Vì Sơ Ý, Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ

Chương 7


Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Vừa mới dứt lời, cô mới nhớ ra nhà mình chỉ có một phòng ngủ.

Vân Thư hận không thể chui xuống lỗ.
Hay là cô kêu kim chủ ba ba ngủ chung với cô? Nhưng cô không thể nói lời này ra được!
Bởi vì cô biết Phó Nhiên – kim chủ ba ba không phải người nóng vội, ngoài ra anh còn là một quý ông nho nhã lịch sự, đặc biệt rất nghiêm túc.

Cho nên trong đầu cô mới có suy nghĩ không đúng đắn, dù gì hai người cũng là mối quan hệ bao dưỡng… Với lại, nhỡ đâu cô làm kim chủ phật lòng, anh cảm thấy cô không biết rụt rè, nhỡ anh đuổi việc cô, cô phải làm sao bây giờ? Cô nghĩ mình nên giữ đạo đức nghề nghiệp, cô nhất định phải làm cho kim chủ hài lòng.
Trong lúc Vân Thư đang suy nghĩ liên thiên, Phó Nhiên chủ động tìm ra biện pháp tốt nhất: “Trong nhà còn thừa chăn không? Anh ngủ trên ghế sofa cũng được.”
Vân Thư quay lại nhìn chiếc ghế sofa nhỏ nhắn kia, quay sang nhìn dáng vẻ cao lớn kim chủ.

Cô biết cơ thể kim chủ không thể chui vừa vào chiếc ghế sofa kia được.

Cô lên tiếng: “Hay là để em ngủ trên ghế sofa.”
—— Kim chủ ba ba, mời ngài đi lên giường ngủ!
Phó Nhiên: “!!!”
—— Hay là, để anh ngủ cùng với cô… Không được, không được, không được!
Phó Nhiên hắng giọng, lịch sự nói: “Không sao đâu, cứ để anh ngủ trên sofa đi.


Em đi vào lấy chăn giúp anh.”
Vân Thư hơi do dự, cô không muốn để Phó Nhiên ngủ trên sofa.

Chưa kịp suy nghĩ, cô đã nói ra khỏi miệng: “Hay là anh với em ngủ chung với nhau nhé!”

Phó Nhiên: “!!!”
Vân Thư: “!!!”

“Ý của em không phải như vậy… Em” Vân Thư muốn khóc, cô nghĩ mình nên giải thích, nhưng càng nói cô càng thấy không ổn.

Thôi, thế là hết, thanh danh của cô đã hết, cô không còn muốn sống nữa.

Cô tiêu đời rồi QAQ~
Phó Nhiên giống như đã hiểu ra điều gì đó, anh khẽ gật đầu: “Ừ.”
Vân Thư:!!!…
Cô tiêu đời rồi QAQ~

May là, tuy trong nhà chỉ có duy nhất một phòng ngủ, nhưng vẫn còn dư ra một bộ chăn cùng với khăn mặt và bàn chải đánh răng mới.

Tuy nhiên đôi dép…
Không còn cái nào, đúng vậy, trong nhà chỉ còn thừa một đôi dép màu hồng đã được đánh rửa sạch sẽ.


Không sai, đây là đôi dép của Vân Thư.
Phó Nhiên: “…”
Vân Thư nắm chặt tay lại, cô lẩm bẩm nói: “Trong nhà chỉ còn đôi dép này.”
Phó Nhiên im lặng, nhưng anh vẫn đi dép vào, phía sau còn thừa nửa chân ra ngoài.

Anh cố tỏ ra bình tĩnh, cố chen về phía trước, nhưng bởi vì đôi dép này quá nhỏ, nên anh đành phải từ bỏ.

Anh lê đôi dép màu hồng kia, cố gắng đi về phía nhà tắm.
Chỉ là có hơi lạ, bước chân của anh, có vẻ… khá nhanh?
Vân Thư khẽ lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này trong khỏi đầu.

Cô vội vàng đi lấy chăn, thay ga đệm.
Làm xong tất cả mọi việc, Vân Thư nhìn lướt qua chiếc giường, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, ngày trước cô quyết định mua một chiếc giường lớn, nếu không…
Vân Thư khẽ lắc đầu, cô nhanh chóng loại những suy nghĩ dơ bẩn ra khỏi đầu mình.
“Em bị làm sao vậy?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau lưng cô, Vân Thư hoảng sợ, suýt chút nữa nhảy dựng lên.



Phó Nhiên nhếch khóe môi lên, anh tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Anh tắm xong rồi, em mau đi vào tắm đi.”
“Vâng…” Vân Thư nhanh chóng rời đi.
Khi thấy cô đã bước vào trong nhà tắm, Phó Nhiên không muốn diễn nữa, tiếng cười trầm thấp vang lên.

Khi anh nhìn qua cái giường lớn trong phòng, anh sững người lại, đôi tai ngày càng đỏ lên, giống như đã bị nướng chín..

Bình Luận (0)
Comment