112.
Bùi Ứng xoa đầu ngồi dậy, chợt cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Hắn đã lâu không ngủ mê man như vậy, vừa tỉnh lại còn cảm thấy trong lòng buồn buồn, không biết là chuyện gì xảy ra.
Hắn nghiêng đầu nhìn vị trí của sư đệ, lại phát hiện chăn đệm chỗ đó đã lạnh, Tuần Chi chỉ để lại một tờ giấy nói mình muốn đi ngắm hoa, không lâu nữa sẽ về.
Hắn đẩy cửa sổ ra, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa.
Người đi đường thưa thớt mặc áo tơi khắp phố phường, Bùi Ứng trầm mặc nhìn đứa bé bán bánh ngọt ôm giỏ trúc chạy vào trong ngõ, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, đâu phải thời tiết để ngắm hoa.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Vương cung ẩn nấp trong mưa phù xa xa, bỗng nhiên nghe thấy trên mái hiên có tiếng én kêu.
Trong lòng Bùi Ứng ngẩn ra, theo thanh âm tìm ra một cái tổ yến đen trên mái hiên.
Con én kia lại kêu hai tiếng, đột nhiên giương cánh bay về phía hắn, còn ngậm theo một con én bằng cỏ đặt vào lòng bàn tay hắn.
Hắn nhếch môi mỉm cười.
Ngày sư phụ nhận hắn làm đồ đệ, tiếng chiêng trống vang trời, mẫu thân ôm muội muội đứng ở cửa phủ đệ nhìn hắn từng bước đi xa.
Phụ thân nói, Bùi gia có một đứa con mang tiên cốt như hắn, tất có thể quang vinh thiên hạ.
Dân chúng trong thành đều nói Bùi gia tích đức, tiểu thiếu gia mới có thể được tiên nhân ưu ái.
Tiểu Bùi Ứng khi đó cưỡi ngựa, chỉ cảm thấy mặt trời sáng lạn, xuân phong đắc ý.
Nhưng hôm nay hắn mới biết...
Thì ra ngàn loại phù thế, tất cả cũng chỉ là mây khói.
Chim én thu cánh dừng lại trên cánh tay hắn, đôi mắt nhỏ đen nhánh nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, nhẹ nhàng hót hai tiếng, liền bay trở về tổ.
Bùi Ứng ngẩng đầu lên, lẩm bẩm tự hỏi mình: "Nếu như nhân gian nhiều chuyện như vậy đều là giả, vậy còn cái gì để lưu luyến đây?"
Khó trách sư phụ nói với hắn tu Nhân Gian đạo từ trước đến nay không ai có thể đi đến cùng, có lẽ cũng sẽ thay bằng Vô Tình đạo.
Hắn nhắm mắt lại, mới muốn phóng linh phách đi tìm tung tích sư đệ bên tai đã nghe được tiếng của thiếu niên.
113.
Ta đặt Gạch Cua cao trong tay ta vào tay Bùi sư huynh, nói: "Sư huynh, khi còn ở trên núi đệ cảm thấy cái này rất ngon nên đệ mua cho huynh thử nè."
Bùi sư huynh cầm túi giấy, cũng không vội mở ra, huynh nhìn thấy hắc khí lan tràn trên cổ tay ta, im lặng nửa khắc mới lên tiếng nói với Đại sư huynh đang ôm kiếm: "Tuỳ Trăn, sao huynh cũng đến nhân gian..."
Tuỳ sư huynh nói: "Đệ nên hiểu vì sao huynh lại đến."
Bùi sư huynh giật giật nói: "Đệ..."
Tuỳ sư huynh không đợi huynh ấy nói hết đã lên tiếng: "Sư phụ đem A Chi giao vào tay đệ không phải để đệ dạy đệ ấy thứ kia."
Bùi sư huynh tránh đi ánh mắt Tuỳ sư huynh, huynh ấy cầm cổ tay ta, nói với y: "A Chi chính là cùng bọn huynh học mấy cái này, không biết mình sai chỗ nào nên nhận sai là điều cần thiết nha."
Ta kéo góc áo, không dám lên tiếng.
Tuỳ sư huynh ôn nhu dỗ dành ta nhưng khi giáo huấn người khác thì lại cực kì đáng sợ.
Nghĩ đến Bùi sư huynh cũng giống ta sợ Tuỳ sư huynh tức giận. Ta nghĩ cái nồi này không thể để Bùi sư huynh cõng một mình được, nhỏ giọng nói với Tuỳ sư huynh: "Việc này Bùi sư huynh không biết đâu, là do đệ tự chủ trương..."
Tuỳ sư huynh nhin ta một cái, dường như y muốn nói gì nhưng lại nuốt trở về.
Một lúc sau y mới nói một câu không liên quan: "Nếu tất cả mọi thứ trên đời đều tan biến, vậy cái gì mới đáng để ta lưu luyến?"
Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Cha nương, sư phụ cùng các sư huynh đều đối xử tốt với đệ."
Mưa gió thổi vào khung cửa sổ, tiếng chim hót kẹp trong tiếng mưa tí tách như truyền đến từ nơi xa.
"Có người đối tốt với đệ, đệ cũng sẽ đối xử tốt gấp trăm lần với họ..." Ta nói: "Bởi vì lý do này mà mới lưu luyến thế gian."
114.
Tuỳ Trăn thản nhiên hỏi: "Bùi Ứng, vậy đệ đã biết phải lưu luyến gì chưa?"
Bùi Ứng nắm lấy bàn tay ấm áp của Tiểu sư đệ, chậm rãi gật đầu.
115.
Có thể lưu luyến...
Đó là trái tim chân thành.
- =-=-=-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui.:>