Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm

Chương 23

Hàm Tinh cuống quít trả lời, "Không có, tình cờ gặp nhau ở ven đường thôi."

Lưu Tịnh Thiện âm thầm nhẹ nhàng thở ra, "Em bảo mà, sao hai người lại có thể tới cùng nhau được."

Nói xong, Lưu Tịnh Thiện bước đến bên cạnh Hứa Thanh Phong, "Tổng biên tập Hứa, có một vấn đề ngày hôm qua em nghĩ mãi vẫn không hiểu được, lát nữa có thể tới tìm anh hỏi được không ạ?"

Ánh mắt Hứa Thanh Phong vẫn luôn đặt trên người Hàm Tinh, nhất thời không lọt tai những gì Lưu Tịnh Thiện nói.

Sắc mặt Lưu Tịnh Thiện biến đổi, tiến đến giữ chặt cánh tay Hứa Thanh Phong lắc qua lắc lại, "Tổng biên tập Hứa?"

Lúc này Hứa Thanh Phong mới hoàn hồn, nhận thấy Lưu Tịnh Thiện đang quá gần mình thì bước sang bên cạnh một bước.

Tay Lưu Tịnh Thiện cứng đờ trong không trung, có chút xấu hổ. Trong lòng cô ấy hơi tủi thân, có chút không vui làm nũng, "Tổng biên tập Hứa, em đang hỏi anh đấy!"

"Thật xin lỗi, cô nhắc lại lần nữa được không?"

"Em nói vấn đề của ngày hôm qua em vẫn chưa hiểu rõ, có thể phiền anh nói lại một lần nữa được không?"

"Thế này đi, Hàm Tinh đã trở lại rồi. Cô ấy vốn dĩ cũng là tiền bối hướng dẫn cô, tí nữa cô tìm cô ấy bảo cô ấy giảng giải cho."

"Nhưng mà... chị Hàm Tinh vừa mới quay trở lại, lát nữa có lẽ sẽ có việc bận đúng không ạ?"

Lưu Tịnh Thiện chớp chớp mắt nhìn Hàm Tinh.

Hàm Tinh nhận được tín hiệu của cô ấy, nhưng lại do dự chưa trả lời ngay.

"Chị Hàm Tinh?" Lưu Tịnh Thiện lại gọi tên cô, gấp gáp đưa mắt ra hiệu.

Hàm Tinh cúi đầu, chỉ nói, "Chị đi lên trước đây."

"Hàm Tinh!" Hứa Thanh Phong gọi cô lại, "Tôi đi cùng em."

Hứa Thanh Phong lập tức đi theo phía sau Hàm Tinh, Lưu Tịnh Thiện bị bỏ lại, ánh mắt hơi tối đi. Cô ấy có thể nhìn ra được không khí không bình thường giữa hai người.

Lưu Tịnh Thiện nhanh chóng đuổi kịp bước chân của hai người, cùng nhau vào thang may.

Ba người đứng trong thang máy, mỗi người một góc. Lưu Tịnh Thiện thấy ánh mắt của Hứa Thanh Phong vẫn luôn đặt trên người Hàm Tinh, một khắc cũng không rời.

Mắt thấy không khí quá yên tĩnh đến mức có chút kỳ lạ, Lưu Tịnh Thiện nghĩ đến gì đó, lập tức hỏi, "Chị Hàm Tinh, sao tự dưng chị lại xin nghỉ mấy ngày vậy ạ?"

Hàm Tinh trả lời, "Cơ thể chị không được thoải mái."

"Hai ngày nay chị không tới làm, Trương Duy Hiếu đều buồn bực không vui. Thậm chí còn đến hỏi bọn em nhiều lần, hỏi khi nào chị mới trở lại. Buổi liên hoan hôm đó có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?"

Lưu Tịnh Thiện trưng ra bộ mặt hóng hớt, còn mang theo một chút kích động.

Hàm Tinh nghĩ đến sự việc tối hôm đó, có chút xấu hổ, "Không có gì..."

"Thật vậy ạ?" Lưu Tịnh Thiện hoàn toàn không tin, "Thật ra em cảm thấy Trương Duy Hiếu rất thích chị. Chị, hay là chị và cậu ta thử một lần xem sao?"

Lời vừa nói ra, Hàm Tinh ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt cực nóng nhìn về phía cô.

Cô trộm ngước mắt nhìn lên, quả nhiên thấy Hứa Thanh Phong đang đứng dựa người vào trong góc, nhìn cô chằm chằm.

"Em đừng đoán mò, chị và cậu ấy không có gì cả."

"Chỉ là em cảm thấy hai người rất đẹp đôi mà thôi. Hơn nữa cũng không nhất định là phải ngay lập tức ở bên nhau mà, có thể thử tiếp xúc một thời gian xem sao đã." Lưu Tịnh Thiện dùng cánh tay nhẹ nhàng huých Hàm Tinh, "Em cảm thấy Trương Duy Hiếu cũng ổn áp lắm đó."

Lưu Tịnh Thiện có hơi nhiệt tình quá mức. Khi Hàm Tinh sắp không chống đỡ được nữa thì Hứa Thanh Phong ở bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu, "Cậu ta quá nhỏ."

Hai người hơn kém nhau tận bốn tuổi.

Lưu Tịnh Thiện lập tức nói, "Bây giờ rất thịnh hành tình chị em đó ạ. Mặc dù tuổi Trương Duy Hiếu có hơi nhỏ thật, nhưng lại rất có tâm, còn có trách nghiệm. Hơn nữa không trẻ con như mấy người cùng tuổi. Em cảm thấy rất hợp với chị đấy!"

Lưu Tịnh Thiện cười tươi kéo tay Hàm Tinh.

Đúng lúc này Hứa Thanh Phong lại chen vào một câu, "Nếu cô cảm thấy cậu ta tốt như vậy, tôi thấy cô còn hợp với cậu ta hơn."

Nụ cười của Hứa Tịnh Thiện hơi cứng lại, "Em, em thích người lớn tuổi hơn em hơn. Hơn nữa Trương Duy Hiếu cũng không thích em mà, phải không chị Hàm Tinh?"

Hàm Tinh chỉ miễn cưỡng cười. Rất may lúc này thang máy đã lên đến nơi, cuối cùng cũng có thể bỏ qua chủ đề mà Lưu Tịnh Thiện nhắc mãi.

Cô bước nhanh ra khỏi thang máy, không ngờ vừa mới bước vào cửa đã đụng phải Trương Duy Hiếu.

Có chút xấu hổ.

Hàm Tinh nhanh chóng cúi đầu muốn lảng tránh, nhưng mặt Trương Duy Hiếu lại đỏ lên, ngăn cô lại, nhỏ giọng nói, "Chị Hàm Tinh, em, em có thể tìm chị nói chuyện không..."

Lông mày Trương Duy Hiếu chau lại, thoạt nhìn có vẻ rất đáng thương.

Hàm Tinh nghĩ thế nào cũng phải giải quyết cho xong chuyện này, không nên kéo dài lâu thì ngay lập tức trả lời, "Được."

Hai người chuẩn bị đi tìm một nơi riêng tư để nói chuyện.

Hứa Thanh Phong định đi theo, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người đằng trước.

Nhưng Lưu Tịnh Thiện bỗng nhiễn "Á" một tiếng, không những thế còn nghiêng người loạng choạng bắt lấy tay anh.

"Tổng biên tập Hứa, thật ngại quá, chân em bị vấp."

Hứa Thanh Phong vẫn nhìn thẳng về phía Hàm Tinh đã đi xa, định đi theo sau thì Lưu Tịnh Thiện lại kéo anh lại.

"Ui, chân em đau quá. Tổng biên tập Hứa, anh có thuốc tiêu sưng không?"

Hứa Thanh Phong xoay người, túm lấy một vị đồng nghiệp nam đang đi ngang qua, "Chân cô ấy đau rồi, anh đưa cô ấy tới bệnh viện khám đi."

Nói xong, Hứa Thanh Phong không chút do dự giật tay áo ra khỏi móng vuốt của Lưu Tịnh Thiện, lập tức đuổi theo hướng Hàm Tinh rời đi.

Bỏ lại Lưu Tịnh Thiện cực kỳ không vui, hất tay anh chàng đồng nghiệp kia ra. Mà Hàm Tinh bên kia đang đi theo Trương Duy Hiếu đi vào chỗ ngoặt dưới cầu thang.

Trương Duy Hiếu kéo kéo áo, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, "Chị Hàm Tinh, ừm, chuyện hôm đó,..."

"Thực xin lỗi." Hàm Tinh nhìn ánh mắt đang tràn ngập sự mong đợi của cậu ta, một giây sau, ánh mắt ấy liền tối đi.

Trương Duy Hiếu mím môi, một lúc lâu sau cố gắng nở nụ cười, "Không, không sao ạ. Em cũng đã sớm đoán được câu trả lời này rồi..."

Hàm Tinh hơi gật đầu, chuẩn bị quay về.

Trương Duy Hiếu nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô. Sau đó phát hiện ra động tác này quá mức thân mật, lại thu tay về, "Chị Hàm Tinh, em có thể hỏi vì sao không? Là bởi vì em không đủ tốt sao?"

Chàng trai trước mắt nhìn như sắp khóc, Hàm Tinh nhẹ nhàng nói, "Không phải, em rất tốt. Nhưng mà em tốt hay không, không liên quan gì đến chuyện thích cả."

"Vậy, em có còn cơ hội không ạ?"

Bộ dáng cẩn thận từng ly từng tí của Trương Duy Hiếu làm người ta rất đau lòng, nhưng Hàm Tinh rất rõ ràng tình huống hiện tại là gì, cô không thể mềm lòng được, "Chị không thích em."

"Vậy chị thích kiểu người như thế nào ạ? Nếu, nếu có gì em không làm tốt, vì chị em có thể sửa."

Trương Duy Hiếu cực kỳ kiên định.

Nhưng Hàm Tinh chỉ lắc đầu, "Em như bây giờ đã rất tốt rồi, không cần vì chị mà thay đổi chính mình. Mỗi người đều sẽ có những việc mà bản thân mình làm không tốt, chị cũng vậy. Nếu chị thực sự thích em thì cho dù em có ưu điểm hay khuyết điểm gì, chị đều thích cả."

Trương Duy Hiếu rũ mắt xuống, mắt đỏ lên, "Vậy nên, em không có cơ hội nào sao..."

"Em còn rất trẻ, sau này sẽ còn gặp rất nhiều cô gái."

"Nhưng hiện tại em chỉ thích chị..." Giọng Trương Duy Hiếu càng nói càng bé, nước mắt không nhịn được đã rơi xuống. Cậu ta rất nhanh đã lấy tay lau đi, cố gắng để bản thân không chớp mắt, "Nhưng em không muốn từ bỏ. Dù sao chị Hàm Tinh hiện giờ cũng không có bạn trai, em có thể tiếp tục theo đuổi chị không?"

"Không thể."

Giọng nói lạnh lùng như thể được truyền tới từ thung lũng.

Hứa Thanh Phong từ góc tối bước tới. Anh nhìn về phía Trương Duy Hiếu, cố gắng kiềm chế sự ghen tuông đang lan ra trong lòng, lạnh giọng nói, "Tới giờ làm việc rồi, sao còn ở đây nói chuyện riêng?"

Trương Duy Hiếu nhanh chóng dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, tủi thân trả lời, "Tổng biên tập Hứa, tôi tìm chị Hàm Tinh có chút chuyện..."

"Có chuyện gì mà phải nói ngay bây giờ? Tiền bối Lưu của cậu đang tìm cậu đấy?"

"Thật ạ? Vậy, vậy tôi trở về ngay đây."

Trương Duy Hiếu lưu luyến quay đầu lại nhìn Hàm Tinh, thế nhưng giây tiếp theo đã bị tấm lưng dày rộng của Hứa Thanh Phong che mất.

Người đã đi rồi, lúc này Hứa Thanh Phong mới tiến về phía trước, sự tủi thân trong mắt cũng không kém Trương Duy Hiếu là bao, chỉ là anh khống chế cảm xúc của mình tốt hơn.

"Hàm Tinh..." Khi không có người khác thì giọng nói Hứa Thanh Phong ngay lập tức dịu xuống.

Hàm Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh, "Có chuyện gì không?"

"Em đừng từ chức thật có được không..."

Hàm Tinh quay mặt đi, "Tôi đã nói rồi, để tôi suy nghĩ đã."

Mắt Hứa Thanh Phong sáng lên, "Thật không? Vậy ngày hôm qua anh không làm gì em chứ?"

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Hàm Tinh có chút tức giận, "Anh nói xem?"

"Anh đã làm gì?"

"Tự anh nhớ lại đi, tôi phải đi làm rồi tổng biên tập Hứa."

Vừa nghe đến ba chữ "tổng biên tập Hứa", ánh sáng trong mắt Hứa Thanh Phong ngay lập tức biến mất, "Em có thể đừng gọi anh là tổng biên tập Hứa không?"

"Vậy ở công ty tôi phải gọi ngài là gì đây? Tổng biên tập Hứa."

Hứa Thanh Phong rất buồn bực, nhưng anh lại không tìm được lý do gì để Hàm Tinh gọi tên anh.

Hàm Tinh quay đầu đi về phía cửa văn phòng, mông vừa mới ngồi vào ghế còn chưa nóng đã bị mấy người bên cạnh túm lấy.

"Trương Duy Hiếu vừa đi tìm em à? Sao mắt cậu ấy đỏ thế, khóc hả?"

"Hàm Tinh, có phải cậu bé đấy tìm em để tỏ tình không?"

Hàm Tinh tránh thoát khỏi móng vuốt của mấy người này, dư quang nhìn thấy Hứa Thanh Phong đang tiến đến gần, đỉnh đầu đầy mây đen, cả người rầu rĩ nặng nề.

Cô thu hồi tầm mắt, mỉm cười trước những câu hỏi của mọi người, "Tôi sắp phải đi lấy tin rồi, cần chuẩn bị tài liệu, không nói nhảm với mọi người nữa."

Mọi người bị hố, bất mãn kêu to vài câu. Nhưng khi thấy Hàm Tinh vùi đầu vào công việc, không có ý định mở miệng nữa thì cũng không quấy rầy.

"Lần sau lại nói vậy."

Mọi người tản ra, Hàm Tinh yên lặng gõ chữ. Nghĩ đến bộ dáng tủi thân của Hứa Thanh Phong, hình như chàng trai trong trí nhớ của cô đã quay trở lại rồi.

Khóe miệng cô cong lên, nhưng rất nhanh đã lại bị giấu đi.

- Hết chương 23 -

Bình Luận (0)
Comment