Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 56

Hôm nay có khách đến, buổi trưa mọi người đi ra ngoài ăn cơm, quản lý cũng được gọi đi cùng.

Điều khiến Triệu Nhuy khó chấp nhận nhất là sau khi biết cậu ta yêu một người đàn ông, quản lý đội còn tỏ ra bình thản hơn cả Lưu Thế Thế, nói ồ tuần trước vì cãi nhau với bạn trai nên mới trúng hai chiêu cuối của đường giữa UN đúng không? Tuần này đừng cãi nhau nữa nhé, trúng chiêu cuối nữa là trừ lương đấy.

Triệu Nhuy cạn lời.

Lúc ăn trưa, mọi người tò mò hỏi thăm họ quen nhau từ khi nào.

Trò chuyện vài câu mới biết Triệu Nhuy và Mạnh Kỳ Chi đã bên nhau khá lâu, từ giải Mùa Hè năm ngoái.

Thẩm Mạn vốn là người rất biết nắm bắt trọng điểm, anh nhai miếng thịt bò, tiện miệng hỏi: "Lúc đó cậu đi gặp người yêu qua mạng à?"

Triệu Nhuy không ngờ Thẩm Mạn còn nhớ chuyện này, á một tiếng.

"Tốt." Thẩm Mạn nói.

Mạnh Kỳ Chi là một người trông khá yên tĩnh, không thích nói nhiều nhưng cũng không để cuộc trò chuyện rơi vào im lặng, mang lại cảm giác thoải mái đủ chừng mực, hắn buộc tóc dài đơn giản, thả vài lọn tóc rủ xuống bên tai nhìn quả thật có chút nam nữ khó phân.

Một người tĩnh một người động, Triệu Nhuy ríu rít với hắn lại rất hợp đôi.

Ăn cơm xong, Triệu Nhuy đưa Mạnh Kỳ Chi về nhà, Thẩm Mạn và Từ Chu Dã dự định đi bộ về căn cứ để tiêu hóa thức ăn.

"Anh Mạnh Kỳ Chi này có vẻ không phải dạng vừa đâu." Từ Chu Dã nói.

Thẩm Mạn nói: "Sao thế?"

"Cái nhẫn bảo vệ anh ta đeo ấy." Từ Chu Dã nói: "Không giống đồ vật bình thường."

Thẩm Mạn không am hiểu về những thứ này, việc ăn mặc và sử dụng của anh đều tùy hứng, lại càng hoàn toàn mù tịt với hàng xa xỉ: "Rất đắt à?"

"Cực kỳ đắt." Từ Chu Dã hỏi: "Triệu Nhuy... không sao chứ?"

Thẩm Mạn: "..." Có sao hay không cũng không phải do anh quyết định.

Từ Chu Dã gãi đầu: "Triệu Nhuy ghê thật, hẹn hò qua mạng mà tìm được người như vậy."

Thẩm Mạn nói: "Đúng vậy, yêu qua mạng bảy lần cũng phải để cậu ta yêu được một người lợi hại chứ."

Từ Chu Dã không nhịn được cười, cậu hiếm khi thấy vẻ mặt bất lực như vậy trên mặt Thẩm Mạn, cảm giác như người cha bó tay với đứa con tuổi dậy thì của mình.

Nhưng những chuyện này là của người ta, họ lo lắng cũng vô ích.

Triệu Nhuy đã giới thiệu cục cưng thân yêu của mình với mọi người, xem như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, đã khôi phục phong độ trở lại.

Huấn luyện viên bày tỏ: "Sau này các cậu có yêu ai có thể dũng cảm dẫn về, xu hướng tính dục là tự do, chỉ cần không phạm pháp chúng tôi đều có thể chấp nhận." Ý của anh ta là, yêu đương với ai cũng được miễn là không ảnh hưởng đến thành tích thi đấu.

Triệu Nhuy bày tỏ sự cảm động trước sự thoáng tính của huấn luyện viên, đáng tiếc chưa kịp cảm động được hai giây, huấn luyện viên đã chỉ trích cậu ta: "Cậu mang danh hiệu gay số một HCC gần ba năm rồi sao tâm lý còn kém như vậy? Công khai khó khăn đến thế à?"

Mọi người đồng loạt bày tỏ sự đồng tình với huấn luyện viên.

Triệu Nhuy: "??? Em không phải gay, không đúng em là, không đúng..."

"Thôi được rồi." Lưu Thế Thế nói: "Cứ yêu đương cho tốt đi, bọn này đều ủng hộ cậu. À mà cậu là công hay thụ thế? Trên mạng gọi là thế đúng không, công thụ gì đó..."

Triệu Nhuy la to: "Câm miệng đi!!!"

Mọi người đều cười phá lên.

Đùa giỡn thì đùa giỡn nhưng trận đấu vẫn phải đánh nghiêm túc.

Hai đội phải đấu trong tuần tới đều không mạnh lắm, áp lực không lớn.

Hiện tại, đội đứng đầu bảng xếp hạng điểm lại bất ngờ là UN, ACE và TKR lần lượt là thứ hai và thứ ba. La Tri Nhạc chuyển đến UN như cá gặp nước, vượt qua mọi chướng ngại, đánh bại cả hai đội mạnh ACE và TKR, tính đến nay họ chưa thua trận nào.

"Cậu ta và OI thật sự là trời sinh một cặp." Huấn luyện viên xem lại băng ghi hình trận đấu của họ, không nhịn được tán thưởng: "Cậu xem mức độ ăn ý của họ kìa! Không hề kém cạnh so với cậu và Triệu Nhuy đã ăn ý ba năm!"

Sự phối hợp này đúng là huyền học.

Có những người ăn ý với nhau sau vài năm, còn có những người ăn ý hơn người ta chỉ sau một tháng làm đồng đội.

Nhưng điều này từ trước đến nay là thứ khó tìm kiếm và cầu mong được vì có quá nhiều tuyển thủ, ai mà biết ai sẽ hợp với ai nhất.

"UN vốn đã có thực lực, chỉ là đường dưới hơi yếu, lần này La Tri Nhạc đến quả thật là gặp được cái gối khi đang buồn ngủ." Huấn luyện viên cảm thán: "Chỉ là không biết Trương Triều Vân đang nghĩ gì."

Thẩm Mạn và Trương Triều Vân có mối quan hệ khá tốt, anh nói: "Tối nay rủ anh ấy đi ăn một bữa nhé?"

"Được đấy." Huấn luyện viên xoa tay cười khúc khích: "Nhân tiện hỏi thăm chuyện về La Tri Nhạc."

Trương Triều Vân là đội trưởng nên chắc chắn rất hiểu La Tri Nhạc.

Bây giờ UN là đối thủ mạnh của họ, biết thêm thông tin về La Tri Nhạc sẽ rất tốt.

...

Buổi tối, tại quán thịt nướng vỉa hè.

Huấn luyện viên đang trò chuyện với Trương Triều Vân, Thẩm Mạn và Từ Chu Dã cũng có mặt. Hai người im lặng ăn món mực khô nướng dai dai, món mực khô này chấm với xì dầu mù tạt rất dễ tốn thời gian. Họ chậm rãi ăn, lắng nghe hai người kia trò chuyện, thỉnh thoảng xen vào đôi câu.

"Vậy thì tôi vẫn rất có mắt nhìn người, lúc cậu ta đến thử việc, tôi đã chọn trúng cậu ta." Trương Triều Vân uống chút rượu, kể về câu chuyện của anh ta và La Tri Nhạc, cảm thán: "Cậu ta cũng hướng nội, không dám nói chuyện với ai, điểm này khá giống Thẩm Mạn..."

Huấn luyện viên: "Thẩm Mạn không dám nói chuyện với người khác?"

Trương Triều Vân đáp: "Ồ, là người khác không dám nói chuyện với Thẩm Mạn thì đúng hơn."

Hướng nội cũng có sự khác biệt nhưng bản chất giống nhau, một người thấy người khác thì không dám tiến tới, một người thì người khác thấy lại không dám tiến tới.

Huấn luyện viên nói: "Anh không biết đâu, hồi tôi mới đến ACE huấn luyện, tôi thấy Thẩm Mạn ngoài những giao tiếp bắt buộc khi chơi game, số lời nói với đồng đội không quá năm câu, lúc đó thằng bé còn nhỏ, tôi còn nói với quản lý là có khi nào nó bị tổn thương gì đó nên tính cách thay đổi lớn không."

Khi đó Tần Nhất Tinh dẫn theo Dương Sơn Hạ nhảy việc, ACE thay máu toàn bộ.

Từ Chu Dã ngạc nhiên: "Tính cách thay đổi lớn? Thật hay giả vậy?" Cậu nhìn Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn nhai mực khô, biểu cảm không hề thay đổi: "Đừng nghe anh ấy nói bậy."

Quả nhiên, huấn luyện viên bổ sung: "Sau đó quản lý bảo tôi cứ yên tâm, nói Thẩm Mạn đơn thuần là lười nói chuyện, không phải cậu ta bị cô lập mà là cậu ta cô lập tất cả mọi người..."

Thẩm Mạn nói: "Với người không quen thì có gì mà nói nhiều chứ?"

Huấn luyện viên: "Hừm, cậu là đồ thích bạo lực lạnh, đồ tồi tệ!"

Thẩm Mạn: "..."

Từ Chu Dã gật đầu: "Tệ thật!"

Thẩm Mạn nhìn cậu.

Từ Chu Dã giơ tay đầu hàng: "Em đùa thôi."

Mọi người đều nói chuyện hăng say.

"Thằng nhóc La Tri Nhạc này giỏi thật." Trương Triều Vân đã buông bỏ khúc mắc, bắt đầu khen ngợi La Tri Nhạc: "Ở MIN hơi uổng phí cho cậu ta, sang UN rất hợp, OI và cậu ta rất ăn ý."

Huấn luyện viên: "Bình thường lúc luyện tập danh sách tướng của cậu ta thế nào?"

Trương Triều Vân nói: "Tôi nói thế này, cậu ta là fan cuồng của Thẩm Mạn. Mấy tướng Thẩm Mạn chơi tốt cậu ta cũng chơi khá được."

Huấn luyện viên: "Anh nói hơi quá rồi đấy, tướng Thẩm Mạn chơi tốt tôi còn chưa nắm rõ hết có bao nhiêu nữa."

Trương Triều Vân: "...Cũng phải."

Huấn luyện viên nói: "Nhưng có thể thấy, cậu ta chơi Belinda được phết."

"Ôi, không thể chỉ dùng từ được phết để miêu tả được." Trương Triều Vân uống một ly: "Hỗ trợ đường dưới của MIN quá kém, nếu không năm ngoái đã không thua thảm như vậy..."

Hỗ trợ vô cùng quan trọng, cặp đôi xạ thủ hỗ trợ có thực lực tương đương, có thể đánh bại một xạ thủ đỉnh cao kết hợp với một hỗ trợ bình thường.

Mặc dù Thẩm Mạn luôn trêu Triệu Nhuy nhưng thực chất thực lực hỗ trợ của Triệu Nhuy cũng thuộc hàng top trong game, nếu không Thẩm Mạn đã không hợp tác với cậu ta nhiều năm như vậy mà không thay người.

"La Tri Nhạc là một thằng nhóc rất giỏi, tôi rất trông chờ vào cậu ta." Trương Triều Vân nói: "Còn cái cậu Inner kia... các cậu đã đối đầu rồi, cảm thấy thế nào?"

Thẩm Mạn nói: "Solo thì La Tri Nhạc không phải đối thủ của cậu ta nhưng thêm OI vào thì khó nói, hỗ trợ của TKR kém lắm."

Trương Triều Vân cười: "Còn phải trách do cậu. Trong giới đều nói, nếu lúc đó cậu ký hợp đồng với TKR chắc chắn OI đã đến rồi."

Thẩm Mạn nói: "Nói đùa, phong cách của tôi và OI không hợp nhau."

Anh đã gặp OI ngoài đời, tính tình khá nóng nảy, gặp phải người có tính cách lạnh lùng không thèm đáp như anh, thứ tạo ra có thể không phải là tia lửa mà là vụ nổ.

Từ Chu Dã hỏi đùa: "Vậy anh hợp với ai?"

Thẩm Mạn nhìn cậu: "Là em đó."

Lẽ ra đó chỉ là một câu nói đùa nhưng Thẩm Mạn lại thẳng thắn đáp lại ngay trước mặt mọi người khiến Từ Chu Dã có chút bị bất ngờ.

Huấn luyện viên nói: "Thôi thôi, biết hai đứa tình cảm tốt rồi, đừng làm tôi buồn nôn nữa."

Trương Triều Vân lại suy tư nhìn Từ Chu Dã.

Nói thêm vài chuyện lặt vặt, Thẩm Mạn xem giờ nói mình buồn ngủ nên về trước.

Huấn luyện viên không ngăn, khi Từ Chu Dã đứng dậy theo Thẩm Mạn, anh ta thấy lạ hỏi: "Thẩm Mạn về rồi sao cậu cũng đi theo?"

"Em cũng buồn ngủ rồi." Từ Chu Dã uất ức nói.

"Người ta mới mười chín tuổi cần ngủ đủ giấc." Thẩm Mạn bảo vệ cậu: "Chẳng lẽ lại giống anh nửa đêm không ngủ chạy ra vườn ngắm trăng à?"

Huấn luyện viên: "..."

Thẩm Mạn nói: "Lần sau nói bảo vệ trước khi ra tay thì nhìn kỹ xem có phải người nhà không..."

Đây là một chuyện cười kinh điển của ACE, người ngoài nghe không hiểu.

Lúc đó huấn luyện viên mới nhậm chức, áp lực khủng khiếp ảnh hưởng đến giấc ngủ, anh ta không ngủ được nên chạy ra vườn ngắm trăng. Đúng lúc đó lại gặp thời kỳ có fan cuồng cực đoan cố gắng lẻn vào căn cứ, bảo vệ phải tuần tra ban đêm thế là khi thấy huấn luyện viên chổng mông ngồi xổm trong góc, họ xông thẳng lên và tung ra một bài quyền quân đội, suýt nữa đưa người ta đi luôn.

Huấn luyện viên bị đánh một trận vô cớ, lợi ích duy nhất là tối hôm đó, với quầng mắt bầm tím anh ta đã ngủ say sưa— chấn động não nhẹ là như vậy.

Chuyện cười của ACE rất nhiều nhưng chuyện này vẫn được xếp vào hạng top những câu chuyện điển tích.

Huấn luyện viên: "... Đi đi đi, lượn đi."

Thẩm Mạn vẫy tay, cùng Từ Chu Dã đi ra ngoài.

Trương Triều Vân nhìn theo bóng lưng hai người, lộ ra vẻ thú vị anh ta nói: "Quan hệ của Thẩm Mạn và Từ Chu Dã rất tốt nhỉ."

"Đúng vậy, hai đứa nhóc hợp nhau thôi." Huấn luyện viên ăn một miếng rau.

Trương Triều Vân nói: "Ừm... thái độ của Thẩm Mạn với cậu ấy hơi đặc biệt đấy."

Huấn luyện viên nói: "Đặc biệt á, có hả?"

Trương Triều Vân nói: "Anh thấy không? Vừa nãy Từ Chu Dã bóc tôm cho anh ta đó."

Huấn luyện viên sửng sốt.

Trương Triều Vân nói: "Thẩm Mạn đã ăn."

Huấn luyện viên: "..."

Chuyện bóc tôm không lạ, đôi khi nhân viên phục vụ cũng giúp họ bóc nhưng điều lạ là Thẩm Mạn lại ăn. Nếu anh ta nhớ không lầm, có thể vì vài trải nghiệm không tốt từ những năm trước, Thẩm Mạn chưa bao giờ ăn đồ ăn đã qua tay người khác. Vậy mà Thẩm Mạn lại thản nhiên ăn con tôm do Từ Chu Dã bóc?? Hơn nữa đây hình như không phải lần đầu tiên...

Không nói thì thôi, vừa nói huấn luyện viên lập tức nhớ lại cách hai người chung sống hàng ngày, vẻ mặt kinh hãi tột độ.

Trương Triều Vân nói: "Anh đang nghĩ gì thế?"

Huấn luyện viên nói: "Tôi đang nghĩ nếu hai đứa nó chia tay thì tôi theo phe ai đây."

Trương Triều Vân: "???" Bố mẹ ly hôn người bị tổn thương nhất là con cái đúng không?

Huấn luyện viên: "Haha, đùa thôi."

Trương Triều Vân: "..." Anh ơi, không phải tôi nói anh, cái vẻ mặt này của anh không giống đang đùa chút nào.

Có một số chuyện không nên nghĩ kỹ.

...

Thẩm Mạn thích mùa xuân.

So với mùa hè nóng bức và mùa đông lạnh giá, mùa xuân luôn mang đến sự dịu dàng đặc biệt.

Kéo theo đó, cả buổi tối dường như cũng mang mùi vị hơi men, gió nhẹ nhàng như tấm voan mỏng phủ lên má và vai người.

Trời đã khá khuya, đường phố vắng vẻ, ban đầu Thẩm Mạn đi phía trước bị Từ Chu Dã nhẹ nhàng kéo ống tay áo. Anh hiểu ý, động tác tự nhiên quay lại nắm lấy tay Từ Chu Dã.

Hai người đan mười ngón tay vào nhau, bước đi trên con phố tĩnh lặng.

Từ chỗ ăn cơm về căn cứ mất khoảng hai mươi phút, họ cũng không vội nên đi chậm hơn.

Họ trò chuyện về những chuyện vu vơ, Từ Chu Dã kể về chuyện gia đình cậu cho Thẩm Mạn hiểu thêm một chút.

Từ Chu Dã đến từ một đại gia đình miền Bắc điển hình, quan hệ họ hàng nhiều đến mức hai tay đếm không xuể. Chuyện này Thẩm Mạn hơi khó hiểu, anh hỏi: "Cụ ông ngoại và ông ngoại có gì khác nhau à?"

Từ Chu Dã nói: "Cụ ông ngoại là ông ngoại của chị họ em."

Thẩm Mạn: "Vậy tại sao không gọi là ông ngoại?"

Từ Chu Dã nói: "Vì đó là chị họ, không phải ông ngoại của em."

Thẩm Mạn: "..."

Thẩm Mạn vật lộn với biểu cảm một lúc, cuối cùng bỏ cuộc: "Thôi được rồi, em nói tiếp đi."

Từ Chu Dã nói: "Ông ấy hơn tám mươi tuổi rồi, lúc đi nhảy dưỡng sinh ở quảng trường thì quen một bà lão hơn bảy mươi tuổi. Nhất quyết đòi kết hôn với người ta, còn đòi đi đăng ký kết hôn làm ầm ĩ suốt hơn ba tháng."

Thẩm Mạn nói: "Thành công không?"

Từ Chu Dã: "Ông mất rồi."

Thẩm Mạn: "..." Chết tiệt.

Từ Chu Dã nói: "Sau khi ông ấy ra đi, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ra đi quá đột ngột, lại không để lại di chúc nên gia đình bắt đầu gây chuyện..."

Thẩm Mạn nghĩ đại gia đình em thật phức tạp.

"Cãi nhau nửa ngày mới phát hiện căn nhà đáng giá nhất lại bị thế chấp rồi, tiền thì ông ấy tiêu sạch." Từ Chu Dã nói: "Giờ thì thành củ khoai nóng..."

Thẩm Mạn hỏi: "Cuối cùng giải quyết thế nào?"

Từ Chu Dã nói: "Không biết, em không đi hóng hớt."

Thẩm Mạn nghĩ quả nhiên gia đình ít người cũng có lợi ích của nó.

Về những câu chuyện họ hàng này, Từ Chu Dã có vô vàn tư liệu, hai người đi đến chỗ cách căn cứ không xa, Từ Chu Dã vừa kể xong chuyện yêu hận tình thù của ông cậu và bà thím quảng trường...

Thẩm Mạn đột nhiên dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía sau.

Từ Chu Dã thấy biểu cảm anh là lạ, hỏi: "Sao thế?"

Thẩm Mạn nói: "Có người đi theo chúng ta."

Từ Chu Dã nhìn theo ánh mắt của Thẩm Mạn, quả nhiên ở một góc không xa thấy một bóng người lấp ló. Lúc này đã hơn mười một giờ, trên đường không có mấy người qua lại nên người đó càng trở nên nổi bật.

"Em qua xem sao." Từ Chu Dã nói.

"Đừng." Thẩm Mạn nói: "Đừng qua đó."

Không biết người đó có mang theo vũ khí không. Vạn nhất xảy ra xung đột, anh không muốn thấy Từ Chu Dã bị thương như anh.

"Anh có quen người này không?" Từ Chu Dã nói: "Là mấy tên fan cuồng cực đoan thường xuyên theo dõi anh sao?"

Thẩm Mạn lắc đầu: "Nhìn không rõ."

Thế nhưng, họ không qua, người đó lại tự động đi tới.

Dường như nhận ra hành tung đã bị phát hiện, người đó bước về phía họ, có lẽ cũng sợ bị đánh nên không dám lại quá gần, gọi lớn: "Slow, lâu rồi không gặp, tôi đến thăm anh."

Mượn ánh đèn đường lờ mờ, Thẩm Mạn nhìn rõ mặt hắn— chính là tên theo dõi đã từng bám theo anh, thậm chí theo vào cả nhà vệ sinh nam trước đây.

Thẩm Mạn lạnh lùng nói: "Mày bị đánh chưa đau à?"

"Cậu đánh tôi là vì thích tôi, nếu không tại sao cậu không đánh người khác." Người này nói năng hùng hồn, gã ta nhìn Từ Chu Dã: "Nhưng tôi không thích Từ Chu Dã, cậu tránh xa nó ra đi."

Cái giọng điệu hiển nhiên đó khiến người ta nổi điên, nếu không phải Thẩm Mạn ngăn lại, cú đấm của Từ Chu Dã đã bay thẳng vào mặt gã ta rồi.

"Tránh xa em ấy?" Thẩm Mạn chặn Từ Chu Dã đang muốn tiến lên, nhếch cằm lên một chút, vẻ mặt cười như không cười pha lẫn sự châm chọc lạnh lẽo.

Người đó nói: "Đúng, nó không phải thứ tốt lành gì, cái ánh mắt nó nhìn cậu ngay từ đầu đã không đúng rồi... cậu..." Gã ta chưa nói hết câu đã thấy Thẩm Mạn đột ngột quay đầu, giơ tay ôm lấy sau gáy Từ Chu Dã hơi ấn mặt cậu xuống rồi hôn mạnh lên.

Không phải là kiểu hôn chạm nhẹ rồi dừng, hai người môi lưỡi tương giao, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước mờ ám.

Người đó mắt rách cả khóe, phát ra tiếng gào thét kinh ngạc và phẫn nộ: "Các người đang làm cái quái gì—"

Nụ hôn kết thúc, hơi thở của Thẩm Mạn hơi dồn dập nhưng anh không quên lạnh lùng châm biếm: "Cái này cũng không hiểu? Tôi đang hôn em ấy đấy."

Người đó: "..."

"Chúng tôi còn lên giường với nhau rồi." Thẩm Mạn lạnh lùng nói: "Khoảng cách này đủ gần chưa?"

---------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Mạn: Đủ chưa con trai? Đủ chưa hả?

Từ Chu Dã: Hahahahahaha

Cười chết mất

Bình Luận (0)
Comment