Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chả Có Gì Lạ

Chương 60

168.

Giang Cận ngồi trên mái hiên nơi ở của Tuần Chi, cầm một ngọn đèn đom đóm, chống mặt ngâm nga giai điệu nhỏ, nhìn con đường bị bóng đêm ẩn không thấy cuối.

Hắn cùng Bùi Ứng ầm ĩ một trận, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Sư phụ nói đạo lữ là lưỡng tình tương duyệt, một lòng chỉ yêu một người..

Nhưng sao hắn có thể so sánh được với Tùy Trăn?

Rõ ràng là hắn thích Tuần sư đệ trước.

Lúc hắn giương mắt lên nhìn thấy Tuần Chi vào sân, trên mặt lại mang theo nụ cười, từ trên mái hiên nhảy xuống cạnh Tuần Chi, nói: "Sư đệ, huynh có thứ muốn đưa đệ nè."

Tuần sư đệ nghiêng đầu nhìn hắn, mắt đen chớp chớp.

Giang Cận nói: "Chỉ đêm nào có nhiều sao nhất, mang theo đèn đom đóm lên núi mới có thể nhìn thấy điều mà ngày thường ta không thấy."

Hắn cầm tay Tuần Chi, trên mặt mang theo chút thần sắc cẩn thận, nhẹ giọng nói: "Tuần sư đệ, cùng huynh đi xem một chút không?"

Sư phụ bảo ta đừng chạy loạn với Giang Sư huynh, nhưng ta luôn cảm thấy nếu ta không đáp ứng Giang sư huynh liền khóc cho ta xem.

Cho nên ta đồng ý đi xem với Giang sư huynh.

Giang sư huynh nắm lấy cổ tay ta, hỏi ta: "Trước kia cũng là huynh chơi với đệ tương đối nhiều, sao đệ lại thích Đại sư huynh hơn?"

Ta nói: "Bởi vì Tam sư huynh hay đến quấy rối."

Trước kia khi ta học nấu ăn, Giang Cận luôn thích thay đổi vị trí muối và đường của ta, hại ta nấu canh cả nửa ngày cũng phải đổ đi.

Hắn sử dụng pháp quyết mới học thổi quần áo ta đang phơi xuống đất.

Hơn nữa khi ta chơi trò Bao Búa Kéo cũng chưa bao giờ thắng hắn, ta nghi ngờ hắn dở trò gì, nhưng cho tới giờ hắn cũng không chịu nói ta biết vì sao.

"Bởi vì tâm tư của đệ đều viết lên mặt." Giang sư huynh cười nói, "Quả thật đệ không có ấn tượng tốt với huynh."

"Nhưng đệ cũng thích Tam sư huynh." Ta nói: "Đồ chơi nhỏ Giang sư huynh tặng đệ đều cẩn thận cất trong hộp."

Trong hộp của ta có pháp khí Giang sư huynh lần đầu tiên lấy được, có đá ngũ sắc nhặt được vào lần đầu xuất sơn...

Hắn đã thu thập rất nhiều thứ kì lạ cho ta, gửi cho ta chơi vào những lúc nhàm chán.

Lúc ta vừa lên núi, phàm là lúc không cần tu luyện hắn đều đến chơi với ta. Lúc thay sư phụ quét dọn phòng tiểu Giang sư huynh lúc đó còn có thể đứng ngoài cửa sổ làm mặt quỷ chọc cười ta.

Khi đó Đại sư huynh là Đại sư huynh, Nhị sư huynh là Nhị sư huynh, nhưng Tam sư huynh...là một người bạn.

Hắn kéo ta đến một tảng đá lớn.

Ta học theo bộ dáng hắn khoanh chân ngồi xuống, ngửa đầu nhìn bầu trời sao trên đầu.

"Trước kia trong nhà huynh là nhỏ nhất, huynh trưởng a tỷ đều rất nhường huynh." Giang sư huynh nói: "Bọn họ nói thành tiên rất tốt, cho nên để huynh theo sư phụ lên núi. Người tu tiên, sẽ cùng thế tục chặt đứt liên lạc, cho nên huynh cũng không hỏi qua tin tức thân nhân trong nhà. Mấy năm nay vô tâm vô phế, cũng không nghĩ bọn họ như thế nào, chỉ là..."

Chỉ là có chút tịch mịch mà thôi.

170.

Hắn chọc phá huynh tỷ mình, họ chỉ cười và mắng hắn.

Sau khi lên tiên sơn, sáng sớm đi qua con đường đá, lên núi nghe gió tu luyện, Giang Cận mới bỗng nhiên phát hiện, thì ra thành tiên là chuyện tịch mịch đến thế, từ nay về sau, hắn cũng coi như chỉ còn mình mình.

Hắn đã đưa tất cả những gì quý giá nhất mà hắn nhìn thấy trong đời mình cho A Chi, mặc dù A Chi không biết những ý nghĩa ẩn trong đó.

Giang Cận cũng không muốn nói cho Tuần Chi, hắn chỉ nghĩ, nếu như mấy thứ này cho Tuần Chi, vậy mạng hai người bọn họ cũng sẽ có một phần được gắn liền cùng nhau.

- =-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui.:3
Bình Luận (0)
Comment