được lời nào.

Thẩm Mạn gác cằm lên đầu gối, thu mình lại. Anh nói: "Nhớ nhà, nhưng lại... rất sợ..."

Sợ mở cửa ra nhìn thấy không phải là bà ngoại mỉm cười mà là thi thể đã thối rữa.

Những thứ bị đè nén ở sâu nhất trong ký ức luôn tranh thủ lúc người ta mất cảnh giác mà trồi lên mặt nước.

Thẩm Mạn hỏi: "Có phải nó cũng vì sợ nên không về nhà không?"

Bông cúc trắng cô đơn đứng trơ trọi trong đêm thu lạnh giá, chờ đợi mùa đông khắc nghiệt, không có nơi để đi.

Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn, đột nhiên lấy hết can đảm. Cậu giơ tay ra thăm dò, cẩn thận... nắm lấy tay Thẩm Mạn.

Mềm hơn so với những gì cậu tưởng tượng.

Thon dài và lạnh lẽo, da dẻ tinh tế bị cậu nắm chặt mà không hề giãy giụa. Chủ nhân của bàn tay nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, dùng ánh mắt hỏi cậu đang làm gì.

"Đừng sợ." Từ Chu Dã nói: "Để em đưa anh về nhà được không?"

Thẩm Mạn không trả lời, khác với bàn tay lạnh giá của anh, tay Từ Chu Dã rất lớn. Hình như thân nhiệt cậu cao hơn người bình thường, khi bị cậu nắm lấy, cảm giác như được mặt trời nóng rực chiếu rọi.

"Có em đưa anh về nhà, trong nhà sẽ không chỉ có một mình anh nữa." Từ Chu Dã không biết tâm trạng Thẩm Mạn thế nào nhưng cậu nghĩ, nếu cậu ở đó, ít nhất anh không cần phải sợ hãi đến vậy: "Thẩm Mạn, em luôn ở đây."

Thẩm Mạn nhìn bông hoa ven đường, lại nhìn bàn tay Từ Chu Dã đang nắm tay mình, đột nhiên nói: "Cậu thích tôi à?"

Từ Chu Dã: "..."

Thẩm Mạn ghé sát lại, khuôn mặt xinh đẹp gần như áp vào mặt Từ Chu Dã. Đôi mắt đen của anh mở to, nhìn chằm chằm khiến người ta tim đập loạn xạ: "Từ Chu Dã, có phải cậu tưởng tôi say rượu rồi, cố ý sàm sỡ tôi không?"

Đối diện với câu hỏi của Thẩm Mạn, miệng Từ Chu Dã há ra rồi khép lại hồi lâu. Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thích hợp, cậu đã nghe Thẩm Mạn nghiêm túc nói: "Nhưng tôi không hề rẻ chút nào đâu, tôi kiếm được rất nhiều tiền đấy."

Từ Chu Dã: "..." Anh Thẩm, anh thân yêu ơi, rốt cuộc anh say hay chưa say vậy?

"Hì hì." Thẩm Mạn cười hì hì một tiếng, đứng dậy, vui vẻ bước về phía trước — Tay anh vẫn đang bị Từ Chu Dã nắm, không, nói chính xác là lần này anh nắm lấy tay Từ Chu Dã, Thẩm Mạn đan mười ngón tay vào tay Từ Chu Dã, sải bước dài tiến về phía trước.

Từ Chu Dã bị anh dẫn đi, ngơ ngác ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Từ Chu Dã gọi anh: "Anh Thẩm..."

Thẩm Mạn nói: "Gọi tôi làm gì!"

Từ Chu Dã nói: "Mặc dù em không muốn phá hỏng hứng thú của anh nhưng chúng ta đang đi ngược hướng rồi."

Thẩm Mạn: "Sao cậu không nói sớm!"

Từ Chu Dã uất ức: "Anh đâu có hỏi đâu."

Hai người quay ngược lại.

Dưới ánh đèn đường, bóng hai người bị kéo dài ra, ở đây không ai quen họ muốn làm gì cũng được.

Từ Chu Dã cũng lười nghĩ xem Thẩm Mạn say hay chưa say nữa— Say thì tốt, coi như cậu sàm sỡ. Không say thì càng tốt, coi như Thẩm Mạn sàm sỡ cậu.

Thế nào cũng không thiệt.

-----------------------------------

Lời tác giả muốn nói:

Từ Chu Dã: Em rất cổ hủ, nắm tay rồi là coi như đã xảy ra quan hệ và phải chịu trác

Bình Luận (0)
Comment