Người dùng 23lkus: Người anh em, tiện đường qua căng tin thì mang giúp tôi hai lon bia Budweiser được không? Có thưởng đấy.
Vào lúc chiều tối, tại căng tin số hai trong khuôn viên đại học A, Ninh Kỵ một tay ôm mũ bảo hiểm, tay kia cầm đơn hàng gà rán mang đi, cúi đầu thành thạo gõ chữ trên khung trò chuyện của ứng dụng đặt đồ ăn.
N: Được rồi anh à, không thành vấn đề.
Gửi tin nhắn xong, Ninh Kỵ treo hai phần gà rán và hai lon bia vào giỏ xe, chiếc xe điện màu đen nhanh chóng lao qua khuôn viên đại học A.
Vào giờ tan học, dưới bóng cây xanh dày đặc tấp nập các nhóm sinh viên đại học A. Mười phút sau, Ninh Kỵ dừng xe chắc chắn dưới tòa nhà ký túc xá số 7, tháo mũ bảo hiểm xuống.
Cậu chống tay lên xe, cúi đầu, mái tóc hơi rối, chiếc áo thun trắng bị gió thổi phồng lên, cậu gọi vào số điện thoại trên đơn hàng, lớn tiếng nói: "Chào bạn, đồ ăn đã đến rồi, phiền bạn xuống nhận giúp nhé."
Âm thanh từ đầu dây bên kia là tiếng ồn ào của trận đấu game, người kia lười biếng đáp một tiếng rồi cúp máy.
Ninh Kỵ ngẩng đầu lên, nhìn lại số tòa nhà trên đơn hàng, nhận ra đó chính là ký túc xá của mình.
Đại học A là một trường danh tiếng với diện tích rộng lớn, căng tin phân bố khắp các khu. Rất nhiều sinh viên không có lớp sẽ chọn gọi đồ ăn mang đi.
Ứng dụng giao đồ ăn của trường gọi là 'Shanda Campus' và hầu hết các shipper cũng là sinh viên của đại học A làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt.
Sảnh ký túc xá số 7 đông đúc người đi lại, toàn là sinh viên vừa tan học về, Ninh Kỵ chống tay trên xe đợi khoảng hai phút rồi thấy hai nam sinh đi ngược lại dòng người bước ra.
Một người cao lớn, vai rộng chân dài, mặc áo thun đen, khuôn mặt cực kỳ điển trai, vẻ ngoài rất tuấn tú, lười biếng một tay đút túi đi ra ngoài, tay đeo một chiếc đồng hồ điện tử.
Ninh Kỵ ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy người đó, đột nhiên trong lòng có một dự cảm không lành.
Người kia nhìn xung quanh một lượt rồi đi về phía chiếc xe điện đen đang đậu ven đường, vừa đi đến gần Ninh Kỵ vừa lười biếng nói: "Đuôi số điện thoại là 7866, hai phần gà rán....."
Thấy nam sinh đang ngồi trên chiếc xe điện đen, người kia bỗng dừng lời, lập tức đứng thẳng lên, nở nụ cười đầy vẻ xấu xa: "Ơ, Ninh Kỵ à?"
Ninh Kỵ: "......"
#Gặp đối thủ một mất một còn khi giao đồ ăn thì phải làm sao?#
Đối thủ một mất một còn rút điện thoại ra, xem lại tin nhắn lúc nãy, nhìn Ninh Kỵ một lượt, giọng nói của hắn đầy trêu tức và nhại lại cách trả lời của Ninh Kỵ lúc trước: "Được rồi anh____"
"Ninh Kỵ, sao tôi không biết cậu lại gọi người khác là anh thế?"
Ninh Kỵ: "....."
Mẹ nó.
Ninh Kỵ và Yến Tùy là đối thủ một mất một còn từ thời cấp 3 đến đại học cũng là điều tất nhiên, hai người hễ cứ gặp nhau là mùi thuốc súng lại nồng nặc khắp nơi
Có những người đúng là trời sinh ra đã đáng bị đánh, suốt ngày mặt dày sáp lại gần, nhìn thêm một cái thôi cũng đủ rút ngắn tuổi thọ rồi..
Ninh Kỵ tức giận đến nghiến răng, cậu cố gắng nín nhịn, gượng cười đưa đồ ăn cho người bạn của Yến Tùy đang đứng đằng sau: "Hai lon bia Budweiser mười đồng, nhớ trả tiền nhé."
Yến Tùy: "Trả một trăm, tối nay tôi có thể chụp ảnh câu 'Anh' rồi đăng lên vòng bạn bè không?"
Ninh Kỵ giơ ngón giữa lên, mặt không biểu cảm: "Cút____"
Yến Tùy nhíu mày, cúi đầu rồi nói một câu: "Vậy thì giờ đăng luôn nhé."
Ninh Kỵ tức giận quẹo xe, mắng vài câu rồi phóng chiếc xe điện nhỏ của mình đi.
Hai phút sau.
Chiếc xe điện nhỏ đen lao vút trở lại, dừng lại đột ngột, nam sinh đội mũ bảo hiểm mặt không cảm xúc, đưa tay giật lấy túi nhựa chứa hai lon bia từ tay người bạn của Yến Tùy.
Người bạn của Yến Tùy đang định trả tiền boa cho đồ ăn ngơ ngác nhìn cậu.
Ninh Kỵ lịch sự nói: "Đi tới căng tin số 2, quẹo phải rồi đi thêm 900 mét, muốn mua thì tự đi mà mua, bạn của anh quá đáng, mang đồ cho anh ta thì tối nay tôi ngủ không yên."
Bạn của Yến Tùy: "???"
Ninh Kỵ giật lại hai lon bia lạnh, trừng mắt giơ ngón giữa về phía Yến Tùy rồi ngông nghênh phóng xe điện đi mất.
Bạn cùng phòng của Yến Tùy sững sờ quay đầu nhìn hắn, lại chỉ vào chiếc xe điện đang xa dần.
Yến Tùy rất bình tĩnh, thậm chí nhìn qua thì tâm trạng còn khá tốt: "Nhìn tôi làm gì?"
Bạn cùng phòng của hắn giật giật khóe miệng: "Không phải.... Sao cậu lại đi chọc người ta làm gì?"
Yến Tùy uể oải đáp: "Không thấy à? Tôi với cậu ta không hợp nhau nên tôi thích chọc đấy."
Bạn cùng phòng nhìn hắn đầy do dự, dường như định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại.
9 giờ tối, màn hình điện thoại của Ninh Kỵ nhảy ra một tin nhắn.
Thần Y Mèo (Chu Kỳ): Có đó chứ?
Ninh Kỵ vừa tắm xong, giờ đang lau tóc, cậu híp mắt nhìn tin nhắn, cúi đầu trả lời.
N: ?
Thần Y Mèo: Ở khu Đông có con mèo vằn trắng đen đến tuổi triệt sản rồi nhưng nó chạy nhanh quá, bọn anh đuổi hai ngày rồi mà vẫn chưa bắt được.
Thần Y Mèo: (meo meo khóc lớn)
Ninh Kỵ nhìn icon mèo khóc, khóe miệng giật nhẹ.
Thần Y Mèo, tên thật là Chu Kỳ, sinh viên năm ba ngành Thú y, nhà mở bệnh viện thú cưng, là dân bản địa ở thành phố S, vô cùng đam mê động vật có lông.
Hầu hết mèo hoang trong khuôn viên đại học A đều đã bị Chu Kỳ bắt đi triệt sản và chăm sóc đến mức béo tròn nhưng vẫn có một số con đặc biệt cảnh giác, chạy cực nhanh, dù có dụ bằng pate hay thanh súp thưởng cũng không ăn thua.
Mỗi lần như vậy, Chu Kỳ lại chạy đi tìm Ninh Kỵ.
Không vì cái gì khác mà Ninh Kỵ từng tập điền kinh hồi cấp ba, tốc độ cực nhanh, được xem như cao thủ bắt mèo. Lần trước cậu cũng giúp Chu Kỳ bắt một con mèo hoang vào trại triệt sản.
Nhìn biểu cảm meo meo khóc lóc cùng lời nhờ vả bắt mèo, Ninh Kỵ không chút do dự trả lời hai chữ.
N: Không đi.
Chu Kỳ lập tức gọi điện thoại, ở đầu dây bên kia than vãn đầy bi thương: "Đàn em à, cậu thay đổi rồi."
Ninh Kỵ: "....."
Cậu tựa vào ghế chơi game trong phòng ký túc xá, cười lạnh: "Lần trước bảo em đi bắt mèo, anh còn gọi ai nữa?"
Giọng điệu của Chu Kỳ lập tức yếu hẳn đi: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm mà."
"Hai con mèo hôm đó khó bắt quá, anh gọi cậu rồi đàn em của anh lại kéo một đàn anh chơi bóng rổ đến giúp."
"Anh đâu có biết người mà cậu ta gọi chính là Yến Tùy! Nếu biết thì anh tuyệt đối sẽ không để hai người chạm mặt. Ai cũng biết cậu với Yến Tùy không đội trời chung, anh nào dám làm vậy."
Những ai quen Ninh Kỵ đều biết cậu và Yến Tùy là cặp đối thủ truyền kiếp, đi ngang qua nhau trên đường cũng phải khinh bỉ lườm nhau một cái.
Hôm đó đi bắt mèo, cảnh tượng có thể nói là cực kỳ căng thẳng.
Hai người vốn đã không ưa nhau từ hồi cấp ba, mặt lạnh như tiền lùng sục từng góc đại học A, từ khu 1 đến khu 27, hùng hổ bắt tổng cộng năm con mèo hoang đi triệt sản.
Suốt chặng đường, hai bên vừa ngấm ngầm đối đầu vừa tranh nhau bắt mèo. Đến cuối cùng, vì Yến Tùy bắt được ba con còn Ninh Kỵ chỉ bắt được hai con, cậu suýt nữa tức đến bốc khói, lật tung cả bãi cỏ trong trường chỉ để bắt thêm hai con nữa để dằn mặt Yến Tùy.
Chu Kỳ, lúc đó theo sau cả hai, vội vã gọi điện về bệnh viện thú cưng của gia đình để xin thêm ba lồng vận chuyển thú cưng mới đủ chứa hết đám mèo bắt được.
Nghĩ đến những ngày triệt sản mèo đó, Chu Kỳ ho khan một tiếng, nghiêm túc đảm bảo với Ninh Kỵ: "Mai cậu chắc chắn sẽ không đụng phải Yến Tùy đâu, thật đấy."
Sau một hồi dỗ dành năn nỉ, cuối cùng cậu ta cũng khiến Ninh Kỵ đồng ý.
Cậu nghiêng đầu, tựa vào lưng ghế chơi game, mái tóc ướt rủ xuống che đi một phần đôi mắt sắc bén: "Mai mấy giờ?"
Chu Kỳ ở đầu dây bên kia ném ra một nụ hôn gió: "Năm giờ chiều, mwah mwah~"
Ninh Kỵ: "...Anh đừng có làm thế, buồn nôn lắm."
Chu Kỳ cười hì hì, "Anh hiểu mà, anh hiểu____"
Đàn ông thẳng tắp đúng là không chịu nổi mấy trò ẻo lả này.
-----
Chiều ngày hôm sau.
Lối đi nhỏ trong khuôn viên trường đại học A rợp bóng cây xanh, những tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng lốm đốm. Một chàng trai đội mũ lưỡi trai đen, một tay đút túi quần cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cổ tay trắng đến chói mắt của cậu đeo một chiếc đồng hồ điện tử.
Chàng trai mặc áo thun trắng, đôi chân dài thẳng tắp, cơ bắp bắp chân săn chắc, đường nét mượt mà, vừa nhìn đã thấy tràn đầy sức bật và sự dẻo dai. Trên chân là một đôi giày thể thao trắng.
Cậu cúi đầu, lộ ra nửa khuôn mặt với đường nét sắc sảo, ánh mắt có chút hờ hững. Khi không cười, đôi môi mỏng khiến vẻ mặt của cậu trông hơi lạnh lùng. Đứng dưới tán cây, cậu thu hút không ít ánh nhìn của những người qua lại.
Cậu hơi nheo mắt, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trông có phần khó gần_____ chỉ có Chu Kỳ đứng bên cạnh mới biết cậu đang bực vì lại thua trong game rút thẻ.
Ninh Kỵ nhìn màn hình điện thoại một lúc sau đó bực bội bĩu môi, nhét điện thoại vào túi, quay sang hỏi Chu Kỳ định đi đâu bắt mèo.
Chu Kỳ xách theo lồng vận chuyển, đưa điện thoại cho Ninh Kỵ xem ảnh một con mèo khoang đen trắng, nói rằng con mèo này đặc biệt cảnh giác, cực kỳ khó bắt.
Việc triệt sản có thể giảm nguy cơ mắc bệnh của mèo và kéo dài tuổi thọ của chúng. Chu Kỳ hầu như đều bỏ tiền túi để triệt sản cho mèo hoang trong trường, ngay cả việc bắt mèo cũng tự mình ra tay.
Ninh Kỵ liếc nhìn bức ảnh con mèo khoang đen trắng, ghi nhớ sơ qua đặc điểm của nó.
Hai người tìm kiếm một lúc thì phát hiện con mèo đang ăn hạt trong bụi cây xanh từ xa.
Đúng như lời Chu Kỳ nói, con mèo này cực kỳ cảnh giác. Vừa ăn vừa liên tục ngẩng đầu quan sát xung quanh, cơ thể nhỏ nhắn nhưng căng cứng, như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Chu Kỳ nín thở, không dám thở mạnh.
Ninh Kỵ mặc áo thun trắng hơi khom người xuống, lặng lẽ tiếp cận bụi cây phía xa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, con mèo khoang như cảm nhận được điều gì đó, lập tức ngẩng đầu cảnh giác, sau đó bất ngờ quay đầu lao thẳng vào bụi cây.
Cùng lúc đó, chàng trai hơi khom người nheo mắt lại, trong tích tắc, cậu lao ra như một con báo săn đang rình mồi, nhanh đến mức chỉ kịp nhìn thấy vạt áo thun trắng tung bay.
Khóe miệng của Chu Kỳ giật giật, cậu ta quen thuộc mà bất lực xách lồng vận chuyển lên, ba chân bốn cẳng đuổi theo bóng dáng trắng xóa phía trước, vừa chạy vừa gào khản cả giọng bảo cậu chạy chậm lại.
Gió rít bên tai, Ninh Kỵ hoàn toàn không nghe thấy gì.
Con mèo khoang đen trắng phía trước dường như cũng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau, đuôi dựng thẳng lên, điên cuồng lao qua bụi cây và rừng nhỏ.
Chạy vòng vèo mấy lượt, con mèo chui vào lùm cây cối rậm rạp cao ngang người, nhanh nhẹn vọt qua vọt lại.
Ninh Kỵ cũng lập tức lao theo, thành thạo túm gáy con mèo xách lên.
Cậu ngồi xổm trong bãi cỏ xanh, nhìn con mèo đang giương nanh múa vuốt, cậu nhẹ nhàng gõ vào bụng nó một cái, nhận xét: "Cũng biết chạy đấy nhỉ?"
Ninh Kỵ lật qua lật lại con mèo, hứng thú nói: "Chạy cũng vô ích, trứng vẫn phải nộp thôi."
Chu Kỳ sau một hồi chạy bán sống bán chết cuối cùng cũng xách lồng vận chuyển đuổi tới, thở hồng hộc nhét con mèo vào lồng, sau đó quay sang hào hứng rủ rê Ninh Kỵ đi xem hai con mèo vừa bị thiến dạo trước.
"Lần trước may có cậu và Yến Tùy, hai con mèo đó cứ dính lấy nhau, cực kỳ khó bắt. Bọn tôi tìm suốt mấy ngày mà không tóm được, lần đó hai cậu mỗi người tóm một con, không bao lâu đã xử lý xong."
"Này, giờ chúng nó ở ngay phía trước, chẳng còn sợ người tí nào, được nhiều sinh viên cho ăn lắm...."
Trên con đường rợp bóng cây phía trước có một nhóm sinh viên vây quanh, thỉnh thoảng phát ra những tiếng 'meo meo' đầy thích thú.
Chu Kỳ nhiệt tình kéo Ninh Kỵ chen vào.
Trên bãi cỏ có hai con mèo đang nằm cạnh nhau, chúng mặc kệ thế giới xung quanh, thân thiết l**m lông cho nhau.
Một con là mèo sư tử lông trắng, to lớn vạm vỡ, mắt hai màu xanh - vàng, khí thế dọa người. Cơ thể rắn chắc, lồng ngực rộng lớn, nó lười biếng cúi đầu, nhẹ nhàng l**m lông mèo tam thể trong lòng.
Con mèo tam thể nhỏ hơn, bộ lông ba màu đan xen hài hòa, đen - trắng - cam hòa quyện tinh tế khiến bộ lông trông vừa sang trọng vừa có chiều sâu. Dưới ánh nắng, lớp lông phát sáng óng mượt, chóp đuôi bông xù xinh đẹp như một con cáo nhỏ.
Bộ lông lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến con mèo tam thể trở nên vô cùng bắt mắt. Dù không hiểu về mèo thì ai nhìn cũng biết đây là một con mèo tam thể hiếm và có phẩm chất tuyệt vời.
Hai cái đuôi bông xù quấn lấy nhau, trông vô cùng thân mật.
Ninh Kỵ ngồi xổm xuống nhìn một lát, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu ngẩn ra, quay sang nhìn Chu Kỳ đầy khó hiểu:
"Khoan... Hai con này chẳng phải đều là mèo đực à?"
Chu Kỳ cười hì hì, xách lồng vận chuyển lên: "Đúng rồi, đều là mèo đực hết. Hai cậu đã tận tay bắt nó lần trước còn gì, còn cái vụ 'thiến' cũng chính tay anh xử lý luôn."
Ninh Kỵ giật mình, quay đầu nhìn lại hai cái đuôi mèo đang quấn quýt lấy nhau, bối rối lặp lại: "Hai con... mèo gay?"
Một nữ sinh đứng cạnh nghiêng đầu, cười tít mắt giải thích cho Ninh Kỵ: "Đúng rồi đó, chúng nó tình cảm lắm, hầu như lúc nào cũng dính lấy nhau. Mỗi lần có pate mèo, Đại Bạch toàn để Tiểu Hoa ăn no trước, sau đó mới ăn phần thừa lại."
"Đại Bạch là mèo sư tử hai màu mắt, tính chiếm hữu lãnh thổ cực kỳ cao, chỉ cho phép Tiểu Hoa bước vào địa bàn của mình thôi."
Cô cười hì hì: "Ngọt lịm luôn ấy."
Dường như hai con mèo trong đám đông cũng cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn thẳng vào Ninh Kỵ.
Dáng vẻ này... như thể nhận ra người trước mặt chính là kẻ đã từng bắt chúng đi triệt sản vậy.
Ngay sau đó, hai con mèo đồng loạt dựng đuôi lên, hướng về phía Ninh Kỵ và Chu Kỳ mà gào loạn xạ, giọng kêu khàn đặc, trông cứ như đang chửi thề đầy giận dữ.
Ninh Kỵ quay đầu, có chút khó chịu hỏi Chu Kỳ: "Chúng nó đang chửi em đấy à?"
Chu Kỳ vẫn cười hì hì: "Ôi dào, mèo vốn vậy mà. Không phải trên mạng hay nói chủ nhân trước khi dắt mèo đi triệt sản nên đội mũ bảo hiểm à? Không thì sẽ bị nó trả thù đó."
"Mèo là loài động vật nhỏ mọn lắm."
Ninh Kỵ bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.
Cậu lập tức duỗi một ngón tay ra, ấn nhẹ lên đầu con mèo tam thể đang gào ầm ĩ, ra lệnh từ trên cao: "Im_____"
Hai con mèo: "......"
Nhìn chúng nó ngoan ngoãn im bặt, Ninh Kỵ hài lòng thu tay về, phủi mông đứng lên, thầm nghĩ: Cậu còn lâu mới sợ hai con 'gay nhỏ' chỉ biết kêu meo meo với mình này.
Kết quả là, ngay hôm sau, báo ứng ập tới.