Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 63


Mặc dù cộng cả tiền giấy trên người Lệ Nam và Ngôn Hành Yến không quá năm đồng, thứ đáng tiền duy nhất cũng chỉ có chiếc điện thoại di động đã mất sóng, cũng không biết trong Quỷ thị có cho thanh toán bằng wechat hoặc alipay không, tiền trong tài khoản của hai người tận mấy trăm vạn, bất cứ lúc nào cũng có thể vung tiền như rác, kiêu ngạo bước vào màn nước.
Màn nước róc rách chảy như một tấm lụa mịn màng rơi xuống cát đá bên cạnh giày phát ra âm thanh trong trẻo mờ ảo.

Người ở bên dưới đi qua sẽ cảm thấy toàn thân mát lạnh, bên mũi tràn ngập hơi nước sạch sẽ nhưng cơ thể lại không hề bị ướt, đúng là vật phi phàm.

Nhưng chờ bước qua cửa vào mới thật sự là hoa trong gương trăng trong nước, vừa mở mắt ra đã là một cảnh tượng khác biệt.
Đoàn người rộn ràng tràn ngập trong các ngõ ngách, nhìn tới đâu cũng đều đông đúc náo nhiệt.

Trăng rằm sáng ngời treo trên không trung, vòng tròn to sáng như ban ngày, xung quanh là những vì sao như ngọc trai còn lấp lánh chói mắt hơn cả nhẫn kim cương trên tay cô dâu.
Nhân gian ô nhiễm nghiêm trọng đã sớm không thể thấy cảnh đẹp này, giống như một bức tranh được họa sĩ cẩn thận vẽ lên, mọi ngôi sao nhỏ hơn đầu kim đều thi nhau tỏa sáng lấp lánh.
"Đúng là...!Đẹp không sao tả xiết." Lệ Nam cảm thán từ tận đáy lòng, dù không được vào Quỷ thị mà chỉ đứng đây ngắm sao cả đêm hắn cũng có thể vui vẻ hưởng thụ.
Ngôn Hành Yến im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh, ánh mắt y tập trung vào một phía, nhìn qua có vẻ không hứng thú với bầu trời đêm mà càng thích người đang ngắm trăng hơn.
Hai người dừng chân bên ngoài Quỷ thị với dáng vẻ mới mẻ tò mò với tất cả mọi thứ, biểu hiện của họ không thể thoát khỏi con mắt của những người để ý, rất nhanh đã có một đàn sóc nhảy đến bên chân Lệ Nam, mỗi con ôm một cành hoa xì xào muốn tặng cho Lệ Nam và Ngôn Hành Yến.
Đàn sóc rất đáng yêu nhưng Lệ Nam không quên được kỷ niệm đi du lịch Thái Lan cùng cha mẹ năm lớp năm bị một cô bé đáng yêu kéo đi chụp ảnh rất lâu cuối cùng bị đòi thanh toán hai trăm đồng, mặc dù đàn sóc tỏ ra dễ thương nhưng hắn vẫn hỏi một câu theo thói quen: "Bao nhiêu tiền?"

Đàn sóc lập tức trăm miệng một lời hô: "Một bông 30 tiền, mười bông 250 tiền!"
Ai mua là đồ ngốc, càng chưa nói họ không hề biết "tiền" trong miệng chúng là đơn vị tiền tệ nào.

Lệ Nam nắm tay Ngôn Hành Yến, túm Phong Ly rồi nói không cần cám ơn, sau đó nhấc chân lướt qua đàn sóc nhanh như gió đi vào trong dòng người.
Chủ một quầy hàng vắng vẻ thấy bọn họ xông thẳng tới lập tức vui vẻ nghênh tiếp, "Quý khách muốn mua gì?"
Lệ Nam tùy ý quan sát đống đồ kỳ lạ trước mặt, thấy không có gì quen thuộc hắn lắc đầu, "Không cần."
"Cái gì cơ?" Chủ hàng chê hắn nói nhỏ không nghe rõ, trong lúc Lệ Nam chuẩn bị xua tay lặp lại lần nữa thì chủ hàng bỗng nhiên tự bẻ đầu mình, dùng tay giơ qua quầy hàng trực tiếp đưa tới vị trí cách mặt Lệ Nam nửa mét.
Trên cái đầu vẫn là nụ cười như trước nhưng Lệ Nam kinh ngạc đến mức toát mồ hôi lạnh, động tác của chủ sạp hàng quá đột ngột, hình ảnh quá đáng sợ, mặc dù lá gan của Lệ Nam đã to hơn nửa năm trước rất nhiều rồi nhưng vẫn bị dọa đến giật mình.
"Bé con đừng để ý tới gã!" Bà cô sát vách bỗng nhiên la lên, chị ta chống nạnh ngang ngược chỉ vào chủ sạp không đầu mắng: "Có người nghe nói hai đưa trẻ này là người sống nên mới dọa chúng đúng không? Hai bé con đừng sợ, đừng để ý tới cái tên lưu manh mất nết này qua xem hàng của chị đi, đều là đồ tốt đấy."
"Cái mụ đàn bà chanh chua này!" Cái đầu của chủ sạp không đầu thay đổi 180°, mạch máu và vết rách da thịt dưới da mặt bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, "Một đống đồ vứt đi mà cũng dám lấy ra bán, không biết xấu hổ à?"
"Mày nói cái gì?" Bà cô ré lên, trong nháy mắt mu bà tay, khuôn mặt, cổ và tất cả những bộ phận lộ ra ngoài quần áo của chị ta bỗng nhiên tuôn ra một đống con mắt trắng đen rõ ràng, trong mắt trải rộng tơ máu, con ngươi màu đen còn chớp chớp lườm chủ sạp không đầu bên kia.
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến lặng lẽ không nói gì lùi về sau hai bước hi vọng mình có thể hòa vào màn đêm, Phong Ly cũng lặng lẽ dúi đầu vào sau cổ áo Lệ Nam giả làm đà điểu mặc niệm các người không nhìn thấy tôi...!Khẽ nghiêng người, nhân cơ hội bà cô nhiều mắt và ông anh chặt đầu đang mặt đỏ bừng sống mái khó phân thắng bại nhanh chóng trốn vào trong đám người.
"Tôi cảm thấy mọi chuyện có chút phiền phức..." Lệ Nam dán chặt lên vai Ngôn Hành Yến, thì thầm: "Tiền tệ dùng để giao dịch ở đây được gọi tắt là tiền, cậu xem, chính là chúng." Hắn hất cằm về phía một tiểu thương và một khách hàng đang giao dịch, trong tay họ là mấy hình xu hình tròn, bề mặt gồ ghề có khắc hoa văn phức tạp kỳ lạ.
"Chúng ta chính là những người không xu dính túi, nếu còn đi dạo nữa dù nhìn trúng cái gì cũng mua được.


Hơn nữa tôi thấy đa số tiểu thương ở đây nhìn có vẻ giống người nhưng rõ ràng ngoại trừ chúng ta thì ở đây không có ai là người, chúng ta lại không rõ ở đây có những quy củ nào, lỡ đâu phạm vào kiêng kỵ..."
"Không cần giải thích, cứ nói thẳng làm sao bây giờ luôn đi." Ngôn Hành Yến nghiêng người sang khó khăn nhường đường cho một con ốc vác cái tổ to đùng chậm rề rề đi qua.
"Đầu tiên chúng ta có thể quay về..." Ánh mắt Lệ Nam rơi vào thứ chất lỏng màu đỏ trong nồi đất không kịp tránh né bị một con quái vật to lớn toàn thân mọc lông dài màu nâu quật ngã.

Ngôn Hành Yến khó khăn lắm mới túm tay lôi hắn về nhưng Phong Ly đáng thương không may mắn như vậy, nó từ trên vai Lệ Nam văng ra theo một đường parabol nhưng Phong Sinh thú trời sinh đã linh hoạt, nó lộn nhào trên không trung, thay đổi tư thế nhờ vậy mà chồn ta không bị té dập mông.
Bốn chân nó vững vàng tiếp đất, vừa chuẩn bị chạy về leo lên chân Ngôn Hành Yến lại bị túm đuôi bắt lại.

Phong Ly sửng sốt bỗng nhiên bị người ta túm đuôi xách ngược lên.
"Á! Lệ Nam, cứu với!"
"Vật nhỏ từ đâu tới đây..."
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến theo tiếng ngẩng đầu chỉ thấy một người đàn ông có mái tóc dài màu xám bạc một tay túm đuôi đuôi, lông mày rũ xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nó.

Còn Phong Ly trong tay y đang điên cuồng giãy dụa nhưng dù có thể nào cũng không thể tránh thoát.
Ngón tay út đột nhiên bị ngoắc một cái, Lệ Nam hiểu vì Ngôn Hành Yến cũng có một dự cảm giống hắn: Người đàn ông này vô cùng nguy hiểm!

Mặc dù người này không làm gì, chỉ đứng ngược sáng ở nơi đó nhưng vẫn khiến cổ họng Ngôn Hành Yến khô như sáp, đôi mắt đau như sắp vỡ ra.
Nhưng dù thế nào họ cũng không thể mặc kệ Phong Ly, Lệ Nam liếc nhìn Ngôn Hành Yến rên nhẹ một tiếng rồi che mắt phải đè nén hơi thở đang run lên của mình, gắng sức mỉm cười nói: "Quý ngài này, xin lỗi vì đã đụng phải ngài..."
Không đợi Lệ Nam nói xong người đàn ông tóc dài đã lười biếng nâng mắt, ánh mắt như một người đang nhìn con chó con mèo sau đó ngạc nhiên vì giống mèo, cảm thấy có chút thú vị, "Một tiểu Đằng Căn à?"
"..." Lệ Nam khó khăn cứng rắn ngẩng đầu lên tiếp tục nói: "Thật ngại quá, có thể trả con Phong Sinh thú này cho chúng tôi..."
Người đàn ông tóc dài giơ cánh tay đang túm Phong Ly lên cao hơn, như đồ tể quan sát con heo từ trên xuống dưới một lần xem nên thọc tiết từ chỗ nào, sau đó cười.
Nói: "Là một con Phong Ly? Ta còn tưởng là con chuột to ở đâu ra chứ."
Phong Ly đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn cố nén tủi thân vung móng vuốt hô lên: "Là thần thú Phong Ly!"
"Ồ...?" Người đànông vươn tay sờ lỗ tai Phong Ly sau đó bỗng nhiên biến ra một cái lồng sắt màu vàng, kiên quyết nhét Phong Ly vào, "Mặc kệ là vật gì, nếu ta bắt được thì là của ta."
Lệ Nam: "..." Hắn bị lý lẽ của người đàn ông vô sỉ này làm cho kinh hãi, Phong Ly cũng kinh ngạc cứng đờ, tiếp theo điên cuồng va lên thành lồng, nó dùng móng vuốt cào, dùng răng cắn nhưng cái lồng cứng rắn không gì sánh được, thậm chí còn phóng điện trách phạt khiến Phong Ly liên tục bại lui, "Thả ra! Ta không muốn đi theo ngươi, Lệ Nam cứu ta, Ngôn Yến, Ngôn Yến cứu ta!"
"Ông đây là ăn cướp trắng trợn." Ngôn Hành Yến nắm chặt sáo trúc, y đã tháo bịt mắt xuống dùng con mắt nhân loại nhìn chằm chằm người đàn ông tóc dài, còn mắt quỷ của y vẫn đang đau đến chảy nước mắt, như thể một giây kế tiếp sẽ khóc ra máu.
Nghe được câu này người đàn ông đắc ý nâng cằm, "Thế thì sao?"
Tiếng Ngôn Hành Yến thở dốc bên tai ngày càng nặng nề, Lệ Nam vừa lo lắng cho Phong Ly vừa lo lắng cho y, mấy giây sau Ngôn Hành Yến như không chịu nổi tựa lên vai Lệ Nam, nước mắt giàn giụa nhanh chóng làm vai áo hắn ướt nhẹp.

Lúc này Lệ Nam lúc này mới phát hiện ra toàn thân Ngôn Hành Yến lạnh toát, thậm chí còn run nhè nhẹ, tình huống nguy hiểm giống hệt lúc họ vừa gặp.
"Hừ, các ngươi muốn đòi lại con chuột biết nói này cũng được, lấy đồ ra đổi." Ý cười trong lời nói của người đàn ông tóc dài càng sâu nhưng nội dung nói ra lại rất vô liêm sỉ, "Như cây sáo trong tay thằng nhóc có mắt của lệ quỷ này chẳng hạn, ta rất thích."
"Tôi..."
"Ôi, cái cây bút kia của ngươi vô dụng với ta, không thèm, có cho cũng không thèm."

"..."
Đối phương đã thìn thấu họ rõ ràng nhưng họ lại hoàn toàn không biết gì cả, tai họa bất ngờ khiến Lệ Nam không biết phải làm sao, nguyên nhân lại chỉ vì hắn không kịp nghiêng người.
Người qua lại xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã tránh đường cho bọn họ vào trung tâm, những người khác đứng hai mét ngoài vòng tròn an đi đường vòng, không có ai dám nhìn họ một cái như thể họ vốn không tồn tại.
Trên vai là Ngôn Hành Yến bất tỉnh nhân sự, trước mặt là Phong Ly bị nhốt ở trong lồng, cân nhắc mấy giây Lệ Nam cắn răng bày ra tư thế nhường nhịn, hắn cúi đầu khẩn cầu người đàn ông đột nhiên khó dễ tha cho bọn họ, "Thưa ngài, chúng tôi chỉ là nhân loại bình thường, không biết ngài là thần thánh phương nào vô ý mạo phạm...!Chúng ta vào Quỷ thị cũng là một chuyện ngoài ý muốn, mong ngài đừng làm hại bạn tôi."
Hắn ngẩng đầu nhìn Phong Ly, không quá nửa giây lại rũ mắt, nhưng nhưng đối phương tựa như hiểu ý Lệ Nam trong nháy mắt, Phong Ly đang giãy dụa ngơ ngác dừng động tác.
"...!Phong Sinh thú là thần thú thượng cổ, theo gió mà sống, tiên sinh thích thì mong ngài đối xử tốt với nó."
Người đàn ông tóc bạc không ngờ Lệ Nam sẽ nói những lời này, tuyệt tình như vậy, quyết đoán như vậy.

Y nheo mắt ngón tay cách lồng sắt khẽ búng bắt nạt Phong Ly bên trong kêu thảm một tiếng.
"Chỉ vậy đã buông tay? Ta còn tưởng ngươi sẽ liều chết cướp nó về chứ."
Lệ Nam cười tự giễu, "Năng lực không đủ hà tất phải cưỡng cầu."
Người đàn ông tấm tắc lắc đầu, "Cục cưng đáng thương, chủ nhân không cần mi nữa, đúng là không phải cái loại tốt lành gì."
"Mi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!" Phong Ly lại đứng dậy cào lên lồng sắt rít gào, "Đồ khốn nạn, thả ta ra ngoài!"
"Mắng ta khốn nạn?" Vẻ vô tâm trên mặt người đàn ông tóc dài thay đổi, "Con thú non mới nửa tuổi đúng là không biết họa từ miệng mà ra."
Thần thú đương nhiên cũng có kiêu ngạo của mình, có lẽ Phong Ly sẽ không bao giờ học được biết điều, cũng không học được đức tính biết co biết duỗi, "Ta mắng đấy, mi có giỏi thì giết ta đi!"
"Giết mi làm gì, con thú có gió là không chết được, ta còn sợ mỏi tay ấy." Người đàn ông nắm tay, mấy chiếc gai nhọn sắc bén nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Lệ Nam và Ngôn Hành Yến rơi thẳng xuống phía dưới..

Bình Luận (0)
Comment