Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chả Có Gì Lạ

Chương 48

130.

Lại nói tiếp không biết Giang sư huynh cùng sư phụ trên núi sống như thế nào... Ta trước kia cùng bọn họ sớm chiều ở chung, bỗng nhiên chia tay lâu như vậy, trong lòng tất nhiên nhớ nhung.

Bùi sư huynh cười nhạo một tiếng, nói: "Tên Giang Cận kia, ngoại trừ rước họa còn có thể làm việc tốt gì."

Huynh ngồi trên giường, đem Hung thú trong ngực ta xách lên, hung hăng nói: "Ngươi thật sự cảm thấy ta không dám đánh ngươi sao?"

Hung thú ô một tiếng, mắt xanh đảo một vòng, ủy khuất nhìn về phía ta.

Ta ngồi dậy ôm nó lại từ tay sư huynh và nói: "Sư huynh, nó đang sợ huynh đó."

Bùi sư huynh trầm mặc một hồi, búng lên mi tâm ta một cái, như muốn nói gì nhưng lại thôi. Một lúc sau huynh đột nhiên hỏi ta: "Tuần Chi, theo ý kiến của đệ thì huynh và Tùy sư huynh có giống nhau không?"

Huynh chưa bao giờ gọi thẳng tên ta như vậy, ta hơi sửng sốt, không suy nghĩ đã thốt lên: "Đệ thích Tùy sư huynh, cũng thích Bùi sư huynh."

Bùi sư huynh nghe ta nói vậy, mặc dù cười nhưng tựa như cũng không quá hài lòng với đáp án này, huynh trừng mắt nhìn qua chỗ khác, ngồi lại ôm ta vào ngực, qua nửa khắc mới thấp giọng hỏi ta: "Huynh nói huynh không ghen không để ý, nhưng đối với Tùy trăn quả thật vẫn là...Tuần Chi, bộ dáng huynh không bằng y nhưng đối tốt với đệ cũng có thể so sánh với y, vì sao trong lòng đệ y luôn khác biệt?"

Ta nghĩ thầm có gì khác nhau, trong lòng ta bọn họ đều là sư huynh tốt. Là những người quan trọng nhất của ta.

"Là bởi vì huynh không thể biến ra hoa hoa cỏ cỏ sao?" Bùi sư huynh lẩm bẩm nói. Huynh nắm lấy tay ta, thoáng chốc liền đem ta đặt dưới thân, lúc trước huynh cũng làm vậy nhưng chỉ đè ta một hồi liền đứng lên.

Ta không biết điều này có nghĩa là gì, chỉ biết huynh cúi người xuống chính là muốn hôn ta nên ta cũng phụ họa hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của huynh. Đầu lưỡi của hai người bọn ta dây dưa với nhau, phải qua rất lâu Bùi sư huynh mới ngẩng đầu.

Huynh nắm lấy tay ta đặt lên ngực mình. Bùi sư huynh nhẹ giọng nói: "Có lẽ sư phụ không phải muốn ta ngộ Nhân Gian đạo mà là Hữu Tình đạo..."

Ngoài cửa sổ có tiếng mưa phùn, con ngươi Bùi sư huynh luôn ngạo nghễ trong bóng đêm hôm nay lại ôn hòa như nước giống của Tùy sư huynh.

Huynh ấy giống như hạ quyết tâm một phen mới lên tiếng nói với ta: "Sư đệ, không lâu nữa là đệ cập quan rồi, cũng nên hiểu chuyện tình ái thôi."

Ta nhìn vào mắt huynh, nói: "Sư huynh, ta hiểu mà."

Tay huynh cởi dây áo ta, mắt đào hoa híp lại, nhẹ giọng cười nói: "Sư đệ thì biết cái gì?"

Ta thầm nghĩ Bùi sư huynh lúc nào cũng nói vậy, nhưng nay ta đã được Tùy sư huynh soi sáng thì sao mà không hiểu được đây? Vì thế ta nói: "Đệ biết tình yêu là như bàn thạch không thể xoay chuyển, Tùy sư sư huynh nói cả đời một đôi nhân tài là nhất..."

Ta còn chưa nói hết câu Bùi sư huynh đã dùng ngón trỏ che miệng lại nói: "Ta tình nguyện sư đệ không bị ràng buộc bởi thứ này, yêu một người dài lâu là chuyện dày vò cỡ nào..."

nói xong, tách chân ta ra, quỳ gối giữa hai chân ta, vùi đầu xuống tinh tế hôn lên cổ ta.

Huynh nói: "Ta ngược lại hy vọng sư đệ yêu như phong như nguyệt...vì chỉ có như vậy thì một ngày nào đó tình yêu của đệ sẽ thổi đến với huynh."

- =-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ( ò. ó)
Bình Luận (0)
Comment