Vi Thần

Chương 7

“Các tiến sĩ lần này có vị tiểu công tử Thôi gia kia à?”

“Đúng, có hắn đó. Nhị giáp đệ lục danh.”

“Ôi trời, không phải nói là tài trí kiệt xuất, được xưng là Cố thái phó thứ hai sao? Nhưng năm đó Cố thái phó là trạng nguyên đệ nhất giáp mà.”

“Ha ha, chuyện thế này… Một kẻ nhà cao cửa rộng, lại là người của Thôi gia, mấy tên nịnh bợ còn ít à? Tài hoa, chẳng phải nói là được sao?”

“Chà… Thôi tiểu công tử, là Thôi tiểu công tử lúc trước ở kĩ viện tranh giành tình nhân với người ta, bởi vì huyên náo quá ầm ĩ nên đã bị đưa vào Kinh phủ, sau lại bị Thôi Minh Đường đại nhân đuổi ra khỏi nhà? Ôi, nhân phẩm thế… Chậc chậc… Đúng là danh tiếng lẫy lừng [1]…”

Các tân khoa tiến sĩ vây thành vòng tròn cùng nhau nói cười, ta và huynh là đồng hương, hai người bọn họ là đồng môn, ngu đệ ngưỡng mộ đại danh hiền huynh đã lâu, văn chương của hiền đệ có thể gọi là nhất tuyệt, chí hướng của ngu huynh… Thân mật thắm thiết như người một nhà. Tên tiểu tốt ngày trước mình xem thường thi đỗ bảng nhãn thám hoa, khuôn mặt rạng rỡ đắc ý biết bao, những lời nói trong quá khứ chẳng khác nào giáng cho mình một cái tát. Thôi Minh Húc hậm hực trong lòng, chỉ đơn giản đứng ở xa xa, không muốn nhập hội với bọn họ. Không may là lại nghe thấy lời trò chuyện của đám quần thần đằng sau cây cột, nhức tai cũng nhức lòng. Thế nhưng trên đại sảnh cung vàng điện ngọc không thể như trong thư phòng Thôi gia, đám người đó mỗi một người đều là tiền bối của hắn, mỗi một người hắn đều phải cúi đầu thi lễ gọi một tiếng “Đại nhân”, nào đâu phải nơi hắn nóng giận cáu bẳn? Đôi tay buông thỏng bên sườn siết lại thành đấm, khí huyết trong bụng cuộn trào lửa giận nhưng không làm gì được.

Vứt mấy lời bàn tán không muốn nghe qua một bên, Thôi Minh Húc dời đường nhìn về phía bên kia đại điện, ánh mắt không cẩn thận lại liếc qua bóng người cũng lẻ loi như hắn, những người khác đều tụm năm tụm ba nói chuyện, chỉ có mình y đứng ngoài lề câu chuyện, phần lớn cơ thể chìm vào chiếc bóng đổ của trụ cột, chỉ để lộ gương mặt trăng trắng, trên đó khảm một đôi mắt đen như màu mực, đăm đăm nhìn hắn. Tề Gia.

Thấy y, Thôi Minh Húc càng nổi giận đùng đùng, chính tên đần này hại hắn phân tâm lúc thi Hội. Thấy hắn khoa khảo không thành còn không buông tha, suốt ngày như oan hồn quấn quít lấy hắn: “Thôi huynh, chúc mừng huynh…” Hé môi lộ ra hàm răng trắng.

Có cái gì hay mà chúc mừng? Hắn đứng thứ sáu trong nhị giáp, tên tiểu tử bần cùng đói bụng chỉ dám gặm màn thầu lạnh tanh trong thư viện đứng thứ năm trong nhị giáp, một bước nặng nề mà dẫm nát đầu hắn. Tân khoa trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, hắn chỉ có thể ở trong dòng người rướn cổ lên nhìn, trên ngựa chỉ một người, dưới ngựa dân chúng hàng nghìn hàng vạn, hắn cùng lắm là một trong hàng nghìn hàng vạn ấy mà thôi. Thế có khác gì với thi rớt? Có khác gì với ngu dân tầm thường? Lẽ ra người đang mặc áo đỏ đai tím, đứng trong biển người chuyện trò vui vẻ hẳn là Thôi Minh Húc hắn, thế nhưng bây giờ lại biến thành một tên xấu xí nửa bên mặt không dám đi gặp người ngoài. Tiểu công tử Thôi gia có bao giờ bị người ta lạnh nhạt coi thường như thế? Đều là vì kẻ ngốc tên Tề Gia, tự y rúm ró mặc cho kẻ khác lườm nguýt chỉ vẽ thì không tính đi, cứ khăng khăng đòi hắn chịu tội chung.

Thôi Minh Húc thẹn quá hóa giận, hung hăng lườm Tề Gia, thấy y hiện lên vẻ sợ hãi, rụt đầu lại, cả người trốn vào bóng cây cột. Nhát gan, nhát gan, không triển vọng, một kẻ đần độn như vậy có tốt gì chứ. Biết bao lần nói hắn không ở nhà, y vẫn cứ hết một lần tiếp một lần tìm tới cửa, chẳng lẽ không nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn sẽ không từ bỏ? Vừa mới tan triều, y lại muốn chạy đến bắt chuyện, nếu không phải hắn xoay người bỏ trốn, ai biết y lại muốn nói ra chuyện gì? Trong triều đình này ai cũng chờ xem trò vui của Thôi Minh Húc, nếu để họ biết cái tên tiểu ngốc tử này quen biết hắn, không biết đâu chừng bọn họ còn nói ra cái gì nữa.

Ngoảnh đầu không thèm nhìn Tề Gia, trong tâm tưởng chốc lát sau đã không còn bình lặng, Thôi Minh Húc cảm thấy ngực cứ căng phồng, giống như muốn đem một ngọn đuốc đốt sạch sẽ cả cái kinh thành này, có như vậy thì mới thấy dễ thở. Lúc gần đi lại lướt mắt, không tìm thấy bóng dáng Tề Gia trong bóng râm.

Tân khoa trạng nguyên tên Từ Thừa Vọng, tuổi tác so với Thôi Minh Húc thì lớn hơn đôi ba tuổi, một vết sẹo đỏ to ở nửa bên mặt, từ bé mất cha, được quả phụ một tay nuôi lớn, nghe nói lúc quan sai mang tin mừng đến, hắn ta và mẹ đang ở trên đường rao bán đậu hủ. Một người như thế, trên đường tiện tay chỉ một ngón là có thể túm được, có gì mà quý hiếm? Cứ khư khư chọn hắn ta làm đầu bảng, còn muốn lấy quận chúa làm vợ, đương kim thánh thượng đến chủ hôn.

Tiếng kèn đồng thổi vang trời, trong phủ trạng nguyên mới xây chen chúc đầy người, có một người chưa tới cửa đã hô lớn: “Từ trạng nguyên, đại hỉ. Từ lão phu nhân, đại hỉ.” Vui mừng như chính lão cưới vợ. Đóng kịch gì đây? Thời gian trước người ta bán đậu hũ ở ven đường, ai quen biết ai à?

Thôi Minh Húc cụt hứng xuyên qua đám đông nhìn đôi tân nhân bên trong tam bái thiên địa rồi đưa vào động phòng.

“Thôi huynh, huynh cũng tới?” Tay áo bị kéo, Thôi Minh Húc khỏi cần cúi đầu cũng biết là ai. Làm một tên ngu đần thật tốt, muốn xem thì xem, muốn nghe thì nghe, ban ngày bị ức hiếp chèn ép đến đêm ngủ một giấc lại quên sạch sành sanh.

Tề Gia thì dường như không phát hiện sự bất mãn của hắn, cứ một mực thao thao bất tuyệt: “Hai ngày trước nhị thúc của ta trên đường đi buôn bán tạt ngang qua kinh thành, có mang theo vài thứ, Thôi huynh, lúc nào đến xem sao. Lúc huynh trúng tuyển, ta còn chưa tặng lễ mừng. Hai hôm trước ta nghe Chu đại nhân của Hàn Lâm Viện nói, đề lần thi Hội này so với những năm trước khó hơn, trong hàng ngàn chỉ có thể chọn một, các vị đại nhân vì sắp xếp thứ hạng đã tranh cãi một khoảng thời gian. Có thể có tên trên bảng đều là chân tài thực học, vả lại xét về tài học phẩm chất đều tài trí hơn người…”

Xoay người vươn tay chỉ vào đám đông, vì hắn mà giới thiệu nhân sự trong triều: “Đó là Chu đại nhân, tiểu thư nhà Chu đại nhân và thiên kim nhà Trương đại nhân lần này đều nhập cung để tuyển hoàng hậu, hai vị đại nhân không ít lần ngấm ngầm phân tranh cao thấp. Người mặc áo tím bên kia là Sử các lão, trong triều rất nhiều đại nhân quen biết với ông ta. Ngồi bên cạnh ông ấy là Lý các lão, nếu có qua lại với Sử các lão thì phải cẩn thận người bên Lý các lão…”

Mặt Thôi Minh Húc u ám, có y ở bên cạnh hắn cảm thấy hờn dỗi cứ luẩn quẩn trong lòng mấy ngày nay tăng thêm một nấc. Hắn muốn quay ra hét một câu đừng làm phiền ta, nhưng miệng cứ mím chặt làm thế nào cũng không mở ra.

“Ô kìa, Thôi tiểu công tử.” Có người quay sang bắt chuyện, thấy Tề Gia đứng kế bên hắn: “Tiểu Tề đại nhân ở đây. Nhị vị quen biết?”

“Chúng ta…” – Tề Gia đang muốn trả lời, Thôi Minh Húc đi trước một bước đáp:

“Không quen.”

Tề Gia mất một lúc không nói lời nào, hồi lâu mới đáp: “Đúng, không, không quen.”

Người kia thấy kì quái: “Nghe nói hai vị thuở trước cùng một thư viện.” Cũng không cùng trường với gã, gã ta hỏi mấy chi tiết ấy làm gì?

“Phải, phải không? Tại hạ chưa từng thấy Thôi… Thôi tiểu công tử.” Thôi Minh Húc không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ cảm giác giọng của y rất nhỏ. Y xoay người đi, như hắn mong muốn, Tề Gia không nói thêm gì cả, thế nhưng hình như có chút bất thường, ngay cả hô hấp của y cũng không nhận ra, tựa như y cứ từ từ, từ từ tàn lụi bên cạnh hắn rồi sau đó tiêu tan mất. Cơn thịnh nộ trào dâng bị sự hoảng loạn không biết tên thay thế, hai mắt Thôi Minh Húc nhìn chằm chằm vào sảnh đường, nỗ lực kiềm chế xung động muốn xoay sang liếc mắt một cái.

Đôi tân nhân làm lễ xong, dòng người tuôn vào nội đường, Thôi Minh Húc xuôi theo dòng người bước vài bước rồi quay đầu lại, Tề Gia còn đứng nguyên tại chỗ, chỉ ngẩng đầu lên cười với hắn: “Thôi huynh, chuyện vui của huynh và Ngọc cô nương là lúc nào?”

Nụ cười đó như là không muốn cười nhưng cứ tuyệt vọng mà nặn ra, không giống đang cười mà tựa đang khóc, đôi mắt đen láy cứ chớp mở nhìn mình, từ trong ấy thậm chí có thể nhìn thấy nét mặt sững sờ của bản thân.

Thôi Minh Húc ngừng bước, hai mắt không tự chủ nhìn nụ cười khó coi của y: “Rất nhanh.”

Ninh Hoài Cảnh nói: “Xuân Phong ma ma đúng là hận không thể nấu nhừ thịt của nàng ấy ra thành đống bạc trắng loáng, coi chừng thân quyến xinh đẹp như hoa không lấy được vào tay, ngược lại gia tài bạc triệu đều nối nhau đi mất.”

Thôi Minh Húc say sưa ngắm cái bàn học của mình: “Vãn Tiều sao không tới?”

“Hắn đi Tây Vực thu mua hàng hóa rồi.” – Ninh Hoài Cảnh nói: “Lớn rồi, chung quy cũng phải trưởng thành, không thể cứ quậy phá mãi.”

Lời này không giống lời của công tử ca xưa nay trụy lạc không trói buộc, dứt lời, chính hắn ta cũng cười: “Khách Thu thi Hội không đậu, gia đình của hắn cũng đang tìm cách xoay sở cho hắn một công việc vặt. Về phần ta… Cứ vậy thôi, dù sao thì cha ta cũng không trông chờ ta có khả năng làm được việc gì lớn lao.”

Khuôn mặt Thôi Minh Húc cũng lộ ra vẻ sầu muộn, một lát sau, nhìn nghiên mực trên bàn nói: “Có một thứ muốn đưa đến Chức Cẩm Đường của Vãn Tiều để ước tính giá cả.”

Ninh Hoài Cảnh kinh hãi: “Ngươi mạt đến mức này à?”

“Cũng không phải.” Thôi Minh Húc nói một cách chậm rãi: “Cưới Phiêu Phiêu là chuyện của ta, dù sao thì không thể để đại ca ta bỏ tiền ra.”

“Vậy ngươi cũng…”

“Thật ra cũng không phải là không có tiền, chỉ là, chỉ là…” Vô số từ ngữ cứ xoay tròn trong đầu, nghĩ rằng phải duỗi tay cố sức bắt lấy một chữ, thế nhưng nửa chữ cũng không nắm được. Thôi Minh Húc nhìn đăm đăm nghiên mực trên bàn, nói được phân nửa, nửa còn lại nghĩ không ra.

“Ngươi bỏ được?” Nét mặt Ninh Hoài Cảnh trở nên nghiêm trang, đôi mắt luôn ngậm cười cũng hướng về nghiên mực lấp lánh ánh sáng u sầm: “Việc này ngươi cần suy nghĩ cho thật kĩ.”

“Bỏ được.”

Hai chữ ra khỏi miệng, tựa như tất cả sức lực cũng tiêu tan hết. Hắn muốn vì Ngọc Phiêu Phiêu mà chuộc thân, sau đó cưới nàng. Mộng tưởng ấp ủ trong ba năm, ngày cũng nhớ, đêm cũng nghĩ, ba năm tròn, ngay cả đại ca hắn cũng không cách nào ngăn cản, còn có lý do nào mà phải từ bỏ? Vốn dĩ Thôi Minh Húc muốn đi trên một con đường thênh thang, bằng phẳng, suôn sẻ, an toàn. Đây mới là cuộc sống hắn luôn luôn mơ ước, ở hiện tại mọi thứ đã trong tầm tay, vì sao mà hắn phải lùi bước?

Nghiên mực trên bàn trước sau vẫn yên ắng thầm lặng, nó nói những lời không có biểu cảm, thật giống như cái người vẫn đứng bên cạnh hắn nhưng thoắt cái cả hơi thở cũng không nhận ra được. Thấy nó lại nghĩ tới y, trong lòng trăm mối tơ vò, đắng cay pha lẫn sợ hãi, như thể vách núi vạn trượng đang ở dưới chân, nhìn lâu thì sẽ thực sự nhảy xuống. Vì vậy không muốn nhìn thấy nữa. Những lời như vậy không thể nói thành lời, Thôi Minh Húc ngập ngừng nhìn về phía Ninh Hoài Cảnh nhưng lại thấy trong đôi mắt hắn ta là sự thương hại.

“Người tặng nó cho ngươi sẽ nghĩ thế nào?”

Hắn chưa bao giờ biết lời của Ninh Hoài Cảnh ngoại trừ đùa cợt, khuyên nhủ và vờ đứng đắn còn có thể làm tổn thương người khác, chỉ một lời đã chạm trúng nơi mình không muốn đối mặt nhất sâu trong cõi lòng, đầm đìa máu đào.

“Nghiên mực này là một nghiên mực tốt, chất đá là loại đứng đầu, điêu khắc cũng tuyệt, ao sen ánh trăng, chậc chậc… Một món đồ độc đáo hiếm có.” Chưởng quỹ của Chức Cẩm Đường cầm nghiên mực để trước mắt tỉ mỉ quan sát.

Thôi Minh Húc ngồi một bên thẫn thờ nhìn vẻ mừng rỡ trên mặt ông ta. Tất nhiên đây là một nghiên mực tốt, xúc cảm nhẵn mịn, âm ẩm lại có hơi mát. Thành nghiên mực chạm trổ một nụ sen mỹ miều sắp nở, thân cây thẳng tắp, kĩ thuật dùng dao lưu loát tuyệt đẹp. Hoa văn nghiên mực làm thành một lá sen lớn, gân lá rõ ràng, cảm giác như chỉ cần dùng ngón tay vuốt nhẹ là có thể cảm thụ được niềm hân hoan của phiến lá đang từ từ bung mở. Nghiên mực này đã đặt trên bàn học hắn từ rất lâu, nhắm mắt lại cũng miêu tả được hình dáng của nó, đầu ngón tay chạm lên, cảm xúc nhẵn mịn còn vương vấn trên ngón tay, không điểm nào không vừa lòng hắn, thuận theo ý của hắn, giống như tạo hóa sáng tạo vì hắn mà tạc thành.

Hắn nhìn đôi tay như cuộn dây mây khô héo của lão già râu trắng đem tâm ái chi vật của mình ra mà đập mà gõ, nét mặt chốc thì thờ ơ chốc thì khôn khéo, tâm tình không thể thả lỏng cũng giống nghiên mực cứ hoảng loạn bất an không cách nào bình tĩnh.

Ninh Hoài Cảnh nói: “Người tặng nó cho ngươi sẽ nghĩ thế nào?”

Còn nghĩ thế nào nữa, tên ngốc đó nhất định là thấy mất mát buồn bã rồi lại vờ mạnh mẽ chẳng có gì, ở trước mặt hắn lại lộ ra hai cái răng nanh: “A, không tìm thấy? Không phải là một món đồ tốt, Thôi huynh huynh đừng vội.” Nở nụ cười làm hắn cảm thấy còn khó coi hơn cả khóc.

Mắt cay, khó thở, bối rối.

Tên ngốc kia va vấp trong quan trường, sau khi tan triều một mình y đứng đờ ra nơi bóng râm. Y không muốn nhưng cha y muốn, vậy nên y gật đầu. Tương lai một đời cộng thêm tính mạng chính mình đổi lấy khuôn mặt một lần tươi cười của cha già và nghiên mực này.

Lão quản gia nói: “Lão gia dạy con rất nghiêm, từ nhỏ thiếu gia đã bị phạt không ít lần. Đây là món quà đầu tiên cậu ấy nhận được và cũng là duy nhất. Xin công tử hãy giữ gìn cẩn thận.” Ánh mắt ấy nhìn hắn đến đỏ bừng cả mặt, đầu cũng không ngẩng lên nổi.

Nếu để cho Tề Gia biết sẽ khiến y nghĩ như thế nào?

Ngốc tử sẽ không từ chối, ngốc tử sẽ không bật khóc, ngốc tử sẽ không nổi giận đùng đùng cho hắn một bạt tai đến nỗi hoa mắt ù tai ngã sóng soài trên đất. Khi đối mặt với sự ức hiếp, ngốc tử chỉ biết nhắm chặt đôi mắt sáng đem thân thể rút vào chiếc bóng đổ. Ngốc tử ngẩng mặt hỏi hắn: “Thôi huynh, chuyện vui của huynh và Ngọc cô nương là lúc nào?” Đôi mắt như điểm sơn mài, tôn lên bờ môi khép hờ đỏ như máu, phơi bày gương mặt trắng tựa tuyết gầy đến lộ ra chiếc cằm nhọn.

Tề Gia đối với hi vọng nhỏ bé của Thôi Minh Húc như thể ngọn lửa sắp tắt lung lay trong gió, mong manh như không tồn tại.

Trái tim bị bóp nghẹn, phủ tạng trong bụng cuộn trào. Mặt nóng bừng, não vang lên tiếng ong ong. Điên rồi.

Ông chủ còn đang nhíu mày đem nghiên mực lật qua lật lại ngắm nhìn: “Ồ… Ở đây…”

Hắn giật lấy nghiên mực từ trong tay lão, ông chủ bất ngờ trừng mắt: “Thôi công tử.”

Cầm lấy chiếc khăn gấm ở bên gói qua loa nó lại, Thôi Minh Húc như làn gió chạy vội ra ngoài: “Bản công tử không bán nữa!”

Nghiên mực này có nỡ lòng nào mà bán không?

Không nỡ.

Bất chấp cái gì là văn hóa lễ giáo, quan tâm làm chi miệng lưỡi thế gian, vội vã như ngựa không dừng vó chạy về hướng con ngõ sâu ở thành Nam mà những ngày gần đây nghĩ cũng không dám nghĩ đến, tim như đánh trống, ngay cả tiếng gõ khoen cửa cũng “rầm rầm” gấp gáp như chiến mã cất vó.

“Tề Gia, Tề Gia, ra đây!” Hắn muốn gặp y. Chạy nhanh làm toàn thân hắn nóng hừng hực, chuỗi ngọc trên lăng vân quan hỗn loạn lẫn lộn với tóc, những sợi tóc mướt mồ hôi dính ướt rơi xuống trán. Hơi nóng trong lòng bàn tay xuyên thấu cả tấm khăn gấm, nghiên mực trong tay như thể trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng của hắn.

Cánh cổng màu son “Két ——” một tiếng mở ra, từ bên trong lộ ra khuôn mặt lơ mơ buồn ngủ của lão quản gia: “Thiếu gia nhà ta phụng mệnh tiến cung còn chưa về.”

Sau đó, cánh cổng bị đóng lại, khoen cửa bằng đồng đập vào cánh cửa, phát ra tiếng vang “cộp cộp”.

Đỉnh đầu bị một thùng nước tuyết buốt giá tạt xuống.

Trăng giữa trời, treo một màu vàng trong trẻo lờn lợt dưới màn đêm màu chàm trầm lắng, tựa như nụ cười tẻ nhạt bên khóe môi của con người bạc tình. Bóng đêm dần dày, có cơn gió thổi vun vút vào căn phòng trên con hẻm nhỏ không người, hất tung vạt áo, làn da lan tỏa một cơn lạnh khẽ khàng. Người đi lại trên đường thưa dần, đã tối rồi, nếu không nhanh về nhà, sư tử Hà Đông trong nhà sẽ cài chốt khóa cửa không cho vào phòng đâu.

Thôi Minh Húc lê bước trên đường, từ hẻm nhỏ thanh vắng tĩnh lặng ở thành Nam đến khu chợ đêm đèn đuốc rực sáng, dọc đường không thấy kiệu của Tề Gia lướt ngang qua mình, bước chân kéo thành một hình chữ “nhất” dài thật dài. Đã trễ thế này, còn đang trong cung… Hoàng đế triệu y đến làm gì đây? Tâm tình nhộn nhạo kịch liệt lúc ban đầu được gió đêm xoa dịu, ngờ vực như sợi dây leo quấn lấy sự mất mát ngày càng sâu càng nhiều. Y càng không phải là trọng thần nắm giữ nửa giang sơn trong tay, đã trễ thế này còn ở lại trong cung làm gì? Tề Gia có thể làm được gì? Suy đi nghĩ lại cũng đoán không ra, thế là nghiên mực trong tay lại thêm trĩu nặng.

Phía trước xảy ra chuyện gì đó, tiếng kêu thét và tiếng khóc la rạch nát thiên không mênh mông vô bờ, những chiếc đèn lồng bằng lụa đỏ xâu thành chuỗi treo trên những giác ngói sáng như muốn thiêu đốt.

“Phiêu Phiêu ơi, Phiêu Phiêu của ta…” Một tiếng khóc cao ngất lọt vào tai chọt cho Thôi Minh Húc chẳng biết đã ngao du đến cõi thần tiên nào bất ngờ giật mình một cái, tiếp theo đó cổ tay nhận ngay một cơn đau, móng tay dài sơn đỏ rực như muốn tướt lấy một miếng thịt từ cổ tay hắn. Thôi Minh Húc còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn cho kĩ thì một đóa hồng mẫu đơn lớn đã lao thẳng vào tầm mắt, ánh mắt thuận theo đóa hoa cùng nhau rơi xuống, thấy hai hàng lệ dính son phấn phấn thơm có lẽ còn có cả phấn mặt vô hạn thê lương mà trôi tuột, cuối cùng từ nước mắt thuần biến thành nước đục. Thế là gương mặt chăm chút điểm tô cũng hóa thành một đống lộn xộn, năm sắc lẫn lộn, bảy màu lung tung, giống như mấy bức vẽ bậy trên giấy mà đại chất tử nhà Thôi Minh Húc tiện tay cầm bút vẽ ra.

“Thôi tiểu công tử…” Người phụ nữ nắm cổ tay hắn như kẻ chết chìm vớ được mớ rơm rạ, Thôi Minh Húc thấy phấn trắng như hoa tuyết trên mặt bà ta trôi đi lộ ra nếp nhăn tinh tế chỗ khóe mắt: “Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu của ta! Không ngờ, không ngờ lại trốn theo người ta!”

Giao mùa xuân hạ luôn luôn nhiều mưa, không trung vang tiếng ầm ầm ngay tức khắc những khóm mây đen tản đi, đánh ra một tia sấm sét. Bàn tay cầm nghiên mực của Thôi Minh Húc buông thõng xuống, móng tay dài thật dài lại bấm vào sâu một chút, đau đến mức hít ngược hơi lạnh: “Phiêu Phiêu nàng…”

“Trốn rồi! Hai ngày trước ta còn nói với nó, Phiêu Phiêu con đã có tuổi rồi, ma ma tìm cho con một nhà tốt. Ai biết đâu nó mới đó còn cười toe toét nịnh nọt ta, chớp mắt sau đã bỏ trốn!” Nước mắt Xuân Phong ma ma rơi càng nhiều hơn, nhiều tới mức gò má nền đỏ vạch những đường trắng: “Ôi trời ơi, để dạy dỗ cho nó ta đã tốn biết bao nhiêu tiền bạc mà! Thi thư, vẽ tranh, gảy đàn, đánh cờ, hát xướng còn có xiêm y, trang sức… hết món này đến món khác. Son phấn cũng tốn bạc mua đó! Bạc! Đồ tiểu tiện nhân vô lương tâm! Nói thì hay lắm, nào là chuộc thân cho bản thân, nó để lại được mấy đồng bạc chứ? Nội ăn ở mấy năm nay của nó còn chưa đủ kìa! Bạc của ta ơi…”

Nói đến bạc bà càng khóc lóc thảm thương hơn, giống như không phải Ngọc Phiêu Phiêu bỏ trốn mà là Ngọc Phiêu Phiêu khoét mất miếng thịt trên người bà ta, phá hỏng mơ tưởng bà tính toán nhiều năm qua: “Thôi tiểu công tử, ngài chậm chân rồi!”

Giọng nói sắc nhọn của bà miết vào đầu Thôi Minh Húc kêu ong ong, Ngọc Phiêu Phiêu đi, hắn tới chậm một bước. Một năm trước hắn còn tinh thần phấn chấn, dưới cành liễu ở hoa viên Thôi gia hắn mạnh miệng nói với đại tẩu, hắn muốn đỗ trạng nguyên, sau đó lấy Ngọc Phiêu Phiêu. Đại tẩu cười nói hắn tính toán thật chu đáo, hắn thì cười ha ha, khoác lác rằng sau một năm thì sẽ thấy kết quả thật.

Hiện tại, hắn thi cử không vừa ý, giai nhân không biết hành tung, đại đăng khoa tiểu đăng khoa không cái nào như nguyện, vậy tính toán gì đây? Tựa như nghe thấy tiếng rung của xà nhà, vụn gỗ rơi xuống đầu vai, những hạt bụi nứt vỡ văng tung tóe nát bấy bên cạnh, thế giới mình khổ tâm tạo dựng nửa đời người trong một đêm sụp đổ tan tành. Thôi Minh Húc nửa đời suôn sẻ, bất thình lình vấp chân té ngã lộn mèo, hoạn lộ thênh thang dường như cũng chẳng còn thấy ánh dương, hắn thất hồn lạc phách cầm nghiên mực, mũi chân chẳng rõ từ lúc nào đã chuyển hướng về phía con đường mòn quanh co.

Tề Gia, so với Ngọc Phiêu Phiêu chạy trốn hắn càng để tâm lúc này Tề Gia đang ở trong cung làm gì.

Một đêm trắng mắt đến hừng đông, khi thượng triều tinh thần có hơi lơ đễnh, Thôi Minh Đường quay đầu cho hắn mấy cái liếc xéo, quở trách vẻ uể oải của hắn. Thôi Minh Húc xoay sang, thấy Tề Gia mặc bộ quan bào màu mạ non đứng trong đám người cúi đầu khom lưng.

Sắc mặt Lục thừa tướng không tốt mấy, hôm nay hoàng đế có vẻ cũng không có tinh thần. Điều này không phải do Thôi Minh Húc thấy mà là sau khi tan triều vài vị đạ nhân cốt cán nói như thế: “Phải chăng là…”

Tiếng nói chuyện bất chợt hạ thấp xuống, mấy chiếc mũ ô sa chau đầu chen chúc nhau, rồi “Ầm ──” một tiếng tản ra, trên mặt người người kèm theo nụ cười lạ lùng, giống như đám ruồi nhặng đang phân chia chiến lợi phẩm.

Người hầu thân cận của hoàng đế là Linh công công ở ngoài điện vẫy vẫy tay, Tề Gia chạy vội ra. Tiếng bàn tán xung quanh lại to lên, đầu tiên là mấy tiến sĩ mới vào triều đặt câu hỏi: “Vị Tề đại nhân này lai lịch thế nào?”

Các cựu thần quanh đó đáp: “Tiểu Tề đại nhân thuộc Lễ bộ, là điểm sáng trong mắt thánh giá.”

“Tiểu Tề… Là một tên quan quèn mà lại bận rộn hơn cả mấy các lão sao?” Câu này đã hỏi trúng ý.

Lúc này buổi tảo triều đã tan từ lâu, những trọng thần thực thụ phụ quốc trì triều đều đã tán đi không còn bao nhiêu, số còn lại không là đám xúi giục không cách tiến bước thì cũng là mấy tên nhàn rỗi kém cỏi hoặc là nhân vật bé nhỏ, ăn không ngồi rồi không có việc làm, có vót nhọn đầu cũng không có cơ hội đợi lên như diều gặp gió, trái lại ân oán các bè cánh trong triều đình thì nắm rõ như lòng bàn tay.

Mọi người một mặt bước khỏi đại điện mặt khác thì vừa lắc lư vừa bày ra cái vẻ cậy mình nhiều tuổi: “Tiểu Tề chỉ có bệ hạ mới có thể gọi, nhớ cho kĩ. Chúng ta phải gọi người ta là Tiểu Tề đại nhân, ngay cả Lục thừa tướng còn kêu như thế, đừng gọi sai.”

“Được ân sủng lớn thế à?” Có người tặc lưỡi. Bạn đang �

“Ha, đối với chúng ta mà nói thì lớn như trời vậy, với người ta thì không tính là chi. Ngự thư phòng là nơi thế nào? Là nơi mà bốn vị các lão, Lục thừa tướng, Phương Tái Đạo đại nhân, Tần lão nguyên soái còn thêm Cố thái phó thuở trước, những thần tử đắc lực như thế mới được vào thương nghị, Tiểu Tề đại nhân của chúng ta – một quan thất phẩm – còn là khách quen. Ngài nói xem có bao nhiêu ân điển?”

“Vậy… Vậy là lề lối gì?”

Tiếng cười mờ ám trôi nổi đây đó, Thôi Minh Húc theo phía sau đám người, thấy bọn họ quây quanh thành một vòng tròn như thể phát hiện ra bí bảo nào đó: “Chuyện này à, nhất định không thể nói càn, có thể nói thế này, thật ra cũng không phải là chuyện gì lạ, lịch triều lịch đại đều có…”

“Không xa lạ gì cả. Trong sử sách cũng có.”

“Rốt cuộc là gì?”

“Ha ha, các vị đều là người một bụng kinh luân học phú đầy xe, so với mấy lão thất phu chúng ta thì các vị đọc sách đến thuộc làu. Chẳng phải trên sử sách chuyên phân ra một phần gọi là nịnh hạnh [2] sao?”

Tiếng cười như ruồi nhặng tỏa ra ong ong, hai chữ nịnh hạnh xuyên phá không gian, Thôi Minh Húc bỗng nhiên dừng bước, nghe mấy tên đầu óc ngu si không buông tha mà truy hỏi: “Có chuyện này à? Sao thế được?”

“Có gì không thể. Việc trong cung… Ai nói rõ được, còn người tinh tường thì sẽ không ở đây làm người mà là đã xuống thành quỷ rồi. Một quan thất phẩm, biết trị quốc? Biết đánh trận? Biết an dân? Nói đùa cũng không đến nỗi đó. Bệ hạ đi tới đâu đem theo cậu ta tới đó, quá nửa đêm còn ở lại ngự thư phòng, lúc xuất cung đi một đoạn đã hết nửa ngày, làm chuyện gì ai biết chứ? Nếu không, chỉ bằng tài cán của vị Tiểu Tề đại nhân này sao có thể còn tốt lành đứng trong triều cho tới bây giờ? Cố thái phó người ta một đời anh tài còn không có một cái kết tốt nữa là.”

Tiếng than thở vang lên: “Không nhận ra.”

“Cách hành sự của hoàng gia ngài nhìn ra được à? Chuyện trong chốn quan trường, khi thì cần thông minh, lúc lại không cần thông minh, học vấn cao thì sao chứ. Ta không được phúc khí của vị Tiểu Tề đại nhân này.”

Đoàn người dần tới cửa cung, còn ra vẻ sinh ly tử biệt có ý không muốn rời, ngôn từ tuôn ra càng lúc càng khó nghe, “lộng thần “, “nam sủng “, “tiểu quan nhi”… cộng thêm cả những tiếng cười dung tục cứ một tiếng nối một tiếng nhảy vào tai, nắm tay siết chặt cũng không cách chi làm giảm bớt cơn giận và sự ghen tức.

Thôi Minh Húc vung hai tay tách cái đám người nói năng văng mưa tung tóe đằng trước mặt ra, một mình sải bước về phía chiếc kiệu ngoài cửa cung, màn kiệu suýt chút nữa đã bị kéo rách: “Hồi phủ!”

Mở miệng rồi mới phát hiện, giọng khàn khàn giống như từ lúc ra khỏi nhà đến giờ chưa uống ngụm nước nào.

“Chà, cao ngạo thế!”

“A, vị Thôi tiểu công tử đó, là tên không đỗ trạng nguyên, nghe nói người trong lòng cũng trốn theo tên khác.”

“Có chuyện vậy à? A ha…”

Không để ý tới nhàn ngôn toái ngữ phía sau, chiếc kiệu cứ lật bật nhấc lên rồi lại lật bật lắc lư trên đường lớn. Bên trong kiệu mờ mờ một màu xanh sẫm, Thôi Minh Húc mở miệng hớp một hơi to. Biết rõ là vô căn cứ nhưng những gì vừa nghe cứ chiếm cứ trong đầu xua đi không được, nịnh hạnh, bệ hạ đi tới đâu đem y theo tới đó, quá nửa đêm còn ở lại ngự thư phòng… Khó trách đêm qua hắn đến Tề phủ y còn chưa về, lúc đêm khuya, vầng trăng non ở trên cao đã cong thành một nụ cười nhạt, con hẻm nhỏ yên tĩnh vắng người ở thành Nam kia tối om gần như không thấy năm ngón tay, khuya thế đấy, y còn ở lại trong cung, có thể làm gì?

Ngôn ngữ mờ ám và lạ lùng châm chích trong đầu, lồng ngực ngột ngạt hết đợt này đến đợt khác. Hơi thở hít vào thở ra ngày càng trở nên ngắn và gấp, hai lông mày kiếm chau lại thành một nút thắt, màn kiệu trong tay càng siết càng chặt.

“Ai ai, Thôi tiểu công tử ơi.” Đằng trước có người cản kiệu, Xuân Phong ma ma tối hôm qua còn khóc đến kinh thiên động địa đính đôi mắt như hạch đào đứng trước Thôi Minh Húc.

“Ma ma có việc?” Tối qua Thôi Minh Húc cả đêm chưa ngủ, thấy bà, mệt nhọc càng ùn ùn kéo tới.

“Chuyện thế này, có một thứ ta không tiện đem đến hiệu cầm đồ, chỉ đành phải làm phiền Thôi tiểu công tử ngài tới nhận.” – Xuân Phong ma ma vội vàng nói, bàn tay vừa lật, trong lòng bàn tay trắng như tuyết dư ra một chuỗi vòng ngọc đỏ tươi, đỏ đến mức óng ánh lấp lánh, hào quang tỏa ra bốn phía.

Thắt lưng Thôi Minh Húc tức khắc bật dậy, tròng mắt đen ánh vàng khắc nghiệt đảo qua phía người phụ nữ bị hắn dọa đến nhảy dựng lên: “Từ đâu ra?”

“Ngài biết vòng ngọc này?” – Xuân Phong ma ma bị hắn nhìn chòng chọc lui về sau nửa bước, một tay che ngực, dè chừng hỏi han.

Đương nhiên biết. Dưới Xuân Phong Đắc Ý lâu, trong con hẻm nhỏ tối tăm hắn nhìn Tề Gia nắm tay siết thành quyền, nhếch mi hỏi hắn: “Huynh đoán xem đây là gì?” Hiếm khi y cười thật xảo quyệt lại thông minh. Chỉ vì một lời nói khi say của Thôi Minh Húc, Tề Gia chạy khắp kinh thành mới tìm được chuỗi vòng này, từng viên ngọc đỏ tươi đều như là tâm huyết của Tề Gia, hắn thấy không xứng đáng. Kí ức về sóng lòng dâng trào vào đêm đó đến nay hãy còn mới mẻ, sao không nhớ cho được?

“Từ đâu ra?” – Thôi Minh Húc hỏi lần thứ hai, khẩu khí thêm phần u ám.

“Là Vu Giản Chi gửi tới. A không, ta thấy là tên tiểu tử nghèo kia mang tặng Phiêu Phiêu, thời gian Phiêu Phiêu bỏ đi thì để lại. Ta lường trước tên tiểu tử nghèo kia cũng chả tặng nổi món nào tốt, ngờ đâu lại không tệ, đem cầm không chừng còn được…”

“Vu Giản Chi tặng?” Rõ ràng là Tề Gia mà.

Vậy là Tề Gia đưa ngược lại cho Vu Giản Chi. Tâm niệm đổi thay thật mau, gương mặt nhíu chặt trầm đi vài phần. Y giúp Vu Giản Chi chuộc thân cho Ngọc Phiêu Phiêu? Cả thành đều biết Ngọc Phiêu Phiêu là thê tử của Thôi Minh Húc. Tên ngốc kia một khắc trước rành rành còn trắng bệch cả mặt hỏi ngày thành hôn của hắn và Ngọc Phiêu Phiêu là lúc nào, vừa quay đầu lại giúp Vu Giản Chi tranh trước một bước mang Ngọc Phiêu Phiêu đi, để hắn trước toàn bộ kinh thành mất mặt lần nữa! Hắn thì đắn đo suy nghĩ ngốc nghếch đứng ngoài Tề phủ chờ đợi mỏi mòn, còn y lại ở trong cung chẳng biết làm việc gì.

Tề Gia! Hạt ngọc đỏ rực ánh lên con ngươi đen như mực, giống như hai ngọn lửa bập bùng lay động. Thôi Minh Húc siết lấy hai bàn tay, màn kiệu màu xanh sẫm soạt một tiếng, rốt cuộc cũng bị kéo rách.

Chú thích:

[1] Nguyên văn: Thịnh danh chi hạ: lấy từ câu Thịnh danh chi hạ, kỳ thực nan phó, nghĩa là: Đối với cái danh tiếng lừng lẫy ấy, thực khó xứng nổi. Ý chỉ những kẻ rất có danh tiếng, nhưng tài đức trên thực tế rất khó tương xứng với danh tiếng.

[2] Nịnh hạnh có nghĩa là:

– Dùng nịnh nọt để được sủng ái.

– Kẻ dùng sự nịnh nọt để có được sủng hạnh của bậc quân chủ.

– Trong Sử ký nịnh hạnh liệt truyện và Hán thư nịnh hạnh truyện, nịnh hạnh là từ dùng để chỉ những người đồng tính luyến ái dùng sắc đẹp mê hoặc bề trên như lưu truyền về Đặng Thông, Lý Diên Niên, Đổng Hiền. Tuy nhiên từ này ngày càng được sử dụng phổ biến hơn, phàm những kẻ lợi dụng sự quyến rũ đáng yêu để đạt sủng ái mà không thông qua con đường làm quan đều gọi là nịnh hạnh.
Bình Luận (0)
Comment