118.
Ta đã nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Tùy sư huynh từ trước đến nay vẫn vững vàng làm sao có thể đưa ra quyết định vô trách nhiệm như vậy? Y cũng là linh tu, nếu tùy tiện ra tay không phải cũng sẽ bị Thiên đạo trách phạt sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt Bùi sư huynh cũng bị dọa giống ta, ta liền biết vừa rồi đúng là ta không nghe lầm.
Bùi sư huynh mở miệng hỏi trước một bước: "Đại sư huynh, huynh không phải cũng uống rượu rồi đấy chứ?"
Tùy sư huynh: "..."
Bùi sư huynh nói: "Huynh kết đan cũng chưa được bao lâu, cái này mà bị Thiên Lôi bổ chẳng phải là đến cặn bã cũng không còn sao?"
"Hung thú kia nghĩ cũng không sai", Tùy sư huynh nói: "Giết người không thấy máu là thượng sách."
Bùi sư huynh thở dài, nói: "Đệ...sư phụ nói huynh chững chạc, chỉ sợ ông cũng không hiểu rõ huynh. Huynh có phần tâm này đệ rất cảm kích nhưng huynh cũng không cần đi liều mạng như vậy."
"Cũng không phải là do huynh động thủ." Tùy sư huynh châm thêm ly trà, trầm giọng nói: "Nếu Thiên đạo thật sư có linh, hơn phân nửa sẽ đến ngăn cản chuyện nghịch thiên bậc này, phàm nhân không biết đạo lý trong đó sẽ đem lỗi lầm đổ lên đầu Quân Vương."
Bùi sư huynh mở to hai mắt, hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Chẳng lẽ..."
Ta nghe không hiểu ý của hai vị sư huynh liền hóa thành bảo bảo an tĩnh ngồi một bên ăn cháo, thỉnh thoảng vụng trộm ngước lên quan sát sắc mặt hai người.
Cành lá non nớt từ trong tay áo Tùy sư huynh duỗi ra, Nguyệt KIến hoa thêu trên áo y như đang lay động trong gió. Y tu Sinh Linh đạo, nếu y có tâm phóng thần thích, liền có thể cùng hoa cỏ chia sẻ cảm xúc.
Khi y im lặng ngồi đó tựa hồ cũng hóa thành một gốc cây Tùng xanh ngát.
Lúc y rũ mắt thần sắc lại ôn hòa lên như vừa rồi chỉ là đang nói đêm qua đột nhiên có chút lạnh.
Ta cảm thấy Tùy sư huynh như vậy có chút xa lạ, y lại bảo ta đến trước mặt y, không nhẹ không nặng gõ vào mi tâm ta, nói: "Chớ phiền lòng, thiên hạ còn có chuyện đại sự nào mà đại sư huynh của đệ không làm được sao?"
Ta ân một tiếng, nói: "Tùy sư huynh là lợi hại nhất."
Tuy Bùi sư huynh cùng Giang sư huynh rất mạnh nhưng bọn họ đều không sánh bằng Đại sư huynh. Bất luận ta có phiền toái gì Tùy sư huynh đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Theo ý kiến của ta, Tùy sư huynh còn mạnh hơn cả Thiên đạo.
Ta không biết Tùy sư huynh sẽ làm gì nhưng nếu y đã nói vậy bất luận thế nào ta cũng sẽ tin tưởng y.
119.
"A Chi." Tùy sư huynh nói với ta: "Khi đệ có người muốn bảo vệ, đệ cũng sẽ trở nên rất lợi hại."
Ngón tay huynh nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, đôi mắt đen sâu hun hút lẳng lặng nhìn ta.
Trong koảnh khắc ngắn ngủi ấy ta đột nhiên nhớ lại quãng thời gian lần đầu lên núi, ta ôm thùng gỗ ngồi trên thềm đá nghĩ đến đôi mắt đen như đầm sâu kia.
Nghĩ đi nghĩ lại, cách đó không xa bỗng nhiên có người nhẹ nhàng gọi tên ta một tiếng.
Ta sững sờ nhìn lại, thấy một thiếu niên áo trắng đang ôm thỏ đi về phía ta.
Sư phụ nói y là Đại sư huynh của ta, tên là Tùy Trăn.
Bộ dạng y thật đẹp, ôn hòa lại vô hại, khuôn mặt trẵng nõn, dưới mắt phải còn có một nốt ruồi đen nho nhỏ.
"Sao đệ lại đến Từ đường?" Tùy Trăn tới ngồi cạnh ta, "Ở trên núi Phúc Lộc thế nào?"
Ta vuốt ve mép khô ráp của thùng gỗ, cúi đầu hỏi y: "Sư huynh, đệ lúc đó nhìn thấy huynh sao?"
Y mím môi trầm mặc một hồi mới gật đầu. Ta nói: "Sư huynh cũng nhớ cha nương sao?"
Khi ta nhớ đến cha nương cũng sẽ trốn đi khóc.
khi Tùy Trăn nói không, dừng một chút lại nói với ta: "Có thể xem là vậy đi."
Đầu ngón tay y điểm nhẹ một cái trên mặt nước trong thùng, hóa thành một đóa sen lớn.
"Cho đệ." Y hướng ta cười cười, không nói gì mà đứng dậy biến mất trong sương mù.
===
Kisagari1402 (Bạn đăng bản QT/CV):
Ui chùi ui Đại sư huynh có nốt ruồi lệ!!!
Vì đoạn vừa rồi tác giả viết hơi cụt chút nên mình xin tóm tắt nhẹ: Bùi sư huynh dẫn bé Tứ xuống nhân gian thăm nhà nhưng ai dè cả nhà tan tác. Bùi sư huynh đi điều tra mới biết cả nhà bị vua áp tội làm phản, lăng trì. Có khả năng là người nhà bé Tứ cũng chết trong khoảng thời gian này. Sau đó lão Bùi mới tức giận đi xử vài người tong nhà một tên quan trong triều, đoạn hai huynh đệ ngắm khói lửa trên sông là đoạn lão Bùi đốt thuyền tên quan đó (Vậy nên sau này Đại sư huynh mới mắng lão Bùi). Bé Tứ nhờ hung thú mới cảm nhận được nỗi đau mất người thân của Bùi sư huynh, lại thêm con Hung thú xúi dại nên mới nổi ý đi ngộ sát lão vua. Sau khi chụp thuốc mê lão Bùi, em nó lẻn vào cung ai dè đụng cmn Đại sư huynh cũng đang định "làm gì đó" lão vua. Đoạn sau thì dễ hiểu hơn rồi, sư huynh đệ dắt díu nhau về dạy dỗ, còn Giang cẩu vẫn đang úp mặt vào tường sám hối chưa được thả ra môn phái.
- =-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đơi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (꒪ω꒪υ)
+
chuyên mục đố vui đây:
- Một người đang vui thì sẽ đi chợ mua gì?