Vi Sư Phụ

Chương 59

“Chỉ là thứ phế vật ngũ linh căn, hiện tại phụ mẫu ngươi cũng đã chết rồi, trong gia tộc ngươi chỉ là thứ đồ chơi có cũng như không, còn muốn phản kháng lại chúng ta!”

“Đúng vậy, chúng ta nể mặt ngươi, cho ngươi hầu hạ chính là phúc lớn của ngươi, còn dám cự tuyệt.”

Một thiếu niên khoảng mười hai tuổi, y phục mỏng manh cùng mái tóc dài bù xù nằm cuộn tròn trên mặt đất không nói một lời, để mặc cho mấy thiếu niên mười lăm sáu tuổi xung quanh mình vừa đánh vừa đá, cánh tay trần lộ ra đầy vết bầm tím.

“Nè, ta nói bọn nhóc, các ngươi của gia tộc nào vậy?”

Đột nhiên vang lên một giọng nữ khiến mấy thiếu niên dừng tay lại cảnh giác nhìn nữ tử y phục đỏ đột nhiên xuất hiện. Ánh mắt một thiếu niên đứng đầu trong đó lóe lên, bước lên cung kính nói: “Tiền bối, chúng tôi là gia tộc tu chân họ Ôn ở gần đây.” Những thiếu niên này tuy thích làm những chuyện ức hiếp kẻ yếu, nhưng gặp những tu sĩ mạnh hơn mình thì vẫn biết suy nghĩ.

“Ôn gia? Chưa nghe qua, cậu nằm dưới đất đó ta dẫn đi các ngươi không có ý kiến chứ.” Yến Vũ ngồi trên cành cây bên cạnh, không biết từ đâu lấy ra một bình rượu uống một ngụm, nói với một nụ cười hì hì.

Mấy thiếu nhiên nhìn mặt nhau, sắc mặt cũng không tốt lắm. Dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, ở trong gia tộc ít nhiều cũng được che chở nên cũng chẳng có mấy tâm cơ. Một lúc sao cuối cùng cũng có một thiếu niên nhịn không được miễn cưỡng hạ giọng nói: “Cho dù là vô dụng, đó cũng là người của Ôn gia chúng tôi.”

“Chậc chậc, không đồng ý e là vì các ngươi muốn dùng nó để mua vui thôi.” Yến Vũ giễu cợt không muốn nói thêm nữa, một làn sương lạ làm tan chảy mái tóc của cậu thiếu niên lên tiếng đó, khiến cho mấy thiếu niên bên đó sợ hãi đến nỗi mặt biến sắc và quay người bỏ chạy.

Sau khi Yến Vũ tu luyện Huyền Vân Quyết mới nhận ra sương khí đó, có vẻ giống với loại sương khí mà tiểu cô nương Tang Tử sử dụng, nàng ấy cũng từng suy đoán tiểu cô nương Tang Tử thật ra có phải là hậu sinh của nàng ấy hay không.

Yến Vũ nhảy khỏi cành cây, bước đến bên cậu thiếu niên đó. Cậu thiếu niên bị đánh đó cử động ngón tay, chậm rãi vươn người ngọ nguậy ngồi dậy, sau đó nở nụ cười nhìn về phía Yến Vũ đang đứng bên cạnh cúi xuống nhìn hắn ta. “Đa tạ tiền bối tương cứu.”

“Chà, tiểu tử ngươi cười khó coi quá, mới liếc qua một cái đã nhìn ra được là nụ cười giả tạo.” Yến Vũ do nghĩ đến cảnh muội muội nào đó đã cứu mình trước đó có chút hứng thú, cho nên nhất thời tâm huyết dâng trào mở miệng ngăn chặn những cậu thiếu niên đó, hai ngón tay nhéo gò má cậu thiếu niên gầy yếu nói.

Cậu thiếu niên bị đánh vẫn nở nụ cười dịu dàng giả tạo, “Nhưng nếu không cười tôi sẽ càng bị ức hiếp thảm thương hơn, về việc cười quá giả tạo, sau này luyện tập nhiều hơn là được.”

“Tiểu tử, ngươi thật thú vị, làm đệ tử của ta đi, thấy sao?” Yến Vũ ngồi xổm xuống, chọc chọc vào má bị bầm tím của hắn ta.

“Đồ nhi Ôn Lương bái kiến sư phụ.” Trong đôi mắt đen của cậu thiếu niên thoáng qua một tia sáng, kèm với nụ cười giả tạo mà Yến Vũ nói khấu đầu với nàng ấy.

“Nếu đã là đồ đệ của ta, thì sau này theo họ của ta, gọi là Yến Tường.” Yến Vũ nắm lấy cổ áo dính đầy bùn đất của tiểu thiếu niên kéo hắn ta dậy, một tay lắc bình rượu trước mặt hắn ta, “có biết uống rượu không, uống vài ly với sư phụ của ngươi?”

“Tường nhi không biết uống rượu, nhưng nếu sư phụ muốn con uống, đương nhiên con sẽ không từ chối.” Cậu thiếu niên bị thay đổi họ tên vẫn nở nụ cười.

Yến Vũ nhìn hắn ta như vậy, ánh mắt càng thêm thích thú, sau đó tùy tiện tìm một chỗ, đưa cho đồ đệ hai vò rượu lớn, ngồi một bên nhìn hắn ta uống hết.

Yến Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình thường, vết thương trên người cũng không quan tâm, Yến Vũ nói hắn ta uống bao nhiêu thì hắn ta uống bấy nhiêu, sau khi uống hết hai vò rượu lớn, Yến Tường ngồi đó không nhúc nhích. Nếu không phải Yến Vũ phát hiện tiểu tử này không nở nụ cười giả tạo như lúc nãy thì còn tưởng rằng tửu lượng của hắn ta tốt đến nỗi uống không say nữa.

“Đám người ức hiếp ngươi là ai?” Yến Vũ dò hỏi Yến Tường, hắn ta đang ngồi ngây ra đó không biết đang nghĩ gì.

“Một lũ kinh tởm vô dụng bất tài, sau này con sẽ giết hết bọn đó không chừa một ai.” Yến Tường đã uống say bất ngờ nói ra sự thật khiến cho Yến Vũ nhất thời không kịp phản ứng lại, phụt một cái phun hết rượu trong miệng ra.

“Vậy còn ta?”

“Một tu sĩ thần bí tùy tiện dường như có một sở thích đặc biệt.”

Yến Vũ giật giật khóe miệng, một khi đã say thì nói hết sự thật đúng thật là rất thú vị.

So với Yến Tường, kinh nghiệm của Yến Vũ không biết cao hơn bao nhiêu, đương nhiên biết rốt cuộc hắn ta là say thật hay giả say. Điều khiến cho nàng ấy cảm thấy thú vị chính là rõ ràng biết bộ dạng của mình sau khi say, mà Yến tường vẫn dám uống. Chút tâm tư đó chẳng qua là muốn nói cho nàng ấy biết, hắn ta sẽ ngoan ngoãn làm một đồ đệ không giấu giếm gì.

Không thể không nói đây là một đứa trẻ thông minh, cách làm của hắn ta quả thật làm cho Yến Vũ thầm chấp nhận hắn ta ngay bước đầu tiên. Tuổi còn nhỏ thì đã có tâm tư này, đáng tiếc là ngũ linh căn, nếu không nhất định sẽ có một triển vọng lớn.

Sau khi thở dài xong Yến Vũ liền nheo mắt lại cười một cách xấu xa, “Lúc nhỏ có đái dầm không?”

“Có.”

“Vậy có mộng tinh không?”

“Đó là cái gì?” thiếu niên đơ mặt ra, trong mắt đầy vẻ thắc mắc.

“Ây da ngươi xem bộ dạng uống say của ngươi đáng yêu chưa kìa ~” Yến Vũ ôm lấy đồ đệ xoa xoa trong vòng tay của mình, sau đó ném vào hồ làm tung tóe nước, “Rửa sạch sẽ rồi hãy lên, sẵn tiện làm cho tỉnh rượu.”

Giống như một gã bi ến thái nhìn cơ thể tr/ần t/rụi run rẩy của đồ đệ mười hai tuổi, Yến Vũ cười hì hì ném qua đó một chiếc váy.

Cô đơn lâu rời thì muốn tìm một người đi cùng, đây có lẽ là ý tưởng mà hầu hết các tu sĩ đều có. Yến Vũ dẫn theo đồ đệ mới thu nhận đi khắp nơi, giống như dẫn theo tiểu cô nương Tang Tử đi khắp nơi lúc trước vậy. Nhưng khác nhau chính là, Yến Vũ thường trêu chọc hiếp đáp đồ đệ, việc thích làm nhất chính là trêu chọc đồ đệ đến nỗi không thể cười, lúc này nàng ấy sẽ cười ha ha một cách mãn nguyện

Nhưng khi Yến Tường lớn lên từng ngày, người sư phụ Yến Vũ này phát hiện điều gì đó không ổn, nàng ấy ngày càng ít thấy nụ cười của đồ đệ hơn.

Lúc mới bắt đầu khi Yến Tường đi tắm, Yến Vũ sẽ lấy hết tất cả y phục của hắn ta, sau đó nhìn hắn ta tắm xong ngượng ngùng che chỗ đó đi khắp nơi tìm y phục, nàng ấy sẽ đột nhiên xuất hiện cười ha ha.

Nhưng sau đó, nàng ấy lấy y phục đi, đồ đệ tắm xong vẫn có thể giữ nụ cười dịu dàng đó, bước tới trước mặt nàng ấy với cơ thể trần trụi không chút che đậy, nở nụ cười nói: “Sư phụ lại giấu y phục của đồ nhi rồi phải không, thích y phục của đồ đệ như vậy thật khiến cho đồ nhi được sủng ái mà cảm thấy lo sợ đó.”

Dưới ánh mắt ngán ngẩm ấy, Yến Vũ chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết rốt cuộc cái không ổn đó là gì, cuối cùng cảm thấy sởn gai ốc mà ném trả y phục cho hắn ta.

Sở thích của Yến Vũ là khi so tài với đồ đệ, nàng ấy sẽ có ý xấu dùng Huyền Vân Quyết tu luyện sương khí làm tan chảy từng lỗ thủng lớn trên y phục của đồ đệ, sau đó nhìn bộ dạng thảm hại của hắn ta.

Đáng tiếc sau đó, cho dù y phục của hắn ta bị làm đến nỗi giống như một người hành khất, biểu cảm của Yến Tường vẫn không cảm thấy khó chịu chút nào. Ngược lại sư phụ Yến Vũ lại cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy làn da lộ ra của hắn ta, sau đó thì không thích dùng sương khí so tài với hắn ta nữa.

Còn nữa, khi Yến Tường muốn ăn thứ gì đó để no bụng, Yến Vũ tình cờ phát hiện đồ đệ này giấu kỹ chứng nghiện sạch sẽ, nên khi Yến Tường ăn gì đó luôn tự mình nếm thử trước, nói dễ nghe hơn là thử độc cho đồ đệ. Sau đó như đang xem kịch hay nhìn đồ đệ cố gắng không để lộ biểu cảm chán ghét, rồi vừa cười vừa ăn hết số thức ăn đó.

Nhưng sau đó cũng không biết là quen hay là mọi việc phát triển theo hướng ngược lại, Yến Tường nói dù thế nào đi nữa cũng không thể để sư phụ thử độc cho đồ đệ, mà đồ đệ phải thử độc cho sư phụ mới đúng. Cho nên sau đó, Yến Vũ muốn ăn cái gì, Yến Tường sẽ thử trước một miếng, sau đó mỉm cười dịu dàng đút cho Yến Vũ, bộ dạng không một chút chê bai, còn nói: “Sư phụ muốn thử cái gì thì nói với đồ nhi, để đồ nhi làm thay là được rồi.”

Cả việc uống rượu cũng lấy cái ly nhỏ tự mình uống cạn một nửa, nửa còn lại cung kính tiến lại trước mặt Yến Vũ nói: “Mời sư phụ uống.” Làm cho con ma men Yến Vũ cả rượu cũng không muốn uống nữa.

Những chuyện tương tự như vậy vẫn còn rất nhiều rất nhiều.

Sau khi Yến Tường được hai mươi tuổi, Yến Vũ phát hiện người làm sư phụ này gặp nguy cơ lớn. Nàng ấy vô tình bị đồ đệ trêu chọc ngược lại, hay cho việc gậy ông đập lưng ông! Yến Vũ suy đi nghĩ lại thì chỉ cảm thấy đồ đệ đang báo thù nàng ấy vì đã trêu chọc hắn ta.

Cũng may ở cùng với nhau ngần ấy năm, Yến Vũ biết rất rõ người đồ đệ luôn nở nụ cười dịu dàng này có lòng dạ cực kỳ hẹp hòi như thế nào. Có một lần nàng ấy ngẫu nhiên trở về Ôn gia, nơi nàng ấy đã gặp Yến Tường lúc trước, phát hiện trong những năm gần đây, hơn trăm người trong gia tộc họ Ôn đã chết do những tai nạn khác nhau. Cho dù Ôn gia là một gia tộc nhỏ, nhưng muốn tiêu diệt hết cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù sao cũng có một hai tu sĩ có thực lực có thể trấn giữ.

Nhưng sự thật chính là như vậy, gia tộc này đã suy sụp từng chút một. Nếu nói chuyện này không có chút quan hệ nào với đồ đệ, có chết Yến Vũ cũng không tin. Đặc biệt là sau khi nhận thức được thiên phú luyện độc cực cao của đồ đệ và việc hắn ta mỉm cười lấy ra một đống chất độc mà trước giờ chưa từng nghe qua.

“Dám trêu chọc sư phụ, thằng nhóc con, bà đây không chơi tâm cơ với ngươi, chúng ta so tài trực tiếp! Xem ta có đánh ngươi đến nỗi ôm lấy đùi của sư phụ mà nhận sai không!” Yến Vũ xoa xoa cằm suy nghĩ một lúc, khí thế hừng hực tìm thấy đồ đệ đang đọc sách dưới gốc cây, hất cằm lên. “Đến đây, để sư phụ xem ngươi gần đây có tiến triển gì không.”

Yến Tường nghe yêu cầu của sư phụ thì chẳng hề để bụng, càng lớn hắn ta càng tuấn tú nho nhã, khi nghe những lời này liền để sách xuống ngoan ngoãn đứng dậy, đơn phương bị đánh giống như ngày thường. Yến Tường là ngũ linh căn, cho dù hắn ta cố gắng đến đâu, tốc độ tu luyện cũng theo không kịp Yến Vũ, hơn nữa Yến Vũ sở hữu loại sương khí có sức sát thương lớn mạnh làm vũ khí sau khi tu luyện Huyền Vân Quyết.

Yến Tường bị đánh đến nằm trên mặt đất hồi lâu mới có sức lực đứng dậy, động tác thong thả vỗ vỗ bụi trên thân hình mảnh mai. Mặc dù bị đánh đến thảm hại nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn ta vẫn nở nụ cười, Yến Tường trông vẫn như một quý công tử được giáo dưỡng tốt. Yến Vũ nhìn đồ đệ như vậy cũng luôn cảm thấy kỳ lạ, bản thân mình rốt cuộc đã dạy thế nào được một đồ đệ như vậy.

“Lúc này sư phụ cũng nên ăn chút gì rồi, hôm nay sư phụ muốn ăn cái gì?” Hoàn toàn không nhìn ra hắn ta đã bị đánh một trận. Yến Tường vuốt vuốt mái tóc của mình đi đến bên cạnh Yến Vũ, phủi cát bụi lúc nãy khi đánh hắn ta vô tình dính phải trên người nàng ấy, dịu dàng nói.

Còn một nguyên nhân khiến bao nhiêu năm nay Yến Vũ nguyện để một đồ đệ nguy hiểm bụng dạ hẹp hòi và dần dần không thể hiểu nổi này ở bên cạnh, chính là bởi vì thức ăn do đồ đệ này làm rất ngon.

Lúc mới đầu vốn dĩ chỉ là muốn trêu chọc nên mới ăn thức ăn của hắn ta, sau đó không biết tại sao trở thành hắn ta làm đủ thứ đồ ăn cho nàng ấy và ăn cũng quen rồi.

Yến Vũ càng ngày càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, dường như có dự cảm nguy hiểm gì đó, nhưng lại không nắm rõ được ngọn nguồn của cảm giác phảng phất đó.

“Ngươi đang tính kế sư phụ ngươi?” Yến Vũ đột nhiên liếc nhìn người đồ đệ đang sắp xếp món ăn cho nàng ấy từ trên xuống dưới, cảnh giác nói.

Yến Tường dừng động tác lại, nghiêng mặt nhìn nàng ấy cười, “Sao sư phụ lại nghĩ như vậy, đồ nhi ái mộ kính ngưỡng sư phụ như vậy, sao có thể làm những chuyện không tốt với sư phụ được.”

Á, loại cảm giác kỳ lạ đó lại đến nữa, Yến Vũ bối rối suy nghĩ, rõ ràng tu vi của đồ đệ thấp hơn sư phụ này rất nhiều, tại sao nàng ấy lại có loại cảm giác này?

Sau đó, đúng thật là Yến Tường không làm điều gì với Yến Vũ, ngược lại Yến Vũ đã làm điều gì đó với đồ đệ.

“Cho dù tối qua sư phụ mặc cho đồ nhi không nguyện ý mà cư/ỡng b/ức đồ nhi, đồ nhi cũng sẽ không trách sư phụ.” Yến Tường ngồi bên giường y phục xộc xệch cười một cách dịu dàng.

Sáng sớm tỉnh dậy Yến Vũ ngẩn người ra khi phát hiện mình đang đè lên đồ đệ của mình, sau đó chứng cứ xác thực bị buộc tội là nàng ấy đã uống say rượu và cư/ỡng b/ức đồ đệ.
Bình Luận (0)
Comment