Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 18


Phong An Huy ra hiệu cho Giang Ngộ lái xe rời khỏi sau đó cúi xuống nhắn tin cho Uyển Ngưng
Cô cúi xuống nhìn vào tin nhắn mà Phong An Huy đã gửi: Tôi gặp một cô gái rất giống cậu!
Uyển Ngưng câm nín không trả lời câu nói của anh ta ,Uyển Noãn cầm lấy điện thoại của chị nhìn thấy tin nhắn của hai người thì cũng không biết nói gì chỉ có thể lặng lẽ tắt điện thoại
Sau khi ăn xong , Uyển Noãn cười cười nhìn chị gái đang quẹt thẻ thanh toán 3 suất gà cùng với coca và khoai tây chiên.

Nhìn số tiền bị trừ khiến cho Uyển Ngưng cảm thấy đau ví , cô quay lại gõ vào đầu của em gái: " dám lừa chị! "
Uyển Noãn vui vẻ mở cửa ra cho chị gái: " đừng buồn! "
- " hừ! "
Hai người cùng nhau đi về nhà , trong lòng cô cảm thấy có chút lo sợ dường như Phong An Huy đã phát hiện ra được sự thật

Đêm đó Uyển Ngưng đi ngủ trong nỗi lo sợ và người ở bên kia cũng không thể ngủ được.

Cả hai người cả đêm cùng không thể ngủ được vì hai lí do khác nhau
Sáng hôm sau Uyển Ngưng trong tình trạng vô cùng thiếu ngủ , hai mắt quầng thâm lên khiến cho Uyển Noãn phì cười
- " haha! có phải lần đầu tiên chị ngủ ở nhà đâu mà như gấu trúc thế kia!! Gấu trúc Ngưng Ngưng! haha "
Bà Khương cũng mỉm cười sau đó khẽ vỗ lên lưng con gái nhỏ: " ăn nhanh rồi đi học!Con tính lại đi học muộn à? "
- " chết!! Muộn mất rồi " Uyển Noãn nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ vào học thì vội vàng cầm lấy một miếng bánh mỳ rồi vội vàng chạy ra ngoài lúc sau lại chạy vào trong lấy cặp sách
- " chạy chậm thôi!! "
Uyển Noãn nói vọng lại phía sau: " trưa nay con muốn ăn sườn xào chua ngọt!!! "
Sau đó bóng dáng của cô ấy khuất dạng sau cánh cửa lớn của căn nhà , Uyển Ngưng đi xuống kéo ghế ra ngồi xuống ăn sáng
- " sao vậy? Sao đêm qua con không ngủ được? "
- " dạ! không sao đâu ạ! Hôm qua con thức đêm một tí thôi ạ "
Bà Khương gật đầu sau đó bưng ra một cốc nước gừng nóng hổi: " uống đi! Còn đau bụng không? "
- " cũng bình thường thôi ạ "
Bà Khương gật đầu rồi ngồi xuống ăn sáng cùng cô , hai mẹ con đang ăn thì ông Khương đột nhiên trở về nhà đặc biệt lần này còn dẫn thêm một vị khách khiến cho Uyển Ngưng vội vàng đi tìm chỗ trốn
Phong An Huy mỉm cười nhìn xung quanh nhà , bà Khương thấy con gái đã trốn sau quầy bar ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách thành công thì cười ngượng ra tiếp đón anh ta
- " Cậu! cậu chủ! Hôm nay cậu đến nhà chơi sao ạ? Mời ngồi "

Phong An Huy mỉm cười ánh mắt nhìn về phía bàn ăn: " ơ? Phu nhân ở nhà một mình tại sao lại có một bộ bát đ ĩa ở đây? "
Ông bà Khương lúc này nhìn về phía bàn ăn , Phong An Huy nhắc đến bộ bát đ ĩa của Uyển Ngưng ở trên bàn.

Bà Khương cười ngượng đi đến chỗ đó vội vàng đem đ ĩa đi đặt vào bồn rửa: " à! đây là đ ĩa của con gái tôi! Năm nay nó đang học cấp 3 ấy ạ "
Phong An Huy gật đầu rồi ngồi xuống ghế sofa: " hôm nay cháu sẽ ở đây chơi một tí ạ! "
Ông Khương không thể cản thiếu gia thì chỉ có thể đồng ý với anh ta.

Uyển Ngưng ngồi núp một bên thì không khiến nghiến răng nghiến lợi tức giận khi Phong An Huy đột ngột tới nhà nên cô phải trốn đi như vậy
Đang yên đang lành đột nhiên ting một tiếng , tiếng thông báo có tin nhắn đến ở điện thoại cô vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh ở sofa
Uyển Ngưng hoảng sợ vội vàng cho bé tiếng âm thanh tin nhắn đi bởi vì sợ Phong An Huy sẽ nhắn tin bất chợt để hỏi cô một số thứ nên Uyển Ngưng đã cho max volume lên không ngờ chính vì hành động lần này mà suýt nữa cô đã bị phát hiện.

Thấy tin nhắn mà Phong An Huy gửi đến hỏi cô đang làm gì , Uyển Ngưng cắn răng cắn lợi trả lời tin nhắn của anh ta

- " chết! điện thoại của tôi đặt ở phòng bếp! Quên mất " Nói xong bà Khương vội vàng chạy vào chỗ bàn bếp lấy điện thoại không quên đá Uyển Ngưng một cái
- " người bạn của tôi nhắn tin hỏi một số việc! Tôi ra ngoài trước " Bà đi vòng qua quầy bar mở cửa phía sau ra tạo lối thoát cho Uyển Ngưng , phía sau nhà cô chính là một vườn hoa nhỏ nếu muốn ra bên ngoài đường thì phải trèo tường qua mới được
Nhân cơ hội không ai chú ý Uyển Ngưng lập tức chạy ra khỏi nhà đi ra vườn sau.

Cô trực tiếp trèo lên cây dâu rượu trong vườn trực tiếp leo lên tường nhảy xuống dưới , người qua đường thấy có một cô gái nhảy từ trên tường xuống thì không khỏi hoảng sợ tưởng là trộm nhưng khi thấy cô gái này đang mặc váy không đi cả dép , nhìn qua thân hình thấy cô gái này chắc chắn không thể làm gì được có lẽ là đang trốn gia đình để đi chơi! cuối cùng vẫn là chuyện của nhà người ta nên những người đi xung quanh coi như không thấy gì hết
Uyển Ngưng nhìn quanh sau đó trực tiếp đi đến công viên nhỏ ở gần đó để đợi Phong An Huy rời đi.

Ngồi ở ghế công viên nhìn xuống đôi chân trần dính đầy bụi bẩn của mình rồi lại ngẩng lên nhìn mọi người xung quanh thì không khỏi ngượng ngùng vừa rồi vì để dễ hoạt động nên cô đã tháo dép ra để chạy.

Bình Luận (0)
Comment