Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 74

Năm 16 tuổi, mẹ tôi đột nhiên dẫn một thằng con trai về nhà và nói đây là quản gia của tôi!! Nhìn thằng con trai ẻo lả, da trắng mịn, môi hồng, lông mi dài trông chẳng khác gì một đứa con gái nếu cậu ta đội tóc giả vào

Vừa nhìn tôi đã cảm thấy chẳng ưa nổi cậu ta!! Tại sao mẹ lại không tìm cho tôi một người mạnh mẽ hơn chứ? Tôi không thích một thằng ẻo lả ở bên mình nên đã dùng một cách để khiến cho cậu ta chán nản rồi từ bỏ việc làm quản gia cho tôi!!!

Thế nhưng sau một tuần ở chung với nhau dù tôi có dùng mọi cách sai khiến bắt cậu ta phải làm theo ý mình rồi lại bắt làm lại, lần nào cậu ta cũng chỉ mỉm cười và làm việc một cách nhanh chóng

Thậm chí còn có thể đoán được suy nghĩ của tôi nữa…ghê gớm thật đấy


- " Uyển Ngưng! Mẹ tôi trả cậu bao nhiêu tiền? " Tôi ngồi chống tay vào cằm ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu ta.Uyển Ngưng lại chỉ mỉm cười và đặt ly trà xuống: " đó là bí mật thưa thiếu gia!! "

Tôi nhíu mày lại khó chịu nhìn thẳng vào mặt Uyển Ngưng, ghét cái kiểu bí bí mật mật này thật đấy!! Uyển Ngưng thấy nét mặt khó chịu của tôi, cậu ta chỉ quay lại và mỉm cười sau đó rời đi… người gì mà ẻo lả vậy chứ!!!

Vào một đêm đẹp trời vào đó, tôi nằm trên giường có chút khó ngủ nên đã quyết định đi lượn một vòng quanh biệt thự.Đi qua từng ô cửa kính, tôi dừng lại khi thấy Giang Ngộ với dáng vẻ vội vàng đi ra khỏi biệt thự. Trong khi bây giờ đã là 12 giờ, tôi không khỏi khó hiểu nhưng cũng khá tò mò lên đã đi xuống phòng khách đứng nấp ở một chỗ tối chờ đợi Giang Ngộ quay trở về

Đứng một lúc thấy hơi chán, tôi đang tính đi lên tầng 2 để hỏi Uyển Ngưng xem cậu ta có biết không nhưng Giang Ngộ đã trở về thậm chí cậu ta còn cầm một bọc đen trông rất khả nghi

Không nghĩ nhiều, tôi lập tức đi theo Giang Ngộ đến tầng 2.Thấy cậu ta dừng trước cửa phòng của Uyển Ngưng, tôi hơi nhíu mày lại đứng nấp sau bức tường quan sát

Tôi biết Uyển Ngưng sẽ ra mở cửa nên tính rời khỏi nơi này nhưng cánh cửa vừa mở ra, một người con gái có mái tóc dài xuất hiện ở sau cánh cửa e thẹn nhìn Giang Ngộ sau đó lấy món đồ mà cậu ta đưa cho. Truyện Bách Hợp


Tôi nhìn thấy cô ấy, thật giống với Uyển Ngưng…cô ta từ bao giờ đã ở trong nhà tôi? Tại sao lại trong phòng của Uyển Ngưng? Cô ta…thật sự giống với Uyển Ngưng!! Một suy nghĩ chợt loé lên, tôi bụm miệng lại đỏ bừng mặt lên nhớ lại chuyện tôi không mặc quần áo chỉ quấn khăn đi quanh phòng và cậu ta ở trong phòng lúc đó…thậm chí tôi còn bắt cậu ta phục vụ lúc tắm…ahhhhhhh

Mấy ngày hôm sau, tôi chưa thể định thần lại được nên đã né tránh cậu ta! Tôi chưa thể chấp nhận được chuyện này

Dường như Uyển Ngưng đã biết chuyện tôi né tránh cậu ta nên mỗi lần mà tôi né đi chỗ khác thì cậu ta sẽ bất ngờ xuất hiện ở trước mặt doạ tôi

Nhìn gương mặt của cậu ta, tôi nghĩ cũng sẽ có một lí do nào đó khiến cho cậu ta phải làm như vậy nên tôi chẳng đuổi việc cậu ta, cũng chẳng vạch trần việc đó mà để cậu ta ở bên


Lâu dần, được cậu ta chiều chuộng muốn cái gì có cái đó tôi ngày càng khó tính…nhất định do cậu ta đã khiến tôi trở nên khó chiều như vậy.

Đến năm 19 tuổi, bọn tôi bắt đầu học đại học cả hai đều lựa chọn chung trường với nhau nhưng tôi và cậu ta học khác khoa với nhau.Kể từ đó, bọn tôi đã không còn dành nhiều thời gian với nhau nữa.Cả hai đều tập trung vào việc học của mình, tôi thì ở khoa Mỹ thuật một mình tập trung vào luyện vẽ còn cậu ta ở khoa quản trị kinh doanh quen biết với rất nhiều người…có lần thấy cậu ta đang nói chuyện vui vẻ với mấy thằng con trai cùng khoa!! Tôi cảm thấy không vui một chút nào

Về nhà lại thấy cậu ta nói chuyện với Giang Ngộ, cảm giác hai người bọn họ rất thân thiết với nhau.Mấy lần tôi quan sát thấy ánh mắt của Giang Ngộ nhìn Uyển Ngưng làm tôi nhớ đến ánh mắt của thằng bạn thân nhìn bạn gái của nó…cảm giác khó chịu xuất hiện từ đó!! Tôi muốn cậu ta là quản gia của mỗi một mình tôi thôi nên từ hôm đó, đi đâu tôi cũng sẽ kéo Uyển Ngưng đi cùng

Bình Luận (0)
Comment